Phần 4
Mười tám tuổi, Mạc Tu Lăng không lái ô tô đi học nữa. Thứ nhất là vì ở trường học chỗ đỗ xe rất ít, thứ hai là mỗi lần đỗ xe mất rất nhiều thời gian, và quan trọng nhất là những người lái xe đi học cũng ít, ắt hẳn sẽ bị những học sinh khác nhìn với ánh mắt khó chịu. Vì vậy anh đi bằng xe đạp, Giang Nhân Đình mỗi ngày đều ngồi sau lưng anh, vì cô có học thế nào cũng vẫn không biết đi xe đạp.
Mạc Tu Lăng học cấp ba, chương trình học tương đối gấp gáp, bởi vậy thời gian ở cùng Giang Nhân Đình rất ít. Hơn nữa anh còn ham mê bóng rổ, hầu như sau giờ học đều ở lại tập bóng rổ với mấy người quen biết và cả những người không quen. Trong giờ thể dục lại càng không phải nói, tất cả đều cống hiến cho sự nghiệp bóng rổ.
Giang Nhân Đình có khi sẽ ở lại trong phòng tự học, chờ Mạc Tu Lăng đến đón. Nhưng phần lớn thời gian đều là ngồi trên khán đài xem Mạc Tu Lăng chơi bóng rổ, sau đó bọn họ cùng nhau về nhà. Chơi bóng đối với Mạc Tu Lăng hầu như trở thành một thói quen, chỉ cần trời không mưa là có thể thấy anh ở sân bóng, cuối tuần nếu không phải học lại càng như vậy.
Lúc trước khi Mạc Tu Lăng chuẩn bị xuất ngoại du học cả gia đình hai bên là Giang gia và Mạc gia đều cùng nhau đi du ngoạn tại một vùng núi nhỏ. Lúc này Gianh Nhân Ly nghịch ngợm chạy vào rừng không may bị rắn cắn, sau đó được Mạc Tu Lăng cõng trên lưng đi về, Giang Nhân Đình nhìn thấy nên cảm thấy có chút ganh tị, tuy Mạc Tu Lăng rất thương cô nhưng cũng chưa từng cõng cô. Cô quay mặt về phía họ đi do không cẩn thận liền bị trật chân.
Mạc Tu Lăng buông Giang Nhân Ly ra, chạy tới xem: "Làm sao vậy?"
"Bị trật chân."
Mạc Tu Lăng kiểm tra một hồi lâu, gật gật đầu: "Hẳn là như vậy." Anh lo lắng nhìn cô: "Có thể đi được không?"
Giang Nhân Đình cau mày, nhưng vẫn mạnh mẽ gật đầu: “Chắc là vẫn có thể đi được."
Chuyến đi nhanh chóng kết thúc. Chân Giang Nhân Ly đã đỡ hơn nhiều, nhưng chân Giang Nhân Đình vẫn còn hơi sưng. Mạc Tu Lăng cầm thuốc mỡ đến bôi cho cô: “Sau này đi đường nhất định phải cẩn thận."
Giang Nhân Đình gật đầu. Cô ngước mắt lên, nhìn thấy trên trán anh có mấy sợi tóc đang bay. Trong lòng cô có chút không đành, lần này anh đi chắc chắn sẽ rất lâu nữa mới được gặp mặt.
Giang Nhân Đình trong lòng có đôi chút phiền muộn: “Anh Tu Lăng. Dẫn em đi ra ngoài ngắm sao được không?"
Mạc Tu Lăng vuốt tóc cô: “Được chứ, tiểu nha đầu"
Giang Nhân Đình rất thích anh gọi mình như vậy, trong giọng nói có một chút nhẹ nhàng và yêu thương.
Mạc Tu Lăng dắt cô tới ngồi trong cái chòi nhỏ của tiểu khu. Cô nhìn bầu trời đầy sao, rồi lại nhìn anh: “Ở nước ngoài sao có sáng thế này không?"
Mạc Tu Lăng cảm thấy có chút buồn cười: "Đương nhiên! Chúng ta đang sống chung dưới một bầu trời mà."
“Vậy những lúc em nhớ anh, em ngắm sao anh cũng sẽ nhìn lên mà cảm nhận được phải không?”
Mạc Tu Lăng muốn nói là anh không nhìn thấy gì, bởi vì khi ở đây là ban ngày thì ở chỗ anh lại là ban đêm.
Nhưng anh vẫn gật đầu: "Anh sẽ cảm nhận được."
"Thành tích lần này lại không như mong muốn!" Cô thở dài.
"Không sao, học tập cũng không phải là con đường duy nhất."
"Thế nhưng mà chị hai luôn đạt được thành tích tốt nhất."
"Em phải hiểu trên thế giới này không phải là không có người khao khát tài năng thiên phú của người khác. Nhưng không được vì thế mà quên mất vị trí của bản thân. Em chỉ là chưa tìm được chỗ đứng của mình, một ngày nào đó em cũng sẽ nhận ra mình thật giỏi."
"Em cũng rất giỏi."
"Đúng vậy. Tuy rằng thành tích của Đình Đình không phải tốt nhất, nhưng cũng không hề kém cỏi. Hơn nữa Đình Đình rất cố gắng, thái độ của em đã thể hiện rõ điều đó. Chỉ cần em như vậy ở đâu cũng có người yêu quý."
Giang Nhân Đình nhanh chóng gật đầu: "May mắn là anh Tu Lăng không chê em ngốc.”
Mạc Tu Lăng lắc đầu: "Đó là bởi vì Đình Đình vốn không ngốc."
Ngày Mạc Tu Lăng xuất ngoại, Giang Nhân Đình khóc lớn. Mạc Tu Lăng ôm cô dỗ dành: “Đừng khóc, không phải là anh không trở về.”
"Anh Tu Lăng, anh nhất định phải trở về."
"Được." Giọng nói chứa đầy sự hứa hẹn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com