Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chap 19: Thức tỉnh..!?

Rốt cuộc, chị ấy có phải là chị Hạ Y mà tui quen biết không?

Hay thật sự là những gì tui biết... chỉ là 1 cái vỏ bọc không hơn không kém!

_ Chị Hạ Y...

Tui buột miệng gọi tên chị, nói thật từ khi xuyên đến đây thì người tui gặp đầu tiên chính là chị...

Người mà tui được tiếp xúc nhiều nhất sau anh - Hạo Kỳ, cũng chính là chị...

Tui thật tâm xem chị như 1 người chị trong gia đình... dẫu chị vẫn rất xa cách tui.

Chị nghe tiếng gọi thì quay sang nhìn tui... mắt khẽ xuất hiện 1 tia dao động nhỏ.

Chị chầm chậm tiến lại gần và... quỳ xuống.

_ Chủ nhân... Vô Ảnh bất lực, để lộ thân phận xin phép lĩnh tội...

" Chủ nhân..." Sao chị ấy lại gọi Hạo Kỳ là chủ nhân chứ!

Việc này là sao?

Hạo Kỳ trầm giọng:

_ Hắn... đem về U ngục chờ ta... đích thân xử lý!

_ Thuộc hạ đã rõ!!

Nói rồi, chị cúi đầu chào Hạo Kỳ và tui... Chị 1 tay... vác 1 gã đàn ông cao to gấp 2 lần mình trên vai, bước đi nhẹ như... không!?

Tui chỉ có thể trố mắt không... không nói nên lời!!

Đến khi bóng chị như cái tên Vô Ảnh... tan vào màn đêm tui mới sực tỉnh!

_ Đã làm em phải sợ hãi rồi... Anh đưa em về phòng nghỉ ngơi!

Cả đoạn đường đi, tui đầy rẫy thắc mắc, muốn hỏi nhưng không biết bắt đầu từ đâu nên... lại thôi!

Hình như anh cùng hoàng tử... đi đâu đó thì phải?

1 đêm dài với nhiều trăn trở không lời đáp...!!
.
.
.
.
.

*** Sáng hôm sau ***

Tui dậy rất sớm...

1 phần vì đêm qua cùng lúc xảy ra quá nhiều việc...

1 phần bất an vì sự thật về Hạo Kỳ..?

Lẽ nào, từ trước đến nay, anh đối với tui luôn là bộ mặt che đậy..?

Tui... liệu tui có phải đang là tấm bình phong để anh che mắt thiên hạ?

Như cái cách,

ANH ĐÃ... CHE MẮT TUI...!!

Tui đã ngộ nhận rồi sao? Ánh mắt, nụ cười kể cả mỗi một cử chỉ, hành động quan tâm của anh dành cho tui...

TẤT CẢ... CHỈ LÀ HƯ ẢO SAO??
.
.
.
.

Thì ra cho đến cuối cùng là tui...

...
...
...TỰ MÌNH ĐA TÌNH ...??

Khi người trao tui tình yêu... tui không trân trọng..

Khi người bán rẻ tình yêu... tui lại khẩn cầu...

Thật đáng thương...??

Tui lang thang giữa khuôn viên bệnh viện vào sáng sớm...

Gió thổi trong lành... còn khí tức trong tui thì nghẹn ngào...

Tui khóc, những giọt nước mắt lăn dài trên má... tui không kiềm nén nổi nữa!

TUI... ĐÃ YÊU ANH MẤT RỒI!!

Và khi tui phát hiện mình yêu anh... cũng là lúc tui biết...

ANH CHƯA TỪNG YÊU TUI??.
.
.
.
.

_ Hức... hức... Tại sao lại để tui yêu anh chứ? Tại sao.. hic... tại sao??

_ Vậy... hãy buông tay đi!
.
.
.
.

Tui xoay mặt lại, là hoàng tử...

Sao... sao anh lại ở đây lúc này?

Như giải đáp cho thắc mắc trong lòng tui, anh khẽ nói:

_ Anh đã luôn dõi theo em... kể từ lần đầu tiên ta gặp nhau!

Tui ngạc nhiên nhìn anh. Anh đau xót nói:

_ Hãy quên kẻ làm em đau... Anh sẽ... luôn bên em!!

Anh ngồi xuống bên cạnh tui, khẽ gạt đi dòng nước mắt:

_ Xin em... Hãy yêu anh đi!

Tui nằm trọn trong cái ôm ấp áp của anh! Hoàng tử, em xin lỗi...

Tui đẩy anh ra, cố giữ chất giọng của mình, tui đáp:

_ Em... em không muốn làm tổn thương anh!
.
.
.
.

Tui bỏ chạy như cái cách tui đã trốn chạy tình yêu lúc đầu của anh vậy... Hạo Kỳ!!

Khi tui hướng về anh thì anh đã không còn nhìn về tui nữa...

Và khi tui lạc lối vì anh thì lại có 1 người... vì tui mà lạc lối!

Tui lại tiếp tục bỏ chạy tình yêu... bởi vì 1 tình yêu khác...

KHÔNG THUỘC VỀ MÌNH!!
.
.
.
.
.

Tui thật hận chính mình...

Đã yêu phải người không nên yêu..?

Là... HẮN, chính...HẮN...!

Sao... HẮN... lại cứ mãi lại giày vò tim tui thế này??

Tại sao???

.
.
.
.

Tui thờ thẫn trên băng ghế đá dài, tui thấy mình không biết nên đối mặt với hắn thế nào??

Người hắn yêu lại là... bạn thân của tui!

Tui... đã từng hứa sẽ bảo vệ cậu ấy!

Nhưng tui lại... đem lòng yêu hắn...

Người con trai của... bạn mình??

Tui bỗng thấy chán ghét bản thân vô cùng...

Là tui có lỗi với bọn họ...

Với hắn - LÂM HẠO KỲ...

Với cậu - NGÔ THỪA QUÂN...

Với anh - DOÃN VŨ ĐÌNH...

Tui... tui biết làm sao đây!!

***

" Tố Tố... Vì sao em lại yêu người ấy đến mức có thể hi sinh nhiều đến vậy"

" Em không rõ... Chỉ là trái tim em... Nó muốn như vậy!!

***

Tui bất tỉnh trên hàng ghế đá dài... 1 giấc ngủ sâu... đưa tui trở về từ...

QUÊN LÃNG!!
.
.
.
.
.

*** Xế chiều ***

Cơn chấn động tâm lý vừa rồi đã làm tui thức tỉnh nhớ ra mình vốn là ai?

Tui là HẠ TIỂU THANH, 23t đã xuyên vào cơ thể của cô bé TRỊNH TỐ TỐ, 12t...

Chính thức từ chuyện hôm qua, kí ức của tui và thân chủ mới bắt đầu hòa làm 1 thể thống nhất!!

Kí ức của tui đã bị đóng băng vào thời điểm chia tay với Tố Tố... vào 7 ngày trước!!

Vì kí ức liên kết với Tố Tố gặp trục trặc nên tui chỉ nhận được sự truyền thừa về IQ, EQ của cô bé thôi...

Thêm nữa là 1 vài mảnh kí ức vụn vặt đại khái về các kí ức chung của cô bé...

Bên cạnh đó, việc hòa hợp linh hồn và thể xác đã tạo ra cho tui những mảnh vỡ kí ức...

Và cũng vì sự cố dung nạp kí ức trên cho nên trí não của tui cũng teo đi 1 cách dị thường...

Sự xác định không gian- thời gian đồng thời cùng lúc bị bẻ cong nên cơ thể tui trở nên bản năng và mất đi 1 phần nhận thức suốt cả 7 ngày trời...

Mất đi 1 phần nhận thức không có nghĩa là mất toàn bộ, nó chỉ làm tui trở thành 1 đứa trẻ 12 tuổi đúng nghĩa...

Và gặp khó khăn trong việc kiểm soát cảm xúc và hành vi thôi!!

Đó cũng là lí giải của việc tui tưởng rằng mình chính là TRỊNH TỐ TỐ thật sự...

Sự kiện trên góp phần đưa kí ức của tui trở về thời điểm 12 tuổi với chút ít cộng hưởng bởi cảm xúc còn xót lại của nguyên chủ...

Nên mới có cớ sự... 1 " tui" khác được sinh ra...

.
.
.
.
.
.

_ Em đã tỉnh rồi!?

Là hắn, kẻ mà thân chủ lẫn cả " tui" đều yêu thắm thiết đến mức chết đi sống lại...!!

LÂM HẠO KỲ...

Hiện tại, xúc cảm của tui về hắn cũng ít nhiều bị ảnh hưởng bởi...

Thân chủ Trịnh Tố Tố và " tui " của mấy hôm gần đây...

Dù sao cũng tốt... hắn không yêu tui... thì tui cũng không nên quấy rầy hắn!

Đường ai nấy đi..? Sẽ tốt cho cả 2...

Sau khi có được quyết định đúng đắn cho mình, tui bắt đầu dò xét hắn:

_ Sự việc hôm qua..??

Tui cố ý nói lấp lửng, chờ xem câu trả lời của hắn sẽ thế nào...

_ Em đừng để tâm! Anh đã giải quyết ổn thỏa rồi...

Phải rồi, giải quyết ổn thỏa?

Anh ta thật biết cách đánh nhanh rút gọn vấn đề.

Vừa chặn đầu câu hỏi tiếp theo của tui, vừa không hé lộ bất kì thông tin nào...

CAO MINH!! CAO MINH!!

THẬT LÀM... LÒNG NGƯỜI BÁI PHỤC!

Tên này! Hắn ta chính là biểu tình không... tin tưởng mình!?

Cần đề cao cảnh giác với hắn hơn...

HẮN KHÔNG ĐƠN GIẢN !!

Hừm! Thảo nào, hắn cướp liền 2 trái tim thiếu nữ trong lòng bàn tay để mà bỡn cợt...
.
.
.
.

Tui giã lã:

_ Ưm... Ổn thỏa là tốt! Tui có chút chuyện muốn bàn với anh!

_ Em nói đi! Dù là gì anh cũng sẽ đáp ứng..? Cần anh thì cho em luôn cũng được!!

" Hừm... Mạnh miệng lắm nhóc!"

_ Tui muốn xuất viện... tui muốn trở lại trường!

_ Nhưng anh chưa tìm hiểu được nguyên nhân vì sao em đột nhiên mất trí nhớ! Vẫn là nên ở lại theo dõi thêm!

Lý do bao biện cũng khá! Không tệ chút nào...?

Tui bật chế độ " Ăn mềm không ăn cứng" với hắn.

_ Có khi được đi học lại... em sẽ nhớ ra điều gì đó có ích cho việc tìm ra nguyên nhân đó thì sao?

_ Nhưng...

_ Vả lại, anh nghĩ xem nào! Thông thường thì các bệnh nhân mất trí không phải càng nên cho tiếp xúc nhiều với môi trường thân thuộc thì càng mau hồi phục trí nhớ à...

_ Cái đó..

_ Chưa hết! Ở đây em chỉ quen biết mỗi anh. Điều này không hề có ích cho quá trình điều trị... Nếu anh muốn tốt cho em. Hãy để em đi..!

Tấn công dồn dập... không để đối phương có cơ hội phản đòn...

Chính là cách giành lợi thế...

VỀ PHE MÌNH...!?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com