Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 18: Những Câu Hỏi Không Được Phép Có Câu Trả Lời

Một sáng nhẹ nhàng

Irene đang họp cùng Hội đồng Sân Bạc.
Emmeline ở lại trong điện riêng, có người hầu trông.

Người hầu hôm ấy không phải Maëlle.
Cô ấy tên Lyra, dáng nhỏ, mái tóc xám tro, giọng hơi run nhưng dịu.

Emmeline không nhớ cô lắm.
Nhưng ấm trà cô pha ngon hơn Maëlle – ít ngọt, nhiều thơm.

Em ngồi trên thảm, chải tóc cho búp bê, rồi quay đầu hỏi như thể là một trò đùa:

"Này Lyra, tại sao mọi người cúi đầu khi chị bước vào vậy?"
"Kể cả khi chị không nói gì hết?"

Lyra dừng tay.

Im.
Rồi cười nhẹ.
Nhưng nụ cười ấy... có một vết nứt.

Lyra cúi xuống, giọng vẫn nhẹ:

"Vì... chị của tiểu thư không chỉ là Nữ hoàng.
Mà còn là... thứ mà không ai dám nhìn thẳng."

Emmeline nghiêng đầu:

"Là... gì vậy?"
"Tại sao lại không dám?"

Lyra không trả lời ngay.
Cô cắn môi.
Và rồi, như thể không kịp giữ lời, cô thì thầm:

"Vì nếu nhìn lâu quá... sẽ thấy thứ không ai nên thấy."

Trước khi Emmeline kịp hỏi tiếp,
cửa điện mở.

Irene bước vào.
Không vội.
Không tức giận.

Chỉ là... ánh mắt của nàng không giống thường ngày.
Không hướng về em.
Mà dừng rất lâu trên Lyra.

Lyra lập tức quỳ rạp xuống.
Không thốt được gì.
Cả căn phòng chìm vào thứ tĩnh lặng như máu đã đông.

Irene bế em lên.
Tay nàng ấm, chặt, không run.

"Chị xin lỗi, Lyra sẽ không làm việc ở đây nữa."
"Từ nay em sẽ chỉ chơi với người chị chọn."

Emmeline không nói.
Chỉ quay đầu lại – thấy Lyra vẫn quỳ, và trong đôi mắt xám tro kia... có thứ gì đó gần giống sợ hãi và tiếc nuối cùng một lúc.

Sau đó

Emmeline không thấy Lyra nữa.
Không ai nhắc đến.
Không ai thay thế cô.

Chị trở nên im lặng hơn trong vài ngày.
Cười ít hơn.
Vuốt tóc em lâu hơn.

Và vào một đêm nọ, khi Emmeline đã gần ngủ, Irene khẽ thì thầm:

"Có những điều em không cần biết,
nếu muốn được ở yên trong tay chị."

"Trẻ con là mặt trời.
Chúng tỏa sáng cả nơi bóng tối giấu mình."

Nhưng khi một câu hỏi ngây thơ vô tình kéo một con người vào vòng xoáy quyền lực lạnh lẽo,
Emmeline – ba tuổi – lần đầu tiên cảm thấy một người biến mất vì mình.

Và Irene... biết rõ:
Không có gì nguy hiểm bằng khi em bắt đầu đặt câu hỏi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com