extra 2
chiếc vespa mini mà chị gái tôi mua cùng tôi đi đến nhà anh. trên đường đi, tôi cứ nghĩ về chuyện heo su hyung sẽ cười nhạo tôi hoặc sẽ có cái nhìn không thiện cảm lắm về tôi vì xe và mũ không được nam tính cho lắm, đại loại vậy. ai mà ngờ, lúc tôi đến, khi tôi nhìn thấy anh, mắt anh mở to ra, như muốn nói:"anh thấy dễ thương mà." gì chứ nếu đọc tâm thuật là môn thể thao thì tôi phải được huy chương kim cương, đấy là tôi nghĩ vậy thôi, chứ người mình yêu nghĩ gì, sao tôi biết được, nhỉ ?
hai đứa tôi ra xe, anh leo lên ngồi đằng sau tôi, xong lại đứng xuống bảo anh muốn chở tôi đi. lúc đó ấy, tôi như mở cờ trong bụng, hí hửng ngồi sau xe anh, mà cái xe hơi nhỏ thì phải..
hai chúng tôi, trên một con vespa mini bon bon trên đường như vậy đấy, cơ mà hình như heo su đi sai đường hay sao ấy ? đường này rõ là đang chuẩn bị đi lên cao tốc mà ? tôi thấy bắt đầu nhiều ô tô hơn rồi, mới nắm góc áo của anh hỏi nhỏ :
"có ổn không ạ ?"
"ừ. ổn em. có chỗ nào mà không ổn đâu ?"
"nhưng đây là đường đi cao tốc mà anh ?"
".."
anh quay lại nhìn chằm chằm vào tôi. chẳng nhẽ phải đi qua cao tốc mới đến thư viện hay sao ? và không, chúng tôi bị lạc đường. đành phải chuyển tay lái cho tôi, anh ngồi đằng sau ôm chặt lấy tôi, như thể buông ra là anh mất mạng ấy. trời nóng thật đấy, nhưng lòng tôi mát lắm, anh cứ ôm tôi như vậy đến sáng mai cũng được !!
đến nơi cũng là sát giờ trưa rồi, tôi không muốn hai chung tôi chỉ gặp nhau như vậy nên tôi đành mặc kệ, xem như không biết bây giờ là mấy giờ. heo su hyung thấy tôi như vậy cũng đi vào thư viện luôn với tôi. xui xẻo thay, vừa ngồi chưa được bao lâu, mẹ anh lại gọi cho anh, tôi lấy hết dũng khí ngắt lời heo su, rủ anh đi ăn một bữa trưa. bác gái nghe giọng tôi, liền đồng ý cho anh đi ăn với tôi luôn mà không chút suy nghĩ. heo su chưa nói hết câu mẹ anh đã tắt máy mất rồi, hình như anh của tôi dỗi mẹ rồi. mẹ ngẳng đầu lên, dí sát vào mặt tôi rồi bảo:
"anh ăn với nhóc cả ngày cũng được !"
chúng tôi ngồi học cùng nhau tới mười hai giờ trưa. bước ra khỏi thư viện, anh giành mất tay lái xe của tôi, chiều lòng anh tôi đành ngồi ra sau chỉ đường đến quán cơm bình dân tôi hay ghé ăn mỗi khi cãi nhau với bà chị già ở nhà. lúc đầu đến quán, nhìn anh nhíu mày lại, có vẻ anh không thích cơm bình dân rồi. đó là tôi nghĩ vậy, cho đến khi anh gắp miếng đầu tiên, miếng thứ hai tôi mới thấy anh thả lỏng trán xinh ra. anh có vẻ tnhi hài lòng lắm. xong bữa trưa, tôi và anh cũng thống nhất là bây giờ sẽ đi về.
heo su quay ra hỏi tôi :
"tối ăn gì không ? anh mời"
"ờm, em không chắc nữa.."
"sao ? nhóc không thích anh đúng không ?"
"nào có ? em thích anh mà !!?"
".."
"ý-ý em không phải thế.."
"thật sao ?"
"không, ý em là, em không bao giờ thích anh. không phải ! ý em là anh..anh."
"vậy hả ? cảm ơn đã nói cho anh biết nha. về thôi, chiều anh có việc."
tôi không kịp sửa lại câu nói ngu ngơ của mình, anh trèo lên xe của tôi, cố gắng giữ lấy thanh xe, không muốn tiếp xúc với tôi. tôi lúc này thấy tội lỗi vô cùng, nhưng mở lời bằng cách nào đây ? vậy là tôi cùng anh trên con vespa để đi về. ông trời buồn dùm tôi hay sao mà lại lấm tấm vài hạt mưa vào lúc như này, tôi cố gắng vặn ga hết cỡ để anh không bị cảm. lúc về, heo su không nhìn mặt tôi lấy một cái, liền nói khéo đuổi tôi về, anh có thích em không đây ? sao anh lại hành xử như anh vừa bị tổn thương vậy ?
về tới nhà, người tôi ướt sũng, trong lòng nặng nề khó nói thành lời. tôi đã hỏi đi hỏi lại anh rằng anh có giận không, tuy anh bảo không nhưng hành động lẫn ánh mắt của anh đều nói có. giờ tôi phải làm gì đây ? lỡ anh không muốn làm bạn với tôi nữa thì sao ?
bước ra khỏi phòng tắm, tôi vẫn đắn đo không biết có nên nhắn tin cho anh hay không, và tôi hạ quyết tâm nói chuyện với anh, hai mặt một lời luôn.
"anh ơi, anh thật sự không giận em ạ ?"
anh thả like. vậy là đồng ý hả ? tôi thấy tâm trạng đỡ đi phần nào, hỏi lại anh :
"dạ, mình vẫn sẽ làm bạn được chứ ạ ?"
lần này anh không like nữa, mà anh thả yêu thích tin nhắn của tôi luôn ! quá tuyệt, vậy là anh không giận thật. đó là tôi nghĩ vậy, sau khi chị tôi vào hỏi chuyện vì sao anh heo su lại unfollow ins của chị, thì tôi mới kể với chị tất cả mọi chuyện xảy ra hôm nay. chị tôi lúc đầu là bất lực, sau đó nghiến răng ken két, gằn giọng bảo tôi :
"em bị khờ hả ? thằng bé thích em thật đó, nhưng em lại đáp lại muốn làm bạn với nó ? hỏi sao ai mà không giận. chị thấy chúng bây sắp kết thúc luôn rồi, khỏi bạn bè gì hết luôn ý !?"
tôi nghe xong mà ngớ người. ủa thật hả ? một lúc sau mới hoàn hồn, tôi mới đẩy chị ra ngoài, để tôi tự giải quyết. lại tiếp tục vào trạng thái "gấu trắng suy nghĩ", tôi lại nhắn tiếp cho anh, tôi muốn gặp anh, muốn bày tỏ tình cảm của tôi với anh. ngỡ đâu anh từ chối vì trải qua một ngày tồi tệ với tôi, nhưng không, anh lại đồng ý. bước đầu hoàn thành rồi, cố lên kim geon bu !!!
tiếp đó, chiều hôm sau, tới giờ hẹn, tôi tới chở anh đi, anh vẫn ngồi cách xa tôi như trước, buồn thật đấy nhưng biết làm sao được ?
tôi chở anh đến quán ăn, tôi chọn quán này vì sáng nay mẹ tôi mới xem phong thuỷ cho tôi, rằng thiên thời địa lợi nhân hoà, làm việc gì ắt cũng sẽ thành công. tôi sẽ làm mọi cách để chấm dứt trong công cuộc theo đuổi đơn phương này, kể cả về vấn đề tâm linh trước đây tôi chưa hề đặt niềm tin vào đó.
tôi tỏ tình anh rồi. hình như chuyện hôn trước anh vẫn giận tôi thì phải. anh phụng phịu nói với tôi rằng tôi phải làm anh hết giận rồi anh mới đồng ý yêu tôi được. lúc này tôi có hơi khó xử, đành nghĩ gì nói nấy, lúc nhìn lên anh tôi thấy má anh hơi hồng, vậy là được chưa nhỉ ?
trăng lên cao, phản chiếu xuống mặt ao của quán. tôi dẫn anh ra xích đu ngồi hàn thuyên. tôi quyết tâm hôm nay anh không hết giận thì sẽ không để anh về. chúng tôi nói chuyện trên trời dưới đất, kể về ngày tháng tôi đơn phương anh mệt mỏi ra sao, kể về những ngày mà tôi không ngủ được vì anh cứ luẩn quẩn trong tâm trí tôi. vừa kể cho anh nghe, vừa nhìn xuống, tôi đặt anh nằm trọn vào trong mắt tôi. lấy hết dũng khí trước giờ kéo anh lại, hôn lên trán anh. heo su ngại ngùng, lắp bắp nói ra câu gì đó không rõ nghĩa, tôi cất lời hỏi thẳng :
"anh đừng giận em nữa nhé ?"
anh vùi đầu vào lòng tôi, ôm chặt lấy tôi. ừ, anh hết giận tôi rồi. tôi ôm chặt lấy anh, từ bây giờ cũng tôi lại có thể đi chơi cùng nhau thêm nhiều lần nữa, nhưng những lần sau sẽ là đi với tư cách người yêu.
đó là chuyện của bảy năm trước rồi. còn bây giờ chúng tôi có công ăn việc làm ổn định, sống ở một thị trấn nhỏ ở ngoại ô thành phố. tôi làm bác sĩ tư nhân, kiêm bán thuốc, anh thì mở một cửa hàng kinh doanh đồ điện tử cạnh nội thành. anh từ trước đến giờ không thay đổi xíu nào, luôn dỗi tôi, kiếm cớ gây sự với tôi làm tôi đôi khi có hơi mệt mỏi. còn tôi thì thay đổi rồi, tôi ngày càng yêu anh nhiều hơn.
end riu.
___________________
cn meobongdem_ đòi mãi ngứa đít tht. trọ tui có vài vấn đề nên tui không viết fic được, nên thời gian về quên tui tranh thủ viết nè.
___________________
chúc mừng dk tôi iu đi cktg. mong tương lai sẽ đi tiếp với tư cách đkvđ cktg 2024. iu.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com