Phần 44. [another Ae 17] tương lai 100 năm -END-
Ae đứng dậy , tiến lại gần Pete đang khuỵu người xuống sàn , cuộn tròn mà khóc giống y như ngày đầu tiên gặp gỡ , lúc đó mặt trăng bé nhỏ này vẫn còn là người vợ trong tương lai một năm sau của Ae, vừa mới chịu đựng nỗi đớn đau tăm tối bị nhốt trong không gian bất tận, để rồi nhận thấy mình bị đưa về quá khứ và phải đối diện với người chồng không còn là của mình.
Ae suốt hai năm qua chưa có ngày nào không đớn đau khổ sở, dẫu cho mặt trời có lặp đi lặp lại rằng đoạn nhân duyên với mặt trăng là do định mệnh mang đến, em ấy không trách móc gì Ae, thậm chí đồng ý để Ae giữ tình cảm tốt đẹp cho mặt trăng một góc nào đó trong lòng, nhưng nhất định phải hứa nếu có gặp lại mặt trăng, hãy đối xử như đối xử với người yêu cũ.
Ae đã đồng ý. Liệu có điều gì trên đời mà Ae không đồng ý với Pete ?
Khi vừa đến nơi này, không thể kềm chế mà gọi lên hai tiếng thân thương đó " mặt trăng !" , dù rằng điều đầu tiên mà Ae phải nhìn thấy chính là mặt trăng mình yêu đang trong vòng tay của người khác. Và câu đầu tiên Ae phải nghe chính là em ấy nói đã yêu người khác rồi.
Biết bao nhiêu lần tự đặt mình vào hoàn cảnh của Pete, phải nhìn chồng mình ôm người khác trong lòng nói câu yêu đương, đau tới mức nào cơ chứ. Hai năm qua Ae sống trong đớn đau dày vò khủng khiếp, che giấu thật kỹ dưới nụ cười ấm áp cưng chiều, và Pete là người vợ tuyệt vời nhất trên đời, em ấy biết tất cả và em ấy bằng lòng cho Ae thời gian.
Phải rồi, đã biết bao nhiêu lần hình dung nếu còn có thể gặp lại mặt trăng lần nữa, chính là để chia tay em ấy. Muốn em ấy biết trong đoạn nhân duyên ngắn ngủi đó, Ae đã từng thật lòng say đắm yêu thương đến thế nào.
Cúi xuống đỡ lấy hai vai mặt trăng, Ae đau lòng nói tiếp " xin lỗi em...Pete...anh đã từng rất yêu em...thậm chí ngay lúc này anh vẫn còn yêu em...nhưng... nhưng sau này..sau này sẽ không! Anh sẽ không yêu em như thế nữa. Em sẽ là người-anh-từng-yêu mà thôi. Nên, dẫu bây giờ em khóc cách mấy, anh cũng không thể ôm em nữa, anh sợ chỉ ôm em thôi mọi quyết tâm của anh sẽ sụp đổ, Pete của anh sẽ đau lòng. Em bây giờ đâu còn là người của anh nữa đúng không, nên xin em đừng khóc, Ae kia của em cũng sẽ đau lòng lắm..ngoan, đừng khóc nữa"
Nói rồi, Ae vẫn không kềm được,đưa hai bàn tay ôm lên má mặt trăng, dịu dàng lau nước mắt tuôn tràn. " dù là người yêu cũ rồi, nhưng Pete vẫn là Pete rất ngoan, rất đáng yêu, rất nghe lời đúng không..đừng khóc nữa nhé, em khóc thôi là có tới bốn người đau lòng đấy"
Pete lúc này mới vịn hai tay của Ae, kéo ra khỏi mặt mình, nhưng không buông ra, Pete nắm chặt bàn tay nóng hổi đó, bật khóc lớn hơn.
" em xin lỗi, Ae, ngày đó em làm như vậy, em sai rồi. Nếu em kiên nhẫn hơn một chút, có lẽ bên anh trọn vẹn ngày hôm đó rồi, em sẽ nhẹ nhàng tan biến khỏi thế giới của anh. Để lại trong anh và Pete kia nỗi đau lớn lao như vậy, em xin lỗi....Ae...em lúc đó rất yêu anh, vô cùng yêu anh...Cảm ơn anh đã yêu em, đã giữ cho em tồn tại để em còn có thể đến nơi này , gặp lại Ae của riêng em. Anh ấy là định mệnh của em, là định mệnh không nỡ chia cắt, em rất may mắn, em chỉ là một kẻ ích kỉ tham lam thế mà lại được ban cho đến hai lần tình yêu của Ae...em xin lỗi đã khiến anh tổn thương...Ae, chúng ta chia tay, em không còn là mặt trăng của anh nữa, em thật lòng mong anh sẽ tha thứ cho em ....và có thể sống hạnh phúc..." Pete hôn lên tay của Ae rồi buông ra.
Tim của Ae rất đau, nhưng Ae lại biết, nếu không có một lần này nói lời ly biệt, vĩnh viễn không thể thoát khỏi ánh trăng mê hoặc này. Vì có thế nào đi nữa, em ấy vẫn là Pete. Ai bảo em ấy lại là Pete cơ chứ, khiến cho Ae không thể nào không lạc lối.
Ngồi bệt xuống sàn, Ae giơ tay xoa tóc của Pete, cố gắng gượng cười " ừ, chúng ta chia tay êm đẹp nhé, anh sẽ không yêu em nữa đâu đấy, nên đừng có mà khóc như mèo con thế, không ai thèm dỗ đâu, nghe chưa"
" người của tôi khóc , tự khắc có tôi dỗ !!! " AA đã lại bước vào, biết bao lần không chịu buông tay, thì lần này cũng sẽ không có chuyện buông tay. AA cũng ngồi xuống sàn, kéo gọn mặt trăng của đời mình vào lòng, hôn thẳng lên đôi má ướt, Pete hơi giãy giụa một chút nhưng cũng vẫn là ngoan ngoãn để yên cho chồng mình hôn mình.
Phô trương quá mà, dù có chia tay rồi đi nữa, Ae vẫn thấy quá chướng mắt. Chỉ muốn đánh cho hắn một trận.
Luey lúc này cũng bước vào phòng, nhìn thấy cả hai Ae đang đánh nhau tơi bời trong tâm trí, không nhịn được mà phá lên cười sằng sặc.
" này, hai đứa con của cậu còn một tháng nữa mới ra đời, có biết cặp song sinh của họ bao nhiêu tuổi rồi không ? chúng nó sắp ba mươi rồi đấy" Luey chìa cho Ae xem một tấm ảnh, chụp cả nhà bốn người. Ae thoáng xanh mặt khi thấy gần như có đến ba Pete trong hình.
Ae không biết thời gian của hai thế giới khác nhau. Nhìn Pete, không kềm chế được, Ae hỏi " đã bao lâu rồi từ khi em đến nơi này vậy, Pete ?"
AA nhăn nhó, cảm giác nổi sùng khi nghe Ae gọi tên vợ mình nghe âu yếm như thế. Nếu hai tay không cố ôm Pete thì nhất định đã nắm cổ Ae đánh luôn rồi, không cần lí do.
"một...một trăm năm thì phải..." Pete nhỏ giọng. Đang cảm thấy sát ý của chồng mình tỏa ra ngùn ngụt, Pete có chút lo lắng. Chia tay không có nghĩa là trở mặt, nếu Ae mà bị đánh, nhất định Pete phải cản cho kì được.
Ae quay lưng lại. Không muốn Pete hay tên AA kia thấy, mình lại yếu mềm mà chảy nước mắt. Hóa ra hai năm đớn đau của mình, so với cả trăm năm của Pete phải chịu đựng ở nơi này, thì thật chẳng là gì cả.
" anh phải về thôi, bảo trọng nhé, người yêu cũ. Anh sẽ cố gắng sống hạnh phúc, mong em cũng như vậy" Ae gấp gáp nhìn Luey, không nói lời nào. Ae nhớ Luey nói cậu ta đọc được suy nghĩ mà. Ae không thể ở lại nơi này lâu thêm nữa.
Luey nhìn vào gương mặt trừng trừng không có mong muốn gì hơn là mau chóng đuổi khách của AA, cảm thấy tinh thần khá hơn rất nhiều. So với một AA u buồn tuyệt vọng, thì AA kích động thế này, nhìn vui hơn !
Pete nhìn vào mắt AA, cả hai vốn hiểu nhau không cần nói ra lời, gương mặt của AA lúc này có hơi bất đắc dĩ ,nhưng cũng chiều vợ đã quen, nên nhẹ tay buông người Pete ra.
Pete bước tới ôm chầm lấy Ae từ phía sau, siết lấy cái người đã từng chiếm giữ cả tâm hồn lẫn cơ thể mình một trăm năm trước , không nhịn được lại khóc nấc lên.
" Ae bảo trọng, hãy tha thứ cho em..lúc đó..Ae..anh là tất cả của em....xin lỗi anh..Ae..xin lỗi anh...và...cảm ơn anh đã ..yêu em nhiều đến thế.."
Ae lặng lẽ nói " là anh phải cảm ơn em đã từng cho anh hạnh phúc được có em..được yêu em...là anh phải cám ơn mới đúng..đừng khóc nữa nhé Pete..anh chỉ mong em chẳng bao giờ phải khóc..."
Luey nhìn AA kéo Pete xoay lại rồi ôm vào lòng, bèn nhanh chóng cầm tay Ae, xòe cánh rồi cả hai biến mất trong một luồng sáng.
--------------
AA kéo tay Pete mạnh mẽ bế lên, gấp gáp đi thẳng về phòng ngủ. Pete ngoan ngoãn ôm cổ chồng, biết là cơn ghen sắp bùng nổ rồi.
Nhưng khi đặt Pete lên giường, AA chỉ là vùi đầu mình vào cổ Pete mà thôi.
" cám ơn em, vợ à" AA nói sau một hồi lâu im lặng.
" em lại làm anh tổn thương nữa rồi..ôm anh ấy như thế...em xin lỗi mới phải...sao lại cám ơn em " Pete hôn lên tóc AA, vuốt ve lên cánh tay đang ôm eo mình, hỏi khẽ.
" vì em đã chọn yêu anh, chứ không phải hắn ta. Em là của anh, yêu anh, mãi mãi thuộc về anh, cảm ơn em về tất cả mọi điều đó."
Pete nằm thấp xuống, chạm mũi mình vào mũi AA, nhắm mắt lại, thì thầm. " từ rất lâu đã thế rồi mà , Ae của em! "
" nhưng phải là hôm nay khi em dứt khoát chia tay hắn thì mới là kết thúc, Pete, anh đang rất ghen, khi nãy em ôm hắn ta từ biệt, anh hiểu, nhưng anh vẫn ghen muốn điên đây này" AA nhăn nhó.
" thế em phải làm sao Ae của em nói đi" Pete tủm tỉm cười. Bình thường hầu như ít khi nào chồng dỗi kiểu này.
" anh không biết, em làm thế nào xoa dịu trái tim anh đi..đau quá là đau rồi nè vợ ơi...anh đang ghen đến phát đau đó...không phải đùa đâu nha...""
Pete nín cười, đưa tay lên ngực AA xoa nhè nhẹ.
" mặt trăng của anh..làm vậy chưa đủ đâu...anh muốn hơn nữa" AA nắm tay của vợ mình, kéo lên hai bên gối trên đầu, áp sát mặt vào , môi lướt lướt trên da mặt , nỉ non.
" nếu thế này thì ngày nào cũng làm mà , ghen hay không cũng đâu có khác biệt" Pete thẳng thắn nói.
Ae cứ như chỉ chờ mỗi câu này vậy.
" anh muốn sau này cùng anh đi gặp lại hắn, gần quá thì không được,một trăm năm đi, gặp lại hắn, anh muốn hắn thấy ở bên anh em hạnh phúc ra sao, từ khi hắn ta tới đây, em toàn là khóc, anh không chịu được. Em ở bên anh là để hạnh phúc, và anh muốn hắn biết điều đó, vì anh làm được điều hắn không bao giờ làm được. Pete, đồng ý với anh đi. "
Pete nhất thời không biết nên trả lời thế nào. Sự ghen tuông này của AA không phải tự mình tìm đau hay sao ? Nhưng nghĩ lại, bây giờ anh ấy đã biết, mình và Ae kia đã kết thúc, mình có gặp Ae kia cũng đứng xa tám mét , anh ấy dĩ nhiên có gì mà phải đau lòng nữa. Nếu đã vậy, thì tất nhiên được thôi.
" em có ngoan không, Ae ?"
" có, vợ anh lúc nào cũng rất ngoan" AA trả lời ngay lập tức, như mọi khi.
" vậy nên, dĩ nhiên vợ anh sẽ làm theo ý anh rồi, anh muốn em làm gì , em cũng làm hết á, vì em ngoan mà" Pete hôn AA, hôn thật sâu.
Và sau đó cả hai lại cuốn vào nhau quấn quít như mọi ngày, AA có mãnh liệt hơn bình thường một chút. Quả thật lòng của AA đang rất hạnh phúc vì đã tháo bỏ được vết thương trong tim vợ mình , lại hạnh phúc càng hơn khi phát hiện, dù lúc chia tay khóc nhiều như thế nhưng rõ ràng, trái tim của Pete chính là hoàn toàn yêu mình đến nỗi không hề nhận ra Ae kia vừa đi là em ấy cũng nín ngay lập tức luôn.
Cảm xúc buồn bã khi chia tay với Ae, hóa ra dễ dàng vơi đi đến thế. Đó là vì, trái tim của mặt trăng đã tìm được bến bờ của mình rồi. Nỗi đau chưa biến mất hẳn, nhưng dần dần rồi cũng sẽ qua thôi.
.
.
.
--------------------------
Luey đưa Ae về nhà. Nhìn Pete vẫn ngủ say trên giường, Ae bước tới ôm lấy vợ mình , hôn lên cái trán nhỏ.Cảm giác dường như đã rời xa rất lâu.
" thời gian không có bao lâu đâu, ở thế giới kia trôi qua chậm hơn. Cái cậu nhìn thấy trên màn hình, với cậu ấy chỉ là một cơn ác mộng, qua rồi, có cậu về bên, cậu ấy sẽ nhanh chóng quên ngay thôi."
"tôi muốn cậu biết, trước đây tôi đã từng gặp Pete rồi, lúc mặt trăng vừa đến thế giới bên kia, không có ngay lập tức yêu Ae kia như cậu nghĩ đâu, cậu ấy khóc lóc đòi trở về, và tôi đã đến đây hỏi ý của Pete, vì tôi nghĩ một khi đã chọn cách ra đi, mặt trăng đã không có quyền tự do trở về nữa. Pete của cậu đã cản không cho gặp lại cậu. Tình yêu của cậu lúc đó, dù rất ao ước gặp lại mặt trăng nhưng tình yêu với Pete , sợ Pete tổn thương lại lớn hơn, tự cậu ghìm khao khát gặp mặt trăng lại. Và lòng chiếm hữu của Pete lúc đó sâu sắc hơn gấp trăm lần, khiến cho tôi là đại thiên thần cũng không có cách gì đưa mặt trăng về đây được."
" Ae kia đã cố gắng giữ mặt trăng lại, và rồi, cậu biết nỗi đau của Pete đó là thế nào không, cậu ta quên cậu luôn, toàn bộ tình yêu với cậu đem hết lên người Ae kia, bên nhau ngọt ngào đắm say lắm, nhưng dày vò trái tim của Ae kia còn kinh khủng hơn là cậu có thể hình dung. Nên Ae kia mới nhìn thấy mặt cậu là lập tức muốn đánh" Luey lại cười.
" sau này,khi nhớ ra...chà..tôi không muốn kể lại lúc đó. Nói chung, cũng trải qua khá lâu, họ mới có ngày hôm nay. Biết tại sao tôi đem cậu tới đó gặp không, vì đến hôm nay , mặt trăng mới đạt được yêu cầu mà mặt trời của cậu từng đưa ra.Đó là khi tôi hỏi, liệu cậu ấy vĩnh viễn không cho cậu gặp lại mặt trăng hay sao, thậm chí gặp để chia tay, để kết thúc, không lẽ muốn cậu tới già tới chết còn ôm đau buồn giấu kín trong tim ? Pete đã nói, nếu ngày nào mặt trăng yêu Ae kia nhiều tới mức sẵn sàng tổn thương cả cậu, thì tức là, mặt trăng không còn thuộc về cậu nữa, cậu có không buông tay cũng không được, vì vợ cậu hiểu cậu mà, dù thế nào, nếu mặt trăng hạnh phúc thì cậu sẽ yên lòng hơn. "
"Tôi nhìn trái tim của bốn người, quả thật cậu và mặt trăng rất yêu nhau, nhưng đó là lỗi của định mệnh mà thôi, đoạn nhân duyên ngắn ngủi đó không đủ để thay đổi gì cả. Pete của cậu và Ae của mặt trăng kia ở một thế giới khác đang là người yêu của nhau đó , vì cả hai quá giống nhau, yêu đến hi sinh. Còn cậu và mặt trăng thì lại là, yêu đến bất chấp. Dù không phải là lỗi của hai người, ai bảo hai người sinh ra là Ae và Pete, lại còn gặp được nhau."
Ae im lặng. Một lúc lâu, Ae cất tiếng " anh nói anh TỪNG gặp vợ tôi sao ? là lúc nào vậy hả ? "
Luey nhìn Ae. Nói nửa ngày trời, cậu ta chỉ nghe mỗi chi tiết đó thôi đó hả ???
Ổn rồi ổn rồi, nghĩa là cậu ta cũng đã ổn chuyện của mặt trăng rồi. Khi trái tim hướng về phía một người , thì tất cả mọi chuyện còn lại trên đời đều sẽ chẳng còn gì quan trọng.
Cả bốn người bọn họ, rồi sẽ ổn cả thôi.
-end -
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com