4.
Trước đây, Eli luôn coi sự tĩnh lặng là một dạng an ủi.
Nhưng từ khi Aesop Carl xuất hiện, tĩnh lặng bắt đầu có… mùi vị.
Không rõ ràng, không chạm vào được — nhưng mỗi lần cậu ta đứng gần, Eli lại cảm thấy lạnh sống lưng như có ai đó đang khâu từng mũi lên da mình từ bên trong.
---
Aesop không làm gì cả.
Cậu vẫn chỉ đứng nhìn. Vẫn mang trà bạc hà đến trước cổng thư viện. Vẫn giữ đúng khoảng cách. Không xâm phạm. Không nói quá nhiều.
“Em chỉ muốn anh thấy dễ chịu.”
Câu nói đó thốt ra từ một khuôn mặt lạnh, đôi mắt tĩnh lặng và giọng nói đều đều như đọc bài cầu siêu.
Eli không phản ứng. Nhưng anh bắt đầu khóa kỹ cửa vào mỗi đêm.
Và lắp thêm chốt bên trong — điều mà anh chưa từng làm.
---
Dạo gần đây, ánh mắt của Aesop khiến Eli không thể yên lòng.
Nó không còn là ánh nhìn tĩnh lặng thường thấy ở một người trẻ trầm tính. Nó nặng nề hơn. Chặt chẽ hơn. Như thể từng cử động nhỏ nhất của Eli đều đang bị cậu cất giữ lại đâu đó, với một ý định mà Eli không muốn gọi tên.
Có lần, khi anh quay đầu nhìn ra cửa sổ, đã thấy Aesop đứng ngay bên cạnh, ánh mắt cậu chăm chăm như đang đo đạc khoảng cách giữa họ. Gần. Rất gần. Eli giật mình. Nhưng Aesop chỉ nghiêng đầu, mỉm cười lịch sự như mọi khi.
“Em xin lỗi. Em chỉ… thấy anh trông mệt,” cậu nói, giọng nói nhẹ nhàng dường như ẩn giấu 1 chút sự lo lắng.
Eli gật đầu, mím môi không nói gì. Anh không biết nên phản ứng thế nào. Vì Aesop chưa làm gì sai, anh nghĩ vậy. Mọi thứ đều đúng mực. Chỉ là… ánh mắt ấy. Nó khiến Eli cảm thấy mình như một con vật đang bị ngắm nghía trong lồng kính.
Rồi một buổi sáng, Eli nhận được một phong bì nhỏ, không ghi tên người gửi.
Bên trong là ba thứ:
Một chiếc cúc áo ngọc trai xám — loại đặc biệt chỉ có trên chiếc áo sơ mi anh bị mất hồi tuần trước.
Một lọn tóc nâu buộc gọn — cùng màu với tóc anh.
Và một bức ký họa bằng than chì. Là gương mặt anh, khi đang ngủ say.
Chỉ là khuôn mặt. Không nền, không cảnh vật. Chỉ đôi mắt nhắm lại, hàng mi cong, từng chi tiết đều được vẽ bằng những nét tỉ mỉ dị thường. Đẹp đến mức khiến người ta nghẹt thở.
Chi tiết đến rợn người.
Trên mép giấy, có một dòng chữ nhỏ, được viết bằng nét chữ cẩn thận:
“Em muốn giữ anh như thế này mãi mãi.”
Eli đặt bức vẽ xuống bàn, ngón tay siết chặt mép giấy. Cổ họng anh khô lại. Đôi vai cứng đờ.
Anh biết mình nên làm gì — hoặc ít nhất là phải làm gì.
Nhưng anh không nhấc nổi tay lên.
Không gọi cảnh sát. Không hỏi Aesop. Không ném bức vẽ đi.
Anh chỉ lặng lẽ gấp nó lại, cẩn thận đến kỳ lạ, rồi cất vào ngăn kéo. Như thể nếu mình tỏ ra quá hoảng loạn, mọi thứ sẽ bị hủy hoại theo một cách không thể cứu vãn.
---
[Trong bóng tối]
Aesop ngồi trong căn phòng tầng hầm, đeo đôi găng trắng muốt, nhẹ tay lau đi vết bụi trên chiếc gối đặt giữa bàn thép.
“Sắp rồi. Mình sắp có được anh ấy…"
Mãi mãi. Mình sẽ chăm sóc anh, không để thời gian chạm vào.
“Anh sẽ không cảm thấy đau. Em hứa.”
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com