chap 63-65
"Thưa ngài... thưa ngài..."
"Hmm...?" Trần Nhật Đăng chậm rãi mở mắt, tầm nhìn dần rõ ràng, ánh vào mi mắt là tiếp viên hàng không xinh đẹp mặt hơi ửng đỏ.
"Thưa ngài, còn nửa giờ nữa máy bay sẽ hạ cánh, phiền ngài điều chỉnh lưng ghế thẳng lại."
"...Thật có lỗi."
Trần Nhật Đăng chậm rãi ngồi dậy, nhìn ngoài cửa sổ.
Lại mơ thấy chuyện thời trung học... Có lẽ bởi vì đã đặt chân lên mảnh đất thương nhớ này.
Trần Nhật Đăng ngồi thẳng dậy nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ, máy bay xuyên qua tầng mây, mặt đất đã hiện ra rõ ràng trước mắt.
Nơi thương tâm này, cậu lại đã trở lại.
Từ lúc tốt nghiệp đại học, anh hai vẫn muốn cậu quay về hỗ trợ xử lý sự vụ trong công ty. Dù sao công ty càng làm càng lớn, ở ngoại thành A thị mở một nhà máy sản xuất quy mô lớn thứ hai, anh hai thường thường phải chạy đi thị sát, ba thì tuổi tác đã cao, công việc ở trụ sở giao cho người khác lại không yên tâm, anh hai liền vô cùng hy vọng đứa em trai nhỏ này trở về gánh vác một phần.
Bản thân Trần Nhật Đăng không có chút hứng thú gì với kinh doanh, tiệc rượu làm ăn này đó cũng là trường hợp có thể tránh thì tránh. Cậu không am hiểu xã giao, cũng không chơi golf, cùng người lạ nói chuyện thường là tán gẫu vài câu thì hết đề tài, từ đó liền cực ít tham gia các loại hoạt động này. Tuy rằng cậu học tâm lý, nhưng cậu không muốn đi đoán tâm tư những người trên thương trường này, một câu mà cũng tha đi tám mười vòng để nói, dùng những lời hoa mỹ để che lấp tâm tư xấu xa, cậu thật sự cảm thấy mệt lắm.
Nhưng thấy anh hai quá vất vả, đã nhiều lần cùng cậu nói về chuyện này, cậu mềm lòng, không chịu nổi người khuyên liền gật đầu đồng ý, tốt nghiệp nghiên cứu sinh lấy được bằng thạc sĩ liền trở về tiếp nhận sự vụ công ty.
Cha mẹ bên này thì, cha cũng không tỏ thái độ muốn cậu trở về, Trần Nhật Đăng cảm thấy cha vẫn còn kiêng kị Chung A Thần. Mẹ cậu thì mỗi lần cùng cậu trò chuyện video đều nói "Con trai, con ở chỗ nào vui vẻ thì sống, không cần lo lắng cho ba mẹ." Tuy rằng mẹ cậu nói như thế nhưng mỗi lần trở về thăm bà, bà đều khóc đến sắp tắt thở. Nghĩ đến mẹ cậu tuổi tác đã cao, lại vì cậu lo lắng không ít, Trần Nhật Đăng cũng muốn trở về dành thời gian bên mẹ.
Đàm Tấn học MBA một năm rưỡi đã tốt nghiệp, về nước sớm hơn cậu nửa năm, bác Đàm cũng có ý đem quyền hành của công ty chuyển cho Đàm Tấn. Bất quá nghe nói Đàm Tấn mới về nước thì đi quen với một cô người mẫu, bác Đàm sắp xếp cho cho hắn thiên kim tiểu thư nhà giàu cũng bị hắn tùy tiện có lệ làm bác Đàm lo lắng không thôi.
Đi du học bảy năm qua, tất cả mọi người đều rất ăn ý mà ngậm miệng không đề cập tới tên của Chung A Thần. Ngay cả Đàm Tấn cũng chưa bao giờ ở trước mặt cậu mắng hắn.
Nam nhân có phải lại đổi bạn giường mới rồi hay không? Hắn vẫn là tổng tài Long Đằng chứ? Hắn bây giờ đã danh chính ngôn thuận là bang chủ Hồng bang rồi sao?
Cậu không biết. Cũng chẳng liên quan gì tới cậu.
Cậu chỉ hy vọng, cho dù có gặp gỡ nam nhân cậu cũng có thể giả bộ như chưa bao giờ quen biết, lạnh nhạt mà lướt qua hắn.
Ra sân bay theo lối VIP thì thấy Đàm Tấn đang dìu mẹ cậu. Mẹ Trần vẻ mặt lo lắng nhào lên sờ lại sờ, sau khi chắc chắn con trai nguyên vẹn không tổn hao gì mới yên lòng.
Ba người ngồi trên xe, Trần Nhật Đăng nói chuyện với mẹ cậu một lát, sau đó mẹ Trần mệt mỏi chầm chậm chìm vào giấc ngủ.
Trong ấn tượng của Trần Nhật Đăng, mẹ cậu còn rất trẻ. Lần này trở về lại cảm giác rõ ràng đã già rồi. Cho dù cố gắng chăm sóc, dùng đồ trang điểm cao cấp, ăn canh tổ yến, vẫn không tránh được tóc chia hai màu. Làn da chảy xệ, dường như trong một đêm khóe mắt mẹ đã có thêm thật nhiều nếp nhăn.
Có lẽ vẫn luôn lo lắng cho đứa con nhỏ này. Trần Nhật Đăng thở dài.
"Này, bọn Triệu Thiên Nhất nói đã sẵn sàng đi ăn mừng." Đàm Tấn nghiêng đầu sang nhỏ giọng nói.
"Ăn mừng cái gì?"
"Ăn mừng thái tử đảng đoàn tụ chứ gì nữa."
Trần Nhật Đăng cười cười: "Tôi từ lúc nào thì đã được chào đón như vậy rồi?"
"Hê, anh Trần đây bây giờ đã là Hoa kiều rồi, không hãnh diện sao được."
"Tôi sao dám. Để tôi nghỉ ngơi vài ngày lệch múi giờ đi, đi máy bay đường dài khó chịu quá." Tuy rằng ngồi khoang hạng nhất nhưng vẫn ngủ không ngon, mở mắt ra thì lại chẳng nhìn thấy gì.
"Uh, vậy tôi sẽ nói bọn họ đợi mấy ngày nữa."
Trần Nhật Đăng ở nhà nghỉ ngơi vài ngày, cũng tìm hiểu tình huống hoạt động của công ty một chút. Trên thực tế trụ sở bên này đã sớm nói, hoạt động hơn 30 năm, mọi thứ đều theo đúng trình tự, về cơ bản không có gì quan trọng. Nói về công nghiệp sắt thép, miễn là đất nước vẫn còn xây dựng thành phố, sẽ không có chuyện tồn kho, muốn mở rộng mở rộng cũng không có nơi để mở, thị trường suy giảm cũng chẳng suy giảm đến đâu. Chuyện quan trong chính là anh hai và nhà máy mới bên kia, nơi mới người mới, muốn dành nhiều thời gian coi sóc một chút. Thấy tình hình cũng không phức tạp như trong tưởng tượng, Trần Nhật Đăng liền để đầu óc bay đến chuyện phòng khám tâm lý.
Có thời gian kêu Đàm Tấn cùng xem một chút, thuê một cửa hàng mặt tiền đi.
Một tuần sau, bốn người trong thái tử đảng gặp mặt ở câu lạc bộ giải trí cao cấp ở trung tâm thành phố.
Loại câu lạc bộ giải trí cao cấp này kết hợp ăn uống và giải trí, phục vụ đều là trai xinh gái đẹp, hơn nữa có kiểm soát thẻ ra vào, bảo vệ sự riêng tư của khách hàng, là nơi rất nhiều đại gia công tử thích đến. Đương nhiên, những hoạt động bí mật sau đó, tất cả mọi người đều ngầm hiểu.
Bốn người đi "Ngư phủ" càn quét một cái lẩu trước. Theo lý thuyết, với thân phận địa vị của bọn họ hẳn là sẽ ăn bào ngư vi cá, nhưng cả bọn lại cảm thấy loại không khí ở nơi đó - cậu cắt một miếng thịt bò, tôi làm một ly champagne, nói những lời nho nhã, nghe thì có sẻ sang trọng nhưng lại rất tù túng. Cuối cùng La Chẩn kêu gọi đi ăn lẩu, mọi người cũng đều cảm thấy đề nghị này thật tuyệt.
Ăn lẩu có không khí, nhưng không hình tượng. La Chẩn tất nhiên là mặc kệ, đầu đầy mồ hôi còn quét cả tay áo mình vào nồi thịt dê, ăn đến cả miệng đều bóng loáng. Đàm Tấn và Triệu Thiên Nhất thì nóng quá nên đã cởi bớt áo, miễn cưỡng còn duy trì một chút phong độ. Đàm Tấn nhìn Trần Nhật Đăng, cũng là người như bọn họ mà quần áo lại sạch sẽ, cái trán trơn bóng đến một giọt mồ hôi cũng không có, ngón tay dài nhỏ cầm đũa, nhẹ nhàng gắp một miếng thịt bò nhỏ nổi trên mặt lẩu bỏ vào miệng ăn.
Tuy rằng cảm thấy so sánh này không thích hợp, nhưng Đàm Tấn vẫn cảm thấy Trần Nhật Đăng bất kể là lúc nào ở đâu, cử chỉ hành vi đều tao nhã như hoa sen trắng, hoàn toàn không chịu chút ảnh hưởng bên ngoài nào.
Bảy năm trước cậu đã rất "trang nghiêm", nhưng còn mang chút tính trẻ con non nớt. Bảy năm sau cậu cũng vẫn vậy, nhưng bộ dáng ung dung thản nhiên đó lại mang chút xa cách.
Là cái gì đã khiến cho cậu trở nên như vậy? Là thời gian sao?...
Trước kia khuôn mặt Trần Nhật Đăng rất tròn trịa mịn màng, mắt lại to, thậm chí có thể nói là đáng yêu; hiện tại ngũ quan nhìn qua cũng không thay đổi gì, chỉ là mặt hơi gầy một chút, nhưng khí chất trên người đã thay đổi.
Trở nên tao nhã, trở nên ung dung xa cách, cũng trở nên...động lòng người.
"Đàm Tấn? Cậu nhìn tôi làm gì? Tôi có cái gì sao?"
"Ơ... Không..." Đàm Tấn phục hồi tinh thần lại, chiếc đũa gắp miếng thịt khô sạch dầu.
Bốn người cơm nước xong lại chém gió trong chốc lát. Đương nhiên, đa số đều là ba người kia nói chuyện, Trần Nhật Đăng chỉ im lặng nghe, nghe được chuyện gì buồn cười cũng cùng nhau cười một cái, ngẫu nhiên xen vào nói ra những hiểu biết thú vị của mình. Cứ như vậy đã đến chín giờ.
Đàm Tấn gọi phục vụ tới, muốn đưa thẻ tín dụng trả tiền, phục vụ cúi đầu nói: "Bàn của ngài đã thanh toán rồi."
Đàm Tấn sửng sốt: "Cái gì? Không có đâu?"
"Quả thật đã thanh toán, có thể là một trong bốn vị đã trả tiền trước."
Đàm Tấn liếc nhìn ba người kia một cái: "Trần Nhật Đăng, có phải lúc cậu đi toilet đã trả hay không?"
Trần Nhật Đăng lắc đầu. Hôm nay là tiệc đón tiếp cậu, sao cậu lại đi trả tiền được.
Phục vụ cũng có chút không hiểu, nói "Xin chờ" một tiếng, liền cúi đầu liên lạc với quầy tiếp tân.
Thấy người phục vụ miệng cúi xuống cổ áo nói chuyện, La Chẩn nhịn không được "Chậc chậc" hai tiếng: "Bây giờ làm phục vụ cũng được trang bị như xã hội đen."
Vừa dứt lời, lập tức nhận được một cái trừng mắt sắc lẻm của Đàm Tấn.
"Hử? Sao vậy? Tôi nói có vấn đề gì sao?" La Chẩn vẫn còn chẳng hiểu tại sao, Triệu Thiên Nhất đã nhịn không được che miệng hắn lại, liền nghe được người phục vụ nói: "À, thật có lỗi, quản lí nói bốn vị hôm nay được miễn phí tất cả phí dụng ở câu lạc bộ."
"Ể?!"
Đàm Tấn có chút khó tin mà liếc Trần Nhật Đăng một cái, Trần Nhật Đăng cũng rất bối rối hỏi: "Có phải lầm rồi không?"
Người phục vụ có chút lo lắng, nhưng vẫn theo lời quản lí dặn nói: "Không lầm... Ngài mới vào cửa không bao lâu, quản lí đã nhận được chỉ thị của cấp trên muốn chúng tôi đón tiếp thật chu đáo. Câu lạc bộ của chúng tôi ở đây ngoại trừ ăn uống còn có Karaoke, phòng bi-a, rạp chiếu phim, bể bơi, phòng tắm hơi, lên trên là khách sạn 5 sao. Đêm nay bốn vị có thể tùy ý chơi." Nói xong cúi đầu chào.
Đàm Tấn sửng sốt trong chốc lát, hỏi: "Thái tử, gần đây có người muốn nịnh nọt cậu phải không?"
Triệu Thiên Nhất lại rất bình tĩnh: "Tôi cũng không biết. Bất quá người ta đã thịnh tình thì chúng ta nhận thôi. Rốt cuộc có chuyện gì thì chơi xong rồi tính tiếp."
"Đúng vậy đúng vậy" La Chẩn đang xỉa răng ở một bên cũng xen vào, "Đàm Tấn, cậu quan tâm làm quái gì, đã có người trả tiền thì chúng ta cứ xả láng thôi."
Đàm Tấn liếc hắn một cách kinh miệt, do dự kéo tay Trần Nhật Đăng nói: "Chúng ta đi chỗ khác không?
Vốn là tiệc chào đón cậu, tất cả mọi người đang vui vẻ Trần Nhật Đăng cũng không muốn ra vẻ không được tự nhiên, liền lắc đầu nói: "Không cần, không sao." Cậu biết Đàm Tấn lo lắng nam nhân sẽ làm gì đó với cậu, bất quá đối với cậu mà nói, nam nhân có làm gì đi chăng nữa cũng không liên quan đến cậu nữa rồi.
"Vậy tiếp theo chúng ta đi hát Karaoke đi! Tôi đã thật lâu chưa có mở lời vàng!" La Chẩn cuối cùng cũng xỉa đủ rồi, ném cây tăm lên bàn.
"Tới địa ngục đi, tên Ngũ âm không được đầy đủ."
Ngũ âm: Do Re Mi Fa Sol
Đàm Tấn mới vừa nói "Trần Nhật Đăng không thích hát", đã bị La Chẩn túm đi: "Đi thôi đi thôi, Trần Nhật Đăng cũng không phải người của cậu, cậu lo chi nhiều vậy!"
Đàm Tấn tức muốn chết,"Trần Nhật Đăng chính là người của tôi!!!" những lời này nghẹn thật lâu trong ngực mới nuốt xuống được.
Trần Nhật Đăng cười lắc đầu với Đàm Tấn ý bảo mình không sao, cũng liền đứng lên đi ra ngoài.
Đàm Tấn nhìn bóng dáng nhỏ gầy của Trần Nhật Đăng, trong ngực có chút đè nén.
Trước kia Trần Nhật Đăng nói không muốn chính là không muốn, đi quán bar cũng phải nài ép lôi kéo mới đi, mới qua mấy năm, không hiểu sao lại trở nên tùy ý như vậy. Hắn nhớ rõ trước kia Trần Nhật Đăng cũng không hát karaoke, từ lúc nào thì cũng bắt đầu hát karaoke rồi? Hiện tại muốn kéo cậu đi quán bar chỉ sợ cậu cũng không thèm chớp mắt đã đồng ý.
Từ lúc nào thì em đã biến thành như vậy?
Vậy nếu có ai đó muốn hôn em thì sao? Có phải em cũng sẽ đáp ứng hay không?
"Đàm Tấn."
"Hả?" Đàm Tấn vội ngẩng đầu lên, Trần Nhật Đăng đứng ở cửa thang máy, bên cạnh là người phục vụ mang sơmi trắng vest đen đang giữ nút thang máy chờ hắn. Phong độ như vậy, tư thái như vậy, như gió xuân lướt qua, nhưng lại làm cho người ta cảm thấy xa lạ.
Tư thái: thái độ + tư thế
La Chẩn vừa vào thì chọn "Mua Bán Tình Yêu", gào lên: "Tình yêu không phải là điều em muốn bán thì bán, muốn mua có thể mua". Triệu Thiên Nhất với Đàm Tấn cười lăn lộn, Trần Nhật Đăng cũng nhịn không được phì cười.
Đàm Tấn gọi phục vụ, mang một khung bia vào, mở ra hai chai cùng uống với Triệu Thiên Nhất.
La Chẩn vẫn tiếp tục gào thét "Con Sói Yêu Cừu", "Cầu Xin Đức Phật", "Hương Thủy Hữu Độc" (nước hoa độc), toàn những ca khúc đang nổi tiếng trên Internet, đang hăng say thì bị Đàm Tấn cướp micro rồi đưa cho hắn một chai bia."Cho xin đi, đừng đầu độc lỗ tai tôi nữa. Ít nhất cậu cũng nên hát theo nhạc được không?"
Triệu Thiên Nhất vừa uống xong một chai cũng chọn "Băng Vũ" (Mưa đá=))), ôm ngực hát vô cùng thâm tình, Trần Nhật Đăng rất nghi hoặc, thấp giọng hỏi Đàm Tấn: "Cậu ta thất tình hả?"
"Thất cái gì mà thất, chắc là vẫn còn buồn bực chuyện thời trung học không theo đuổi được hoa khôi trường học á."
"...Cố Mộng sao?..."
"Có lẽ vậy, ai biết hắn rốt cuộc thích ai."
"..."
"Cậu thì sao? Không mang bạn gái về sao?"
"... Không có bạn gái."
Đàm Tấn bị cồn lên não, thiếu chút nữa muốn hỏi "Vậy có...bạn trai không?", nói đến bên miệng lại biến thành : "Sao không tìm một người?" Người muốn theo đuổi cậu chắc tới cả chục rổ.
Trần Nhật Đăng nhìn những hình ảnh chớp tắt trên màn hình, chậm rãi nói: "Đã thử rồi. Không có cảm giác."
Đàm Tấn uống một ngụm bia, muốn túm lấy Trần Nhật Đăng hét to một câu "Có phải em không quên được hắn", lại muốn hỏi "Em đối với tôi có cảm giác hay không?", cuối cùng lại chỉ đem vỏ bia đã hết đặt lên bàn, nằm ngửa giữ chặt ngón út Trần Nhật Đăng ở lòng bàn tay vuốt ve.
Hắn không thể vượt qua ranh giới này- nếu còn muốn làm bạn với Trần Nhật Đăng.
Mẹ kiếp bạn bè!
"Cậu biết không, tôi rất thích một người, nhưng tôi không thể nói cho người ta biết. Cậu có biết cảm giác đó như thế nào không?"
"Biết."
"Cậu nói cho tôi biết nên chữa làm sao?"
"Thích một người khác."
"Vậy cậu đã chữa lành chưa?"
"Không lành."
Đàm Tấn lặng yên trong chốc lát, lại khui một chai bia.
Ba người thay nhau uống, lại thay nhau ra trận, dần dần đều có chút say. Ca hát cũng càng hát càng tê tâm liệt phế, La Chẩn không ngừng gào thét, Triệu Thiên Nhất cũng hú theo.
Căn phòng mờ tối toát lên mùi rượu, màn hình nhấp nháy. Hát karaoke rất khó có thể hát được vui vẻ, đặc biệt là khi đã uống vào rồi, hát đến cuối cùng tất cả đều là tình ca buồn.
Trong lòng mỗi người đều có một vết thương, chỉ có dịp này mới có thể xả hết ra.
"Trần cưng, đừng ngồi không, đến làm một bài đi." La Chẩn nói.
Trần Nhật Đăng ngồi lên trước màn hình, quen thuộc chọn "Ái hậu dư sinh" của Tạ Đình Phong.
Lúc cậu còn chìm trong tình yêu cuồng nhiệt với Chung A Thần, đã xem qua kệ CD của hắn, các loại âm nhạc thượng vàng hạ cám đều có. Có Blues, Rock, Pop, Cổ điển, New Age, những tên trên CD cậu cơ bản cũng không biết, tất cả đều là tiếng nước ngoài, có chút là tiếng Anh, có chút là tiếng Pháp. Cậu chỉ biết vài người...Trung Quốc, ngoại trừ Liszt, Chopin, Richard Clayderman, Yanni..vv... - những người thuộc chuyên môn âm nhạc của cậu. Chỉ có một số ít trong đó là album tiếng Trung, phần lớn cũng là tiếng Quảng Đông. Trong số đó có "Tuyển tập Tạ Đình Phong" này.
Cậu có chút ngạc nhiên mà nghe qua một lần, cũng không cảm giác gì nhiều, thậm chí còn cảm thấy ồn ào.
Cậu còn chưa kịp hỏi nam nhân có phải thích ca sĩ Tạ Đình Phong này hay không, bọn họ đã chia tay.
Sau đó có lần cùng bạn đi hát karaoke, tình cờ có người chọn bài này, cậu nghe thấy liền rớt mước mắt.
"Giả sử lúc trước có thể vì ngươi, đã quên yêu mọi người
Tách ra tay đi truy tìm, đủ có thể ôm ngàn vạn lần nhân
Cho dù không trung biển rộng rãi không có yêu, còn có ngươi người này
Cho dù không hề quang lâm, nghĩ tới ngươi
Sao có thể, đối với bất luận kẻ nào hôn nồng nhiệt "
Mỗi lần đi hát karaoke cậu đều chỉ hát một bài này.
Mỗi lần đều mong có thể hát đến chết lặng, nhưng mỗi lần đều phí công mà tự thương tổn thêm một lần.
Bảy năm.
Nếu cậu vẫn ở cùng nam nhân thì cũng đã bảy năm rồi.
Bảy năm, cậu không có cách nào quên nam nhân, cũng không thể yêu người khác.
Cậu chỉ muốn được nam nhân yêu. Nam nhân bá đạo, dịu dàng, lãnh khốc, làm cho cậu không thể không đắm chìm, không hoài niệm. Thậm chí nằm mơ cũng có thể mơ thấy hắn, mơ thấy quãng thời gian yêu cuồng nhiệt trước kia.
Có đàn anh đối với cậu cẩn thận chăm sóc, lại vẫn thiếu một chút bá đạo. Cậu cũng đã thử quen con gái, nhưng không chịu nổi tính tình của bọn họ, còn có làm dáng.
Tựa như trải qua một cuộc tình ái tuyệt vời nhất, sau tất cả khoái cảm lại không thể làm người ta cao trào.
"Thần ca, thật sự không đi xuống nhìn cậu ấy sao?" Văn Thanh thận trọng hỏi.
Chung A Thần đã sớm biết chuyện Trần Nhật Đăng về nước, liền cho người theo dõi. Hôm nay hắn vốn ở trụ sở Hồng bang, vừa nghe quản lý bên này báo Trần Nhật Đăng đến liền lập tức bỏ lại tài xế, đem xe đã chạy được nửa đường lái lại đây.
Tuy rằng Chung A Thần đã chính thức là đại ca Hồng bang, nhưng Văn Thanh vẫn thích dùng cách xưng hô "Thần ca" này.
"Chờ một lát. Tôi sợ dọa đến em ấy."
Chung A Thần đặt tay lên bàn gõ khẽ. Ngón út tay phải hắn mang một chiếc nhẫn, bốn cột trụ khảm một viên kim cương lớn ở giữa, vô cùng đẹp mắt, nhưng rõ ràng đó không phải là phong cách của hắn. Vóc người Chung A Thần rất cao, ngón tay tương đối lớn, cái nhẫn này lại rất tinh tế, ngoại trừ ngón út thì mấy ngón khác không mang được.
TV Plasma trên tường đang hiển thị hình ảnh từ các camera quan sát trong tòa nhà.
Tuy rằng hiệu quả không tốt, hình ảnh có chút mờ, nhưng khuôn mặt Trần Nhật Đăng trên màn hình vẫn rõ ràng. Có lẽ là bởi vì bộ dạng rất trắng, tinh tế lại xinh đẹp.
Chung A Thần đứng đối diện màn hình đem vài đoạn có Trần Nhật Đăng tua đi tua lại nhiều lần, đến khi nhìn rõ ràng mới ấn tạm dừng, đi đến trước TV vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve, giống như làm vậy có thể thực sự đụng đến người yêu.
Đối với một màn này, Văn Thanh thấy nhưng không thể trách.
Mấy chuyện khủng bố hơn anh đều đã gặp qua.
Tỷ như video đại ca nhà mình cùng người yêu bé nhỏ của hắn làm tình trên Piano xa xỉ.
Bất quá anh cũng chỉ là không cẩn thận nhìn thấy một lần. Không biết đại ca còn có... cái gì khác khủng khiếp hơn hay không.
Tuy rằng mấy năm trước đại ca là một tay chơi nổi tiếng, nổi danh thích bao dưỡng "Thiếu niên thuần khiết", nhưng chỉ có mấy người thân cận mới biết đó đều là thế thân, là làm cho chủ tịch xem. Người đại ca yêu nhất, cho tới bây giờ cũng chỉ có một. Ảnh chụp của người kia bây giờ vẫn được đặt trên tủ đầu giường của đại ca.
Lại nói bang chủ phu nhân thật sự là càng ngày càng đẹp.
Trước kia trên cơ bản hoàn toàn là đáng yêu, hiện tại khí chất trở nên mê người hơn, chắc không phải là có nam nhân bên ngoài chứ? Nếu thật là như vậy, không biết đại ca nhà mình sẽ thịnh nộ đến thế nào, đến lúc đó lại giận cá chém thớt nữa thì khổ.╮(╯_╰)╭
Mắt thấy Chung A Thần kề mặt sát màn hình, môi nhẹ nhàng chạm lên màn ảnh một chút rồi mới đứng lên tắt TV, Văn Thanh nhanh tay gỡ áo khoác trên giá bên cạnh xuống, mở ra mang lên cho Chung A Thần.
"Chúng ta đi xuống đi."
"Vâng."
Nếu như nói bảy năm trước kia, Chung A Thần chỉ là người nối nghiệp dự kiến, thì bảy năm sau đã nghiễm nhiên trở thành ông chủ chính thức của Hồng bang.
Bốn năm trước tiếp nhận quyền lực từ trong tay chủ tịch, mạnh mẽ vang dội chỉnh đốn nhân sự trong bang, đặc biệt là nhóm nguyên lão cậy già lên mặt kia. Sau lại bắt đầu dùng một số lượng lớn người mới, đem gần như toàn bộ thế lực trong bang đổi thành tay chân của mình, sắp xếp nhóm nguyên lão đến một ít chức vị hữu danh vô thực. Sau khi Chung Nhất Huy di cư sang Mỹ, Chung A Thần nắm quyền, trong mắt căn bản không thèm kiêng nể ai. Ngay cả Tô Diêu cũng phải tránh đối đầu trực tiếp với hắn, sợ việc chụp ảnh ghi hình kia sẽ bị Chung A Thần ghi hận biết điều cũng theo Chung Nhất Huy qua Mỹ.
Chung A Thần mượn địa vị của mình ở giới giải trí, mở nhiều câu lạc bộ, Casino, lén lút làm giao dịch heroin cùng với phục vụ ***, tiền đen kiếm được lại dùng phương thức sản xuất phim ảnh rửa sạch. Hồng bang không thiếu tiền không thiếu quyền, địa vị Chung A Thần ở thành phố A quả thực như mặt trời ban trưa, cảnh cục nhìn thấy hắn còn phải kính thuốc. Rất nhiều chính trị gia, ông chủ lớn muốn bao dưỡng nữ diễn viên hoặc mỹ thiếu niên đều có thể trực tiếp tìm tới Chung A Thần, đưa ra chút điều kiện đặc thù, lấy được "hàng tốt" chưa khai bao.
Dùng bốn chữ để hình dung Chung A Thần hiện tại chính là "Một tay che trời".
Không đạt tới trình độ như vậy, sao có thể tùy tâm sở dục mà yêu cục cưng bé nhỏ của hắn?
Bốn người hát karaoke đến khàn cả giọng, một khung bia cũng bị bọn họ uống hết.
La Chẩn đã say đến hoàn toàn không còn biết gì, Triệu Thiên Nhất và Đàm Tấn thì miễn cưỡng còn chút thần trí, may mắn Trần Nhật Đăng hoàn toàn thanh tỉnh. Cậu suy nghĩ một chút, vẫn là gọi người phục vụ tới trả tiền. Người phục vụ này vẫn nói cùng một lời thoại như trước: "Cấp trên đã nói hóa đơn của bốn vị tất cả đều được miễn phí."
Trần Nhật Đăng lần lượt gọi điện thoại cho La gia và Triệu gia, kêu người nhà bọn họ lái xe đến đây đón. Hai nhà rất nhanh đã có người đến, đem hai người uống đến say khướt mang đi. Trần Nhật Đăng là người thanh tỉnh nhất dìu Đàm Tấn ra khỏi phòng, chưa đi được mấy bước thì thấy phía trước có người đi đến, đứng trước mặt bọn họ.
Trần Nhật Đăng bị cánh tay Đàm Tấn đè, chỉ có thể miễn cưỡng ngẩng đầu lên, trong nháy mắt đó chỉ cảm thấy đôi mắt thật đau đớn.
Nam nhân dường như lại cao lớn thêm.
Bên trong mang áo sơmi trắng, bên ngoài là áo coat màu đen, tay cũng không luồn vào trong tay áo. Đầu ngón tay trái tay kẹp một điếu thuốc cháy được một nửa, không giận tự uy, lại mang một chút bình thản, đem phong phạm đại ca thế giới ngầm thể hiện tới mức cao nhất.
Tuy rằng Trần Nhật Đăng vẫn biết nam nhân là xã hội đen, nhưng ở trước mặt cậu hắn chưa bao giờ lộ ra loại khí thế này. Như là đột nhiên nhìn thấy một mặt khác của nam nhân.
Nam nhân cùng Văn Thanh chặn lối ra, không để cho qua. Trần Nhật Đăng không muốn nói chuyện với hắn, cúi thấp đầu.
Bỗng nhiên sức nặng trên người nhẹ đi, thì ra là Văn Thanh đem Đàm Tấn đi.
Nam nhân lại tiến đến cậu gần vài bước, Trần Nhật Đăng phải cắn răng mới không lui về sau.
Kỳ thật, cậu rất muốn xoay người bỏ chạy. Chạy đến nước Mỹ, không bao giờ... trở về nữa.
Không nghĩ tới, nhanh như thế đã gặp được nam nhân. Còn là trường hợp ba người kia đều đã say khướt.
Nam nhân đứng trước mặt cậu, trong lòng Trần Nhật Đăng kinh hãi vô cùng, tuy rằng thân thể không nhúc nhích, lông mi lại không khống chế được mà run rẩy mãnh liệt.
Bỗng nhiên trên mặt chợt lạnh, Trần Nhật Đăng chậm nửa nhịp mới ý thức được nam nhân đang vuốt ve mặt cậu.
Bảy năm... Cậu đã muốn quên cảm giác nam nhân chạm vào của cậu, nhưng một khi lại bị đụng vào, giống như tế bào toàn thân đều rầm rĩ kêu lên: chủ nhân đã đến.
Tay nam nhân vẫn lạnh như vậy, giống như chỉ có trong lúc làm tình mới có thể nóng lên, lòng bàn tay cũng vẫn thô ráp như vậy, lực đạo vẫn dịu dàng, lại mang một chút bá đạo không rõ...
Cậu phải gồng mình lên mới ép bản thân không quay mặt đi, hết sức khống chế thanh âm lạnh lùng mà nói: "Anh buông ra."
Cậu muốn biểu hiện trưởng thành một chút, lãnh khốc một chút. Cậu không còn là thiếu niên không biết gì bảy năm trước mặc hắn nắn ép vo viên nữa.
Nam nhân lại như không nghe thấy, vươn ngón tay vuốt ve cái cằm gầy đến có chút sắc nhọn của cậu: "Sao lại gầy đi nhiều như vậy."
Gầy nhiều hay ít thì liên quan gì đến anh? Anh là cái gì của tôi?
Bỗng nhiên bóng đen nam nhân áp đến, mùi Cologne quanh quẩn lại đây, hô hấp cũng càng ngày càng gần. Trái tim Trần Nhật Đăng gần như nhảy ra khỏi ***g ngực, cổ cứng ngắc, cảm giác cái trán bị nhẹ nhàng chạm một cái.
Trần Nhật Đăng sợ run một giây.
Một cái hôn so với gió nhẹ lướt qua đóa hoa còn muốn mềm nhẹ hơn.
Khốn nạn... Hắn còn mặt mũi... Còn mặt mũi...
Trần Nhật Đăng sợ hãi tiếng tim đập cùng hô hấp dồn dập sẽ bị nam nhân nghe được, rốt cuộc lạnh nhạt đưa tay đẩy hắn ra. Đàm Tấn đang được một người phục vụ đỡ, cậu đi vài bước qua Chung A Thần, mang theo người phục vụ cũng không quay đầu lại mà đi thẳng.
Cậu nên sớm nghĩ đến, nơi này là sản nghiệp của nam nhân. Cái gì mà miễn phí toàn bộ, đều là chiêu trò của hắn. Lúc trước là hắn ngoại tình, bây giờ lại tới làm những hành động như thế là có ý gì. Cùng lắm thì sau này ít tham gia những dịp này, gặp nam nhân thì đi đường vòng.
"Thần ca, không đuổi theo cậu ấy sao?"
Chung A Thần nhìn theo lối đi, lắc lắc tay cau mày nói: "Quên đi, từ từ sẽ đến."
Nếu đã quyết định về nước, thì cũng đừng mong sẽ chạy khỏi được lòng bàn tay hắn.
Cho dù em sẽ chán ghét tôi, sẽ khinh thường tôi, trên đời này trừ bỏ ở bên người tôi, em chỗ nào cũng không thể đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com