8. Tắt Đèn
Khi Lan Ngọc xuống bãi đỗ xe thì Thuỳ Trang đang đứng cạnh xe, cô ấy cúi đầu, sườn mặt căng cứng, áp lực bao phủ quanh thân, hình như mới vừa cãi nhau với người khác xong, rất là buồn bực. Lan Ngọc đoán là có thể sau khi cô rời đi thì Thuỳ Trang và những người bạn đó đã cãi nhau không vui.
Bạn bè thì đều là giúp tình chứ không giúp lý, cô và Dư Bạch, một người là bạn thân nhiều năm, một người chỉ là người xa lạ mới gặp mặt hai lần. Huống chi giữa Dư Bạch và Thuỳ Trang đã từng có một đoạn tình cảm, cho nên Lan Ngọc có thể hiểu được suy nghĩ của những người bạn đó, đúng là có hơi cực đoan nhưng cô cũng không để ý. Lan Ngọc đi đến cạnh Thuỳ Trang, hỏi: "Bữa tiệc kết thúc rồi sao?"
Thuỳ Trang quay đầu, Lan Ngọc đang đứng cách đó nửa mét, chỉ cần cô vươn tay là có thể ôm được. Đèn trong bãi đỗ xe không sáng lắm, ánh sáng loang lổ, sáng tối đan xen, có vài tia sáng chiếu lên mặt Lan Ngọc, trong mờ ảo lại tăng thêm phần tĩnh lặng.
Lan Ngọc rất bình tĩnh, vừa rồi trên bàn ăn cô ấy cũng vậy, khi bị Tiền Thân nhắm vào thì cô ấy cũng rất yên tĩnh. Triệu Nguyệt Bạch có nói: "Nhặt được bảo vật rồi, cô ấy yêu cậu lắm đó, nếu không thì không thể nhẫn nhịn vậy đâu."
Đột nhiên Thuỳ Trang lại thấy đau lòng, cô nói với Lan Ngọc: "Nơi này không có ai."
Lan Ngọc nhíu mày: "Cái gì?"
Thuỳ Trang nói: "Nơi này không có ai, cho nên Ngọc muốn mắng ai thì cứ mắng đi."
Lan Ngọc: "...."
Cô không muốn mắng ai cả, cô chỉ cảm thấy Thuỳ Trang thật khó hiểu.
Thuỳ Trang nghĩ là cô ngại mắng bạn mình, bèn chủ động nói: "Tôi biết hôm nay bọn họ có phần quá đáng."
Lan Ngọc hiểu được, cô gật đầu: "Không sao mà."
Thuỳ Trang nghe vậy lại càng khó chịu: "Ngọc đừng nhịn nữa."
Lan Ngọc khó hiểu nhìn cô.
Thuỳ Trang nói: "Cũng có thể mắng tôi, thật xin lỗi, tôi không biết hôm nay là tiệc tẩy trần của Dư Bạch."
Nếu biết thì cô đã không đến, càng sẽ không dẫn Lan Ngọc đến.
Lan Ngọc khẽ gật đầu, không phải cố ý thì tốt rồi. Cô ấy ngẩng đầu nhìn Thuỳ Trang, nói: "Không cần nghĩ nhiều, những người đó đều là bạn Trang mà, chúng ta về nhà đi."
Cô ấy rất ít khi an ủi người khác, ngữ điệu cũng không dịu dàng lắm, nhưng truyền vào tai Thuỳ Trang lại như dòng nước ấm, trong người lập tức ấm hẳn lên.
Thuỳ Trang bình tĩnh nhìn Lan Ngọc, nghĩ thầm Triệu Nguyệt Bạch nói không sai mà. Lan Ngọc quả nhiên rất yêu cô, vừa rồi bị Tiền Thân nhắm vào như vậy mà cô ấy còn vì mình mà nhịn xuống, bây giờ không có ai cũng không mắng một câu, chỉ bởi vì đó là bạn bè cô.
Khuôn mặt căng cứng Thuỳ Trang có hơi cảm động, lúc Lan Ngọc chuẩn bị lái xe thì đột nhiên cô vươn tay ôm cô ấy vào lòng, ôm thật chặt.
Lan Ngọc dừng lại, nghiêng đầu, hơi thở của Thuỳ Trang vờn quanh tai cô, rất tê dại.
Hai người lẳng lặng ôm nhau, vài giây sau Thuỳ Trang nghiêng đầu, bốn mắt giao nhau, hơi thở càng ngày càng gần, bỗng Lan Ngọc nói một câu: "Về nhà đã."
Hương diễm xung quanh lập tức bị xé rách, Thuỳ Trang hoàn hồn. Vừa rồi dưới tác dụng của cồn, cô đã suýt hôn Lan Ngọc.
Lan Ngọc không thích tiếp xúc thân mật ở bên ngoài, Thuỳ Trang nghĩ hẳn là do thẹn thùng.
Lan Ngọc thẹn thùng như vậy lại đột nhiên có vài phần đáng yêu, Thuỳ Trang đứng thẳng người, vén tóc mái Lan Ngọc ra rồi hôn lên trán cô ấy.
Lan Ngọc giương mắt, cau mày tỏ vẻ ngạc nhiên.
Khi hai cô quấn quýt ân ái vẫn luôn nóng bỏng dữ dội, đột nhiên hôn lên trán cô mà không có lý do như thế này thì Lan Ngọc cảm thấy không quen.
Là vì muốn xin lỗi chuyện ở bàn tiệc sao?
Lan Ngọc bỗng nhiên hiểu ra.
Miễn cưỡng chấp nhận vậy.
Sau khi Thuỳ Trang lên xe thì dựa vào ghế, nghiêng đầu nhìn phong cảnh lướt qua cửa sổ, Lan Ngọc lái xe không nhanh mà rất vững vàng, khá tương đồng với tính cách cô ấy, làm việc ổn thỏa.
Đây không phải là lần đầu tiên Thuỳ Trang ngồi xe Lan Ngọv. Chỉ vài ngày sau khi kết hôn thì cô vừa đi về từ nơi khác, là Lan Ngọc đến đón cô, cũng là Lan Ngọc lái xe, nhớ lại thì hôm đó vẫn còn trong thời gian làm việc, cô ấy đã xin nghỉ để đi đón cô.
Bạn bè đều nói Lan Ngọc rất giống Dư Bạch, thật ra lại không giống chút nào. Dư Bạch thích được người khác vây quanh, lúc nào cũng phải chiều cô ấy, chỉ cần có chút không vui cũng có thể làm ầm một lúc lâu, đám bạn bè cũng luôn xem cô ấy như là công chúa.
Lan Ngọc thì khác, cô ấy yên tĩnh, kiệm lời, dù làm rất nhiều chuyện thì cũng sẽ không chủ động nói ra, cô ấy khiến cho người khác thấy rất yên tâm.
Thuỳ Trang quay đầu ngắm Lan Ngọc, ánh đèn ngoài cửa sổ thi thoảng lại hắt vào, hiện rõ góc nghiêng của Lan Ngọc, đường nét rõ ràng. Đột nhiên Thuỳ Trang muốn vươn tay chạm vào mặt cô ấy.
Uống rượu nhiều sao? Sao cứ suy nghĩ miên man vậy.
"Ting ting---"
Hai tiếng chuông điện thoại làm Thuỳ Trang phân tâm, cô cầm điện thoại, trong Messenger có người tag cô.
Lâm Thu Thủy: @ThuyTrangNguyen, Trang này, cậu đừng nóng giận, sau khi cậu đi thì bọn mình đã mắng Tiền Thân rồi.
Triệu Nguyệt Bạch: @ThuyTrangNguyen, mình làm chứng, cậu ấy vừa bị mắng đến khóc đấy.
Tiền Thân: @ThuyTrangNguyen, mình xin lỗi.
Thuy Trang Nguyen: @Tiền Thân, cậu không có gì phải xin lỗi tôi cả, cậu nên xin lỗi vợ tôi mới phải.
Trong nhóm chat lập tức yên tĩnh.
Lặng ngắt như tờ.
Dư Bạch nắm chặt điện thoại, mím chặt môi, Tiền Thân nhịn hết nổi, đột nhiên hỏi: "Thuỳ Trang này có ý gì vậy?"
Sau đó lại hầm hừ không tin nổi: "Muốn tôi xin lỗi vợ cậu ta?"
"Cậu ta đang nằm mơ!"
Tiền Thân giống Dư Bạch, từ nhỏ đã kiêu ngạo, đặc biệt là nhà Tiền Thân lại giàu có, nên lại càng được cưng chiều coi trời bằng vung.
Lâm Thu Thủy nhìn về phía Tiền Thân: "Hôm nay cậu quá đáng rồi đấy."
Tiền Thân luôn thích làm theo ý mình. Công ty của Lâm Thu Thủy năm đó không vực dậy nổi, là do cô ấy nhờ cha mẹ giúp đỡ nên mới có công ty hiện tại, cho nên trong công ty này cô ấy có cổ phần, được tính là nửa bà chủ.
Thuỳ Trang lại dám đối xử với cô ấy như vậy sao?
Tiền Thân cười nhạo: "Quá mức? Chẳng lẽ không phải là Thuỳ Trang lấy oán trả ơn sao? Năm đó cậu ta muốn học âm nhạc nhưng cha mẹ cậu ta sống chết cũng không đồng ý, là chúng ta, là đám bạn này ngày nào cũng tìm lý do cho cậu ta, sau đó nghỉ hè bị phạt hai tháng, mọi người đã quên sao?"
Một người bạn khác lại nói: "Đúng vậy, lúc đó cậu ta bị đuổi khỏi nhà, nếu không có chúng ta giúp cậu ta thì sao cậu ta có được thành tựu như bây giờ."
Triệu Nguyệt Bạch nghe không nổi nữa, cô vịn ghế bật dậy: "Bớt dát vàng lên mặt mấy người đi! Thử hỏi hôm nay mấy người đã làm chuyện gì? Không biết xấu hổ mà còn nói à? Thuỳ Trang dẫn vợ đến, các người châm chọc mỉa mai thì không nói, còn đòi tác hợp lại với Dư Bạch?"
"Vâng, Dư Bạch bây giờ thì giỏi rồi, là nhất rồi, có tiền đồ hơn vợ cậu ấy, nhưng người ta là vợ hợp pháp đấy! Nếu Thuỳ Trang và Dư Bạch ở bên nhau thì tôi sẽ là người đầu tiên khinh thường Thuỳ Trang!"
Cô nói xong câu cuối thì cất cao giọng, điên tiết vô cùng. Tiền Thân liếc nhìn cô: "Triệu Nguyệt Bạch, cậu bất bình thay vợ cậu ta sao? Hay là cậu để ý vợ cậu ta rồi? Hồ ly lẳng lơ mà còn giả vờ đứng đắn! Không phải cậu thích kiểu người đó sao?"
Triệu Nguyệt Bạch nổi giận, hai mắt đỏ bừng, đi đến trước mặt Tiền Thân muốn túm tóc cô ta, Tiền Thân bị thế tới hung dữ của cô ấy dọa sợ, vẫn là Dư Bạch chặn Triệu Nguyệt Bạch lại. Lâm Thu Thủy quát lớn: "Đủ rồi!"
"Gây lộn đủ chưa?" Lâm Thu Thủy cũng bực bội, nói: "Nguyệt Bạch nói cũng không sai, hôm nay chúng ta quá đáng rồi đấy."
"Nếu Tiền Thân cậu còn muốn nói chuyện với Thuỳ Trang, thì đi xin lỗi vợ cậu ấy cho đàng hoàng đi!"
Tiền Thân trợn mắt, trong mắt tràn đầy lửa giận.
Lâm Thu Thủy cũng không chịu yếu thế, nói: "Còn những vấn đề của công ty năm đó, nói bằng lương tâm đi, mấy năm qua lợi ích và hiệu quả mà Thuỳ Trang mang lại đã đủ rồi. Tiền Thân cậu cũng đừng cố chấp giữ mãi không buông, sở dĩ Thuỳ Trang về nước phát triển, người khác không biết, nhưng chẳng lẽ trong lòng chúng ta không rõ sao? Cậu ấy là bạch nhãn lang? Nhiều năm như vậy, bao nhiêu công ty muốn mời cậu ấy về, ra giá cao nhưng cậu ấy có từng lung lay sao? Còn không phải là vì trước đây chúng ta đã giúp cậu ấy nên cậu ấy đền ơn đáp nghĩa sao! Còn chuyện giữa cậu ấy và Dư Bạch......"
Dư Bạch yên lặng ngồi một bên, hai mắt đỏ hoe, Lâm Thu Thủy cũng không nỡ lớn tiếng trách móc, dịu giọng: "Dư Bạch vừa trở về, vẫn nên quan tâm chuyện triển lãm tranh thì hơn, còn chuyện Thuỳ Trang thì cứ yên lặng chờ biến động đi."
Yên lặng chờ biến động? Người ta đã kết hôn rồi mà chờ gì? Biến gì nữa? Không phải là muốn chen chân vào à?
Triệu Nguyệt Bạch thấy bọn họ đến giờ vẫn che chở cho Dư Bạch, nhịn hết nổi đá văng cái ghế. Tiền Thân còn muốn mắng hai câu nhưng bị Lâm Thu Thủy đè lại, Triệu Nguyệt Bạch lạnh mặt đi ngang qua mặt bọn họ.
Sau lưng là giọng nói đanh đá của Tiền Thân: "Cậu ta điên rồi à?"
Triệu Nguyệt Bạch ra khỏi khách sạn, đột nhiên cảm thấy vừa rồi cô nói thay cho Tiền Thân trong nhóm chat thật không đáng giá. Những người bạn này, đã sớm không còn như thuở ban sơ nữa, thời gian cùng tiền tài đã bào mòn bọn họ rồi.
Hiện tại những người đó chỉ làm Triệu Nguyệt Bạch cảm thấy đã hoàn toàn thay đổi.
Tâm trạng Triệu Nguyệt Bạch buồn bực. Dư Bạch trở về, ai mà không vui chứ, lúc trước Dư Bạch là tiểu công chúa được bọn họ nâng niu, phạm lỗi cũng không nỡ trách mắng đấy. Triệu Nguyệt Bạch thừa nhận khi Dư Bạch vừa về thì cô cũng từng có suy nghĩ tác hợp lại cho hai người họ, hiện tại thì sao?
Cô lấy điện thoại, suy nghĩ rồi nhắn tin cho Thuỳ Trang: "Thay mình xin lỗi vợ cậu."
Rốt cuộc cô cũng từng có suy nghĩ hoang đường này.
Thuỳ Trang nhìn thấy tin nhắn này thì cau mày, Lan Ngọc ngồi bên cạnh, nói: "Xuống xe."
Cô hoàn hồn, cất điện thoại, còn có tác dụng nên cô vừa xuống xe thì không đúng vững được, Lan Ngọc nhíu mày: "Trang đứng im đi."
Thuỳ Trang thành thật ngoan ngoãn đứng cạnh xe, Lan Ngọc khóa xe xong thì đi đến cạnh cô, rất tự nhiên ôm eo cô, vóc dáng hai người không chênh nhau lắm, dựa sát vào nhau, khi Thuỳ Trang nghiêng đầu thì chóp mũi cọ lên mắt Lan Ngọc, sợi tóc quét qua đuôi mắt, hơi ngứa.
Lan Ngọc bình tĩnh nói: "Khi về nhà tôi sẽ ra ngoài mua canh giải rượu."
Thuỳ Trang nói: "Không cần, tôi không say lắm đâu."
Lan Ngọc cũng không kiên trì.
Sau khi vào nhà thì cô giúp Thuỳ Trang thay giày, cởi áo khoác ra treo lên, lại đỡ Thuỳ Trang vào trong phòng. Chăn đơn cùng ga giường đều mới, vẫn còn thoang thoảng mùi nước giặt, Lan Ngọc đỡ Thuỳ Trang nằm lên giường, bản thân cô cũng nằm ngửa thở dốc nhẹ, tuy là Thuỳ Trang không nặng, nhưng cả một quãng đường thì vẫn mất không ít sức.
Thuỳ Trang quay đầu nhìn Lan Ngọc đang khép hờ hai mắt, như đang dưỡng thần, ma xui quỷ khiến cô lại gọi một câu: "Ngọc."
Lan Ngọc mở mắt ra, quay đầu, nhìn vào đôi mắt mông lung của Thuỳ Trang.
Đôi mắt này sáng hơn thường ngày, khuôn mặt trắng nõn nhiễm mây hồng, ngũ quan Thuỳ Trang sắc sảo, cho nên khi cô ấy im lặng sẽ khiến người khác sinh ra ảo giác khó gần, sắc bén lạnh nhạt, nhưng khi động tình thì cũng đặc biệt rõ ràng.
Lan Ngọc thấy cô ấy đột nhiên đến gần, bốn mắt nhìn nhau, Thuỳ Trang nghiêng người, chống tay, cánh tay còn lại vòng qua eo Lan Ngọc, ánh mắt cực nóng, sáng quắc.
Nhiệt độ trên bàn tay đủ để đốt cháy người khác, chạm vào chỉ cách một lớp vải.
Tỳ bà che nửa mặt hoa.
Có cảm giác muốn xé toang mọi thứ.
Thuỳ Trang phát hiện ánh mắt Lan Ngọc có thay đổi thì chủ động tiến lên, đèn pha lê vẫn còn sáng, hai người nhìn nhau. Đầu ngón tay Thuỳ Trang ấn lên lớp vải mỏng, đè nhẹ xuống. Vai cô bị người nọ ôm chặt, cô nhìn về phía Lan Ngọc, nghe cô ấy kiềm nén nói: "Tắt đèn đi."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com