Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Phần 64. Tình thôi xót xa (p1)

Anh nào biết.. anh nào có hay 

Hạnh phúc trôi qua tay giấc mộng tàn

Lòng cay đắng khi em quên lối hẹn 

Lời yêu rồi thương em đã quên

Nhưng lòng anh nuôi hoài ước mơ 

Tình sẽ không phôi pha như làn mây

Có nhiều đêm trong mơ anh vẫn chờ...chờ em đến 

Tình thôi xót xa....!!!!!!!!

-Bảo Chấn-

Pete ngồi co chân trên ghế, tay ôm tách trà, mắt hướng về phía cửa. Mưa tạnh rồi, nhưng không gian lạnh càng thêm lạnh.

Ae bước ra vườn, nhìn Ae2 vẫn còn toàn thân ướt sũng, đứng yên tại chỗ.

" không nghe hả, vào uống trà !!!" Ae cộc lốc lặp lại lần nữa.

" anh tính làm gì hả, Pete giận tôi rồi, sao có thể vào uống trà ?" Ae2 vắt nước trên áo mình, nhướng mày cười.

"vợ giận thì người chồng là khổ nhất, tôi là chồng của cái người vợ đang giận dỗi trong nhà kia kìa, anh còn hỏi tôi tính làm gì sao ?" Ae nghiến răng, thực sự phải cố nhịn không đưa tay lên bóp cổ Ae2.

"em ấy giận là đúng rồi, cứ để em ấy giận thỏa thích trước đã , chiều vợ là nội qui trong nhà ta kia mà" Ae2 vỗ vỗ lên vai Ae vài cái rồi bỏ đi về phía phòng ngủ. Hiển nhiên là đi thay đồ, bộ đồ ướt sũng thế kia làm sao tiếp tục mặc được.

Ae hít một hơi thật sâu, cố kềm chế bản thân không đi vào bếp. 

Cần lắm một con dao !!!!

.

.

.

.

Lúc Ae trở vào thì Pete vẫn ngồi ngoan trên sôpha, hơi dựa vào gối ôm một chút, bộ dạng uể oải. Ae bước tới kéo Pete ngồi lên đùi mình, ngửa cổ nhìn lên trần nhà, Ae nhắm mắt lại để có thể bình tĩnh.

" chồng sao thế " Pete nhẹ nhàng hỏi, hôn lên cổ Ae một cái. Bàn tay ấm áp do cầm tách trà, vuốt ve lên ngực Ae.

" Pete à, anh tất nhiên là về phe của em nếu có bất cứ sự chia rẽ nào trên đời này, vậy nên em mà có ý định giết ai đó, cứ nói anh nhé, anh sẽ ra tay dùm em" Ae nói mà vẫn không mở mắt.

Pete cười khúc khích, ôm cổ Ae , âu yếm hôn nhè nhẹ khắp tai và cổ chồng mình.

Ae2 thay đồ rồi bước ra, tỉnh bơ ngồi ghế đối diện, rót một tách trà rồi ngồi uống, mắt nhìn chăm chú vào Pete.

Khung cảnh lúc này, chính là một người nhìn trần nhà, một người nhìn cái người nhìn trần nhà, và một người nhìn cái người đang nhìn người nhìn trần nhà đó.

.

.

.

.

" ngày mai em sẽ đi làm " Pete chợt lên tiếng sau một hồi im lặng ngập chìm không gian.

"KHÔNG ĐƯỢC!!!"  Cả hai Ae đồng thanh.

" mấy ngày nay nghỉ rồi, phải thu xếp chứ Ae, dù sao công việc nhiều như vậy, không thể ngày một ngày hai mà bàn giao xong cả được " Pete ngả đầu vào ngực Ae, nói nhỏ nhẹ.

Ae và Pete đã quyết định không tiếp tục kinh doanh nhà hàng khách sạn nữa, sắp có hai đứa trẻ trong nhà, phải chăm chúng ngay khi chúng vừa sinh ra, hoàn toàn cách li với người mẹ, nên theo dự định, dù gì cũng chuẩn bị được không ít tiền rồi, Ae và Pete có thể ở nhà chăm con ít nhất ba năm không lo chuyện tiền nong. Ae nói sau này sẽ mở cửa hàng nho nhỏ bán cái gì đó như bán hoa tươi hay bánh ngọt,  có thể chăm sóc gia đình dễ hơn, hôm nào thích thì mở cửa hàng, không thích thì đóng cửa trong nhà, không bị áp lực gì hết.

Chính vì suốt hai năm qua cả hai trừ tám tiếng mỗi ngày ở nhà với nhau ra, đều làm việc rất chăm chỉ nỗ lực, một phần để tập trung nguôi ngoai nỗi u sầu về chuyện mặt trăng, một phần là, muốn kiếm tiền thật nhiều. Chính là để có thể sống thoải mái vô lo những lúc thế này.

" Em đi làm thì anh chẳng lẽ ở nhà sao Pete, nhưng hai người bọn anh không thể cùng xuất hiện ở chỗ làm được, anh không chịu ở nhà đâu, anh ta cũng thế thôi" Ae nghiêm túc nhìn Pete, chạm ngón tay mình vào cằm Pete, giữ nhẹ lấy.

" hai người gì chứ, mắt em có nhìn thấy Ae nào khác đâu " Pete cắn yêu lên ngón tay của Ae, cười cười nói thêm " em mệt rồi , em muốn đi ngủ, Ae ơi, mai đi làm nên tối nay ngủ phải ngoan ngoãn nhé" 

Nói dứt lời, Pete vòng chân qua hông Ae, cụng khẽ trán Ae một cái, nói thật nhỏ " đi ngủ thôi, chồng ơi" 

Xoay lưng lại, Pete không đếm xỉa tới Ae2 như người vô hình, mà thực sự, biểu cảm của Ae2 lúc này vô cùng tổn thương, Pete không cần nhìn cũng biết.

Ae đứng dậy, nhấc cái người giận hờn ghê gớm kia lên, hơi lắc đầu một chút.
" anh biết rồi, anh ủi sẵn áo cho em, mai đi làm luôn vậy " 

Vừa đi ra khỏi phòng,  Ae bế Pete lên hơi cao, muốn Pete nhìn thấy Ae2, nhưng Pete hoàn toàn quay cổ đi, không nhìn là không nhìn.

Vào tới phòng ngủ, Ae để Pete nằm nghịch điện thoại, còn mình thì vừa ủi áo cho Pete đi làm, vốn là áo không nhăn mấy, nhưng Ae thích chuẩn bị những thứ như thế, cả đồng hồ nào đi với cà vạt nào cũng muốn sắp sẵn ra cho Pete.

Tắt đèn rồi lên giường, gỡ điện thoại ra khỏi tay vợ, Ae không nhịn được, lên tiếng.

" em tính giận cậu ấy tới khi nào hả, càng giận thì vợ anh càng mệt trong người , anh không muốn đâu, em đừng giận nữa, là tại anh ép cậu ấy đi mà, là tại anh chỉ muốn độc chiếm em thôi...." Ae hôn lên má Pete rồi giữ môi mình nằm yên trên đó.

"thấy em khóc nhiều như thế, anh rất hối hận tại sao lại quyết định bỏ ra đi..Pete à, anh thực lòng đã nghĩ, anh mới chính là người sắp tới sẽ biến mất khỏi em, nên mới muốn ở riêng bên em lâu một chút...anh xin lỗi, em khóc đến thế là do anh ích kỉ quá thôi..." 

Ae nói rất thiết tha, Pete buồn rầu dụi mũi mình vào ngực Ae, lắc lắc đầu.

" không phải lỗi của Ae mà...chỉ là em...em đã nói muốn Ae mà em yêu luôn ở bên em...anh ấy đã bỏ đi...vậy tức là, anh ấy không muốn làm Ae mà em yêu...em cũng chẳng còn cách nào cả...."

Pete lại khóc.

" xin lỗi Ae...em yêu anh mà, anh là Ae của em....có phải khi anh ấy bỏ đi, em đã cư xử tệ lắm không...Ae buồn em lắm phải không ?" 

Ae vuốt ngón tay mình lên gò má thơm mềm ướt đẫm nước mắt đó, dịu dàng nói.

" anh chỉ nghĩ nếu là anh biến mất , liệu em  có khóc đến thế hay không...Pete..anh ghen đến phát đau luôn...bình thường em đã dịu dàng ngoan ngoãn với cậu ta nhiều hơn anh rồi...lại còn lúc đó, em níu áo cậu ta bảo muốn khi ngủ dậy sẽ nhìn thấy cậu ta....anh còn sống sờ sờ kế bên em mà lúc đó em không thèm ngó gì tới anh hết...." 

Ôm chặt lấy Pete, Ae bỗng thèm"yêu" thêm một cái, nhưng tình hình bây giờ nào phải là lúc, đành cố nhịn.

"Pete, anh mừng là cậu ấy đã về, không muốn thấy em đau lòng nữa, biết không!  vợ ngoan, nghe lời anh, không được buồn không được khóc, cũng đừng giận nữa, Ae nào cũng là chồng em mà, nhìn bộ dạng đó, có vẻ đã đi một ngày một đêm trong mưa, nhớ em quá không chịu nổi rốt cuộc phải quay về, chắc chắn khổ đủ rồi, Pete, em mà tỏ vẻ không nhìn thấy anh như vậy, anh sẽ đau nát tim gan luôn..tha cho cậu ta đi, nhé " Ae dỗ dành.

Pete chớp mắt. " sao anh lại nói giúp anh ấy, các anh không ưa nhau mà"

" nhưng mà tụi anh đều yêu em " Bờ môi nóng bỏng cúi xuống hút lấy cái miệng đỏ nhỏ nhắn kia, đã nhịn cả buổi rồi, không hôn không chịu được.

"a......" Pete ôm vai chồng mình, nhất thời không thể nói gì nữa. Nhắm mắt lại ngoan ngoãn để Ae hôn thật lâu rồi ngủ thiếp đi.

Nửa đêm,  Ae2 bước vào phòng.

Vuốt nhẹ lên tóc Pete, Ae2 thở dài.

" hoa hồng xinh đẹp là phải có gai mới đúng, Pete của anh" 

Ae hơi nhăn nhó một chút, nói thật khẽ vì sợ làm Pete thức dậy.

" vợ tôi là ngoại lệ, hoa hồng xinh đẹp, không gai, tại anh nên em ấy mới đâm ra mỗi một cái gai đấy thôi, đau rồi à ?  "

Ae2 kéo chăn ra, nằm xuống bên Pete, không trả lời.

Thật sự là trong vô thức, Pete bỗng nghiêng người ôm chặt lấy Ae hơn. 

Đúng là tim Ae2 như bị gai đâm vậy. Máu rỉ ra từng giọt.

.

.

.

.

Ae ôm Pete ngủ yên tới sáng, Ae2 nằm bên cạnh cả đêm nhìn cảnh đó không chớp mắt, trong lòng đủ loại mùi vị cay đắng xót xa.

Pete cựa mình thức dậy, quay người sang thấy Ae2 đang im lặng nhìn mình, Pete hơi run rẩy, cố kềm chế nước mắt. Ai nói là không nhớ anh ấy, ai nói là không muốn ôm lấy anh ấy, ai nói là không vui mừng đến phát khóc khi thấy anh ấy quay về ?

Nhưng Pete không thể không giận, rõ ràng đã hứa, thế mà nuốt lời, Ae2 dịu dàng đó đâu mất rồi cơ chứ, thậm chí thấy vợ giận ra mặt , cũng không thèm dỗ lấy một câu, rốt cuộc ai mới quá đáng đây ?

Ae2 vuốt tóc Pete một cái thật nhanh, rồi rời khỏi giường. 

" anh đi làm điểm tâm cho em, mau rửa mặt đi nhé. AE , MAU DẬY !!!! " Ae2 gắt lên.

Ae thầm nghiến răng, chẳng phải ông đây đã dậy từ lâu, ráng hết sức nằm im lặng để mi có cơ hội dỗ Pete đó sao, cuối cùng chỉ nói được mỗi một câu là đi làm đồ ăn, thiệt tức chết mà !!!!



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com