chap 4: 12 gặp 21!?
Hiện thực là hiện thực, dù có chối bỏ như thế nào thì nó vẫn là hiện thực! Và tui đang học cách chấp nhận cái sự thật mình chỉ mới... 12 tuổi!
Ờ thì, coi như lão thành được trẻ hóa cũng có điểm lợi đi! Tui chấp nhận.
Sau khi khai thông điểm hóa chấp nhận được cái hiện thực cực phũ phàng!
Tui lon ton vào nhà WC để... giải quyết... cái cần giải quyết.
Xong, nhìn vào gương tui lại phát hiện thêm 1 sự thật khác là tui...
CỰC KỲ DỄ THƯƠNG!!!
Chu choa, xem gương mặt nhỏ nhắn này, đôi mày lá liễu, hàng mi như đôi cánh bướm khẽ xao động, đôi mắt linh động to tròn, đôi đồng tử màu nâu đỏ tinh anh ánh lên vẻ nghịch ngợm! Mái tóc dài nâu hạt dẻ óng ả buông thả hai bên tạo nên 1 thiên sứ tọa lạc giữa hồng trần!
Đặc biệt hơn cả là cánh môi đỏ hồng, như 2 cánh hoa đang nép mình khép úp lại, lại căng mọng như 1 quả cherry vừa chín tới, mời gọi người đến thưởng thức!
Chặc, còn nhỏ mà đã đẹp nghiêng thùng đổ nước thế này lớn lên chắc thành yêu nghiệt hại nước hại dân mất thôi!
Hihi, chỉ cần nhìn theo mỗi cử chỉ nhỏ trên gương mặt này đã là 1 cảnh đẹp ý vui rồi!
Thân hình thì... khụ! Hơi khiêm tốn chỉ 1m3! So với chiều cao 1m65 trước đây của tui, thì hơi lỗ vốn rồi.
( Người ta chỉ mới 12 tuổi mà!)
Dù sao với gương mặt này có thể xem là 1 sự bù đắp đi!!
Hài lòng với diện mạo mới, tui hí hửng xoay tới xoay lui vài vòng đến khi y tá gọi thì tui mới ra.( lạy!!!)
Là chị y tá hôm trước, tui muốn xin lỗi chị về thái độ của tui hôm trước. Nghĩ là làm, tui bạo dạn hỏi:
_ Chị ơi, chị tên gì ạ?
Chị y tá mỉm cười xinh đẹp đáp:
_ Thưa tiểu thư, tôi tên là Hạ Y ạ!
Thấy chị có vẻ kính cẩn quá, mà xét theo tuổi tác ( hiện tại 12 tuổi) thì mình mới là người cần lễ phép mà!
_ Chị đừng gọi em là tiểu thư nữa! Em gọi chị là chị Hạ Y nha. Còn chị gọi em là Tố Tố là được.
_ Thưa tiểu thư, tôi... tôi thật sự không dám ạ!
Chị y tá trông có vẻ khó xử và lưỡng lự! Tui tròn mắt nhìn chị đầy thắc mắc :
" Sao chị ấy lại do dự dữ vậy ta? Nhìn mình cũng hiền lành chứ có phải sư tử cái đâu mà chị ấy bài xích nhỉ? "
_ Tiểu thư! Thức ăn tôi để đây, nếu tiểu thư không còn điều gì căn dặn thì xin phép tiểu thư tôi được ra ngoài trước ạ!
Chị y tá vẫn giữ thái độ như cũ. Tui thoáng buồn, không lẽ trước đây tui rất đáng ghét sao? Nên chị y tá mới lạnh nhạt với tui như vậy!
Sau khi chị y tá lui ra, tui chẳng buồn ăn!
Đột nhiên, tui nảy ra ý định... trèo cửa sổ đi chơi. Vì tui ở tầng trệt nên việc trèo cửa sổ không có nguy hiểm gì! Vả lại, tui cũng đang chán mà.
Không quá khó để 1 thân hình nhỏ nhắn trèo qua cửa sổ. " Vượt ngục thành công!" Tui thầm nghĩ.
Tui dừng chân tại 1 ghế đá trong khuôn viên bệnh viện. Chậm rãi, tui đưa mắt lơ đãng ngắm nhìn xung quanh. Không gian bình yên đến lạ kì!
Rồi tui mở nhạc đeo tai phone vào trầm tư 1 mình, thỉnh thoảng nghêu ngao hát vài câu theo lời nhạc rồi thôi!
Giọng hát nhẹ nhàng, thánh thót cùng những tia nắng sớm nhẹ nhàng nhảy nhót trên nền cỏ xanh rì! 1 cô gái lặng lẽ cất tiếng hát và 1 chàng trai âm thầm khắc cốt ghi tâm khoảnh khắc này!
Ca hát chán chê, tui định quay về trước khi hung thần Lâm Hạo Kỳ phát hiện ra tui trốn trại??
Vì sao tui gọi hắn là hung thần? Là vì từ khi xác nhận tui đã quên hắn?? Thật sự có biết đâu mà quên?
Thì hắn bỗng biến tính hay hờn dỗi như con nít vậy! Làm tui dỗ hao hết cả nước bọt. Cũng may đúng chuyên ngành, chỉ có điều lần đầu tiên tui phải dỗ ngọt đứa trẻ to xác như hắn!
Vì sao tui phải có nghĩa vụ dỗ hắn? Xin thưa, hắn là tên mặt dày siêu cấp vô địch! Hắn cứ viện lý do giận với chả dỗi nằm lì trên giường bệnh của tui!
Có bác sĩ nào lại đi giành giường với bệnh nhân như hắn không? Đồ thầy thuốc không có lương tâm mà, chắc chắn là lang băm rởm rồi!
Mà để hắn điều trị có khi nào mình đột tử lúc nào không hay không nhỉ?
Hoặc là hắn kê nhầm đơn làm mình về với đất mẹ muôn đời là thôi xong phim! Hiện tại mình mới 12 tuổi mà! Quy tiên sớm vậy ai đốt vàng mã cho đây??
Đang mãi suy nghĩ vẩn vơ, không hay phía sau có người.
Tui vấp chân vào rễ cây ngã nhào về phía trước.
Thôi xong! Kiểu này đúng là về với đất mẹ theo nghĩa đen rồi!
1 bóng đen nhanh chóng ôm tui vào lòng.
Sao ngã lại chẳng thấy đau nhỉ? Tui mở mắt, thì zoom cận cảnh là 1 khuôn mặt nam tính góc cạnh, ngũ quan đường nét tinh xảo, đôi mắt màu xám khói và mái tóc bạch kim ánh vàng chói lóa làm tui cứ ngỡ mình gặp 1 vị hoàng tử bước ra từ giai thoại cổ tích vậy!
" Đẹp trai quá!"- Đó là điều duy nhất trong đầu tui lúc này!
Chợt! Chàng trai đó mỉm cười với tui. Nụ cười với 2 lún đồng tiền duyên cực! Đẹp đến nỗi tui quên cả thở...
Nụ cười đó làm tui bừng tỉnh, tui xấu hổ, luống cuống đứng dậy. Thì ra tui đang nằm đè lên con trai nhà lành. Mất mặt quá!!
_ Cô bé không sao chứ? Không bị thương ở đâu chứ?
Tui chỉ biết gật đầu như gà mổ thóc! Thật không biết kiếm cái lỗ nào chui xuống.
Chợt, tui thông suốt! Phải rồi, mình mới 12 tuổi. Tính ra vẫn còn con nít.
Được người lớn giúp đỡ có chi đâu mà xấu hổ!
Mình nghĩ nhiều rồi, mình đâu còn 23t nữa chứ! Mình là con nít... là con nít!!! Tui lặp đi lặp lại suy nghĩ đó như niệm chú trấn an bản thân!
Chàng trai thấy tui không trả lời, liền ân cần cúi người quỳ 1 chân ngang tầm mắt với tui. Nhẹ nhàng nở 1 nụ cười chuyên nghiệp đánh cắp trái tim thiếu nữ, chất giọng trầm ấm nọ lại 1 lần nữa khẽ khàng vang lên:
_ Cô bé đau ở đâu à? Không sao chứ?
" Là 1 người tốt!" Tui thầm nghĩ rồi đáp:
_ Cháu không sao ạ! Cháu cảm ơn chú ạ!
Chàng trai đơ ra hồi lâu không thấy phản ứng mà sắp tới giờ khám của tên ôn thần kia nên tui chỉ có thể lễ phép chào tạm biệt với soái ca đơ hơn cây cơ kia thôi!
_ Chào chú! Cháu có việc bận, cháu xin phép đi trước! Tạm biệt chú ạ!
Rồi, ba chân bốn cẳng tui nhanh chóng lao với tốc độ ánh sáng về phòng giam chờ tên ôn thần kia tới quấy rối an ninh trật tự.
Tui không biết sau khi tui đi mất hút. Chàng trai nọ mới hoàn hồn, miệng lẩm bẩm:
_ Mình là... CHÚ sao?
( Lại 1 nam chính lên sàn... múa cột ý quên trình diễn nữa rồi!?)
Bạn đọc cho vote like bão càng mạnh càng nhanh ra truyện nè!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com