Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 21

Jiyeon khựng lại, bất giác ưỡn thẳng sống lưng, trầm mặc hồi lâu sau mới khẽ nói:

"Hyomin, tớ sinh ra là để gánh vác gia đình, nếu anh tớ không phải là một thằng ngốc, thì tớ cũng sẽ không được sinh ra, anh ấy là trách nhiệm của tớ, từ hôm tớ ra đời đã bắt buộc phải gánh vác cái trách nhiệm ấy. Vậy nên, tớ không trách ai, cũng không muốn đẩy gánh nặng này cho người khác, cho dù là Myungsoo hay là Woohyun, họ đều chẳng liên quan gì đến gia đình tớ, đó là trách nhiệm, là số phận của bản thân tớ. Thực tế mà cậu nói thì tớ hiểu, nhưng tớ chẳng thể làm gì được, điều duy nhất làm được là chọn cách như không nhìn thấy, không để ý đến tất cả những khó khăn cản trở, tớ chỉ muốn bản thân vui vẻ hơn, Hyomin, đừng nói nữa, nhé? Hãy cứ để tớ lừa dối chính mình đi, được không?"

Cô quay đầu lại cười với Hyomin, ánh mắt lại toát lên nét thê lương vô cùng, vẻ mặt ấy của cô thực sự khiến Hyomin giật mình khiếp đảm, cô nàng bắt đầu hối hận mình đã bày tất cả những việc tàn khốc như thế trước mặt Jiyeon, gia đình của cô, tình yêu của cô, tương lai của cô, Hyomin biết Jiyeon rất nhạy cảm và nghĩ nhiều, những việc Hyomin lo lắng thì Jiyeon chắc hẳn đã ý thức được từ lâu, tại sao mình lại còn bức bách cô ấy phải đối diện những vấn đề đó?

"Xin lỗi, Jiyeon." Hyomin thì thầm.

"Không sao, tớ biết cậu cũng vì tớ thôi, thật đấy, tớ rất cảm động." Cô cười lắc đầu

Phải, cô rất cảm kích Hyomin, cũng biết rằng chỉ có người bạn thật sự mới thẳng thắn nói hết mọi thứ với cô như vậy, bao nhiêu năm rồi, Hyomin đã vì cô mà làm quá nhiều, còn cô gần như chưa làm gì cho bạn mình, có được một người bạn như vậy bên mình, quả thực là sự may mắn của cô.

Jiyeon làm một bữa sáng gọn nhẹ, Hyomin ăn xong chưa ngồi được bao lâu đã đi, bảo đã hẹn Junhyung đến thăm Myungsoo, lúc nói câu này, Hyomin luôn e dè quan sát sắc mặt của Jiyeon. Cô biết, cho dù cô đã nói toạc ra, thì cô bạn vẫn hy vọng cô có thể đến thăm Myungsoo, nhưng cô biết mình không thể đi. Đến lúc sắp đi rồi mà Hyomin vẫn không chịu thua, nói cho Jiyeon biết bệnh viện anh đang nằm, hiểu tâm tư của bạn mình, cô cười cười, chỉ bảo Hyomin đi cho nhanh, gửi lời hỏi thăm hộ cô và bảo với anh cô đã đi công tác, không đến thăm được.

Hyomin có phần thất vọng, đi với vẻ hậm hực không cam tâm, Jiyeon lại bắt đầu ngồi đờ đẫn trên salon, trong đầu bất giác lại nhớ đến cảnh lúc cô và Myungsoo quen nhau, đặc biệt là cái lần cô làm tăng ca buổi tối không bắt kịp chuyến xe buýt, dáng vẻ anh nhoài ra ngoài, giọng nói thong thả hờ hững, và cả hơi ấm trong xe anh, những cảnh tượng ấy cứ xoay vòng trong đầu cô mãi, đến nỗi cô bắt đầu thấy rối loạn. Bây giờ cô lại bắt đầu oán trách Hyomin, nếu cô ấy không báo cô biết, nếu cô không hay biết gì thì tốt biết bao!

Buổi trưa Jiyeon không nấu cơm, cũng chẳng thấy đói, lơ đãng tìm bừa một thức gì đó trong tủ ra để ăn, đang ăn thì ngừng, rồi nhét nó trở lại vào tủ lạnh. Chỉ đến nhìn một cái thôi, cô nghĩ, len lén nhìn một cái cũng được, không phải vì điều gì, mà để cho mình an lòng, chỉ vì anh đã từng cho cô hơi ấm, hơi ấm quý giá trong đêm mùa đông ấy.

Khi Jiyeon đến bệnh viện thì đúng vào lúc trong ấy thưa người, đang giờ nghỉ trưa, đến người thăm bệnh cũng không nhiều. Cô hỏi phòng bệnh của Myungsoo rồi thấp thỏm đến đó, chỉ sợ gặp phải người quen, cô không thể nói rõ nội tâm của mình, rõ ràng tất cả đều đã kết thúc, song vẫn không thể kiềm chế nổi mình mà đến đây, trên đường đi cô cứ nghĩ mãi, cho dù nhìn một cái cũng làm được gì? An ủi được Myungsoo hay là an ủi cho chính mình? Hay chỉ là tìm kiếm một sự an ủi tâm lý mà thôi?

Cửa phòng bệnh của anh đang khép hờ, Jiyeon hơi bất ngờ, nếu cánh cửa đó khép lại, thì cô còn có thể dừng lại bên ngoài một lúc, mà bây giờ, chỉ cần đi ngang qua mà cũng phải cần một sự dũng cảm vô biên của cô. Cô vờ như người bàng quan đi ngang qua cửa, đến đầu cũng không dám quay nghiêng một chút, chỉ dùng khóe mắt lướt qua Myungsoo đang ngồi dựa nửa người trên giường để truyền dịch, bàn tay còn lại hình như còn cầm một tập tài liệu...

Jiyeon không dám dừng lại dù chỉ một chút trước cánh cửa đó, lúc đi qua rồi mới phát giác ra mình như chẳng nhìn thấy gì, tim đập điên cuồng, trong đầu chỉ còn lại đóa hoa bách hợp đang nở rộ đầu giường anh và sắc mặt anh còn trắng bệch hơn cả hoa. Cô muốn quay lại nhìn thêm một lúc, song lại không còn can đảm nữa, cô quay người lại thẫn thờ nhìn cánh cửa phòng bệnh của anh một lúc nữa, rồi vòng đến thang máy ở đầu khác để xuống lầu luôn.

Sunggyu ra khỏi phòng bác sĩ, thấy Myungsoo đang ngẩn ngơ nhìn cửa phòng thì cười, trêu chọc:

"Hê! Cậu lại muốn dụ dỗ em y tá nào à? Sao cửa cũng chả đóng thế kia? Đừng có nói với tớ là cậu đang mong ngóng tớ đấy!"

Myungsoo lẳng lặng liếc nhìn anh ta một cái, thu ánh mắt lại rồi tiếp tục nhìn bản báo cáo trong tay, nói:

"Lần sau ra ngoài nhớ đóng cửa lại, tôi không tiện xuống giường."

Sunggyu sực nhớ ra lúc nãy ra ngoài mình đã quên đóng cửa thật, nên cười cười với vẻ ngượng ngập, bước đến gần cướp lấy tài liệu trên tay Myungsoo và ném sang bên, lên tiếng:

"Đủ rồi! Tiền chẳng bao giờ kiếm cho đủ, dạ dày đã xuất huyết rồi mà cậu còn gắng gượng nữa, có vợ con đâu mà kinh thế? Đúng là không hiểu nổi!!!"

"Sunggyu," Myungsoo đột ngột cắt ngang, ánh mắt thoáng nét do dự, anh hỏi: "Khi nãy cậu đến có..."

"Có cái gì?" Sunggyu thấy Myungsoo chần chừ thì cảm thấy rất kỳ quặc, giương mắt thắc mắc nhìn bạn mình.

Anh khựng lại một lúc, nhếch nhếch khóe môi rồi tiếp:

"Có hỏi bác sĩ khi nào tôi được ra viện không?"

Sunggyu không ngờ Myungsoo đã ra nông nỗi này rồi mà còn muốn ra viện gấp, hơi đờ ra một lúc rồi cười giễu:

"Kim Myungsoo, tớ phục cậu thật rồi, sắp thổ huyết đến nơi mà còn đòi ra viện? Cậu có còn xem mình là người không?"

Myungsoo không nói gì, quay đầu lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ, Sunggyu nhìn theo ánh mắt anh, cũng cảm thấy rất lạ lùng, bèn đứng lên bước đến bên cửa sổ, nhìn ra ngoài qua lớp cửa kính, miệng làu bàu:

"Nhìn cái gì vậy? Cao thế này mà nhìn được gì..."

Lời Sunggyu ngừng lại đột ngột, vẻ mặt thoáng chốc trở nên kỳ dị, anh ta quay lại liếc nhìn Myungsoo, thấy bạn mình vẫn ngồi với vẻ mặt vô cảm thì nghi ngờ mình có phải nhìn nhầm không, thế là lại vội vàng mở cửa sổ nhoài người ra nhìn, chăm chú một lúc lâu sau mới xác định bóng dáng dưới kia là Park Jiyeon.

"Lão Kim..." Sunggyu quay lại nhìn Myungsoo với ánh mắt kỳ dị, "Cô bé Jiyeon lúc nãy đến đây à?"

"Không."

Myungsoo đáp ngắn gọn, đưa tay kéo tài liệu đến, Sunggyu lại ném nó đi xa hơn, mồm kêu lên:

"Không thể, người dưới kia chắc chắn là cô ấy, tớ không thể nhầm được."

Myungsoo thấy không với được tới tập tài liệu cũng bỏ cuộc, nhắm mắt lại với vẻ mệt mỏi, nói gọn:

"Cô ấy không vào."

"Không vào?" Sunggyu có vẻ không tin, không vào thì đến làm gì? Không kìm được lại hỏi: "Cậu nhìn thấy cô ấy à?"

Myungsoo nhắm nghiền mắt không đáp, lúc nãy anh cũng không dám khẳng định người ngoài kia là Viên Hỷ, người ấy không hề dừng lại, cứ thế mà đi qua, anh cũng chỉ cảm nhận được ánh mắt của cô, trong lòng như có tiếng nói mơ hồ rằng đó là cô ấy. Muốn ngẩng lên nhìn, nhưng lại sợ không phải cô, mà cũng sợ chính là cô, thế là nghĩ rằng nếu cô đã không muốn anh nhìn thấy, thì anh sẽ giả vờ như không thấy.

"Tên này lại giả làm người chết!" Sunggyu hậm hực đạp vào chân giường anh một cái, "Dậy mau, tớ biết đồ nhà cậu chưa ngủ!"

"Tôi là bệnh nhân," Myungsoo nói, "Tôi phải nghỉ ngơi, nếu không còn chuyện gì khác, cậu đi làm được rồi."

"Cậu là bệnh nhân?" Sunggyu giận quá hóa cười, hừ hừ vài tiếng, "Tôi bảo cậu biết nhé Kim Myungsoo, nếu không nể mặt cậu trước kia chăm sóc tôi suốt một tháng cả đêm lẫn ngày, tôi đã mặc kệ chuyện của cậu!"

Anh nằm im, một lúc sau không nghe thấy động tĩnh của Sunggyu, nghĩ rằng anh ta tức quá đã bỏ đi, ai ngờ vừa mở mắt đã thấy Sunggyu đang ngồi trên ghế trừng mắt nhìn mình, Myungsoo bất lực hỏi:

"Rốt cuộc cậu muốn gì?"

Sunggyu hí hửng, cũng không nói ngay, mà nhìn Myungsoo chằm chằm, đến khi Myungsoo bị nhìn đến nỗi muốn sởn da gà, anh ta mới hỏi với nụ cười gian xảo:

"Bệnh tình cậu lần này có phải là vì Park Jiyeon?"

"Không phải, tôi bị bệnh dạ dày lâu rồi, cậu có phải không biết đâu, liên quan gì đến Jiyeon?" Myungsoo đáp, thấy Sunggyuvẫn nhìn mình chằm chằm thì có vẻ thiếu tự nhiên, quay nhìn đi nơi khác.

"Ở cạnh Jiyeon hơn nửa năm, bệnh dạ dày của cậu chưa bao giờ tái phát, lần này mới chia tay hơn hai tháng, dạ dày cậu đã xuất huyết? Kim Myungsoo, ta nói sao đến giờ cậu vẫn chưa chịu nói thật với tớ? Anh em một nhà cả, nói thật chết ai nào? Thích thì thích thôi, làm gì mà phải hành hạ bản thân?" Sunggyu cười cười vẻ giễu cợt

Myungsoo cau mày không chịu nói, Sunggyulại khuyên:

"Myungsoo tớ bảo cậu biết, bây giờ cậu hối hận vẫn kịp, Hyomin bảo với tớ cô bé Jiyeon kia cũng không phải yêu Woohyun chết đi sống lại thật sự, cô ấy chỉ nhớ tình cũ, có chút không cam tâm mà thôi, hơn nữa cứ thấy cô nàng hôm nay lén đến thăm cậu, là biết cô nàng cũng không phải vô tình gì với cậu, nếu cậu cố gắng hơn tí nữa thì không chừng sẽ có kết quả tốt đẹp đấy."

"Được rồi," Myungsoo cắt lời lảm nhảm của Sunggyu, lạnh lùng nói, "Việc của tôi tôi rõ nhất, cậu đừng lo vớ vẩn."

Sunggyu uất nghẹn, lòng thầm nghĩ Hyomin nói đúng thật, Myungsoo và Jiyeon hai người này đúng là trời sinh một cặp, họ mà không thành đôi thì đúng là có lỗi với đấng tạo hóa quá, sao cả cặp đều kỳ cục thế nhỉ? Được, anh cũng không thèm lo nữa, bận rộn lo cho họ mà còn bị trách móc, anh có phải ông mai bà mối gì, bọn họ dứt tình với nhau thì liên quan gì đến anh? Sunggyu vừa nghĩ thế bèn không nói nữa, chỉ bảo Myungsoo nghỉ ngơi, bác sĩ đã nói, muốn xuất viện? Cứ đợi đó đi, chí ít cũng phải đợi dạ dày cậu ổn đã rồi hẵng tính, ra nông nỗi đó rồi, cũng không biết tại sao lại thế. Sunggyu bực bội nói với Myungsoo:

"Nếu muốn xuất viện thì tự cậu đi mà nói với bác sĩ, đừng bảo tôi đi, bác sĩ dạy tôi như dạy trẻ con lên ba ấy, mà tôi thì chọc giận ai hả? Dạ dày cậu xuất huyết cũng chả do tôi làm, mắc mớ gì đến tôi, thật là..."

Myungsoo lại nhắm mắt nằm xuống, tự anh cũng thấy hoang mang, anh cứ ngỡ mình trong tình cảm đã trở nên phóng khoáng thông suốt, song bây giờ xem ra không hề là thế, Jiyeon chỉ lén lộ mặt trước cửa phòng anh một tí, tim anh đã bắt đầu không an phận rồi. Thực ra mỗi một lời Sunggyu nói, anh đều hiểu, giữa anh và cô thật sự vẫn có thể sao? Jiyeon không dám thoải mái đến thăm anh, có phải đã chứng minh cô cũng mâu thuẫn như anh? Myungsoo bắt đầu không hiểu nổi mình, khi anh phát hiện ra Jiyeon không thể đối xử tự nhiên với mình, trong lòng anh thậm chí còn có chút vui mừng, anh không rõ tại sao, cũng không hiểu vì sao mình rõ ràng đã quyết tâm buông tay, mà tình cảm này ngược lại cứ đeo bám anh càng quyết liệt hơn? Khi ở bên Jiyeon, anh chưa bao giờ cảm thấy tình cảm ấy quan trọng đến mức nào, vậy mà khi chia tay, cảm giác này sao lại quặn thắt ruột gan đến thế?

Anh không hiểu, tại sao rõ ràng đã định để tình cảm lùi vào dĩ vãng, sao lại khiến nó hoen rỉ thế kia?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com