Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 20: Chịu Trách Nhiệm Với Ta


"Ngươi..."

"Là ta" Tống Bằng lo lắng sợ cô gặp chuyện nên đã lén lúc đi theo, không hiểu sao y lại quan tâm nữ nhân này nữa lần đâu tiên y lại đi bảo vệ một nữ nhân.

"Tống Bằng" cô ôm lấy y khóc nức nở, ở đây cô chỉ quen biết mỗi y thôi nên thấy y ở đây cô mừng lắm.

"Bọn chúng bên kia kìa" bọn lính đã phát hiện cô và Tống Bằng, y nắm tay cô cả hai cùng chạy đi, đến ngỏ cùng không còn nơi để đi nữa bọn lính vẫn chưa đuổi đến.

"Đắc tội với cô rồi" Tống Bằng đẩy cô nhẹ vào tường cúi mặt xuống hôn cô, Cẩn Mai trợn tròn mắt, ôi mẹ ơi cô bị người ta cưỡng hôn, bọn chúng đuổi đến nơi thấy cảnh tình cảm của hai người thì đỏ mặt bỏ đi.

"Đi chỗ khác tìm" tất cả chia nhau ra đi tìm.

Ở chỗ này Tống Bằng vẫn hôn Cẩn Mai, nghe bước chân cũng xa rồi y rời môi cô ngượng ngùng, Cẩn Mai lúc này mặt đỏ ửng cả lên.

Không ngờ hôn lại có vị ngọt ngào như vậy, Cẩn Mai mỉm cười e ngại, cô níu lấy vạt áo của y, Tống Bằng quay lại sau đó liền kéo cô đi.

"Này từ từ chậm thôi, ta chạy theo không kịp"

"Cô chậm như thế bọn chúng bắt đừng có khóc nhé"

Nhìn y đang nắm tay cô, Cẩn Mai chợt nhớ lại nụ hôn lúc nãy, trông y cũng rất khôi ngô đấy chứ tạm chấp nhận nhìn cũng không tệ lắm.

"Ngươi lấy đi nụ hôn đầu của ta rồi, ngươi phải chịu trách nhiệm" Cẩn Mai buông tay của y ra sau đó liền nói lớn.

"Vậy gả cho ta đi!! Xem như chịu trách nhiệm với cô" Tống Bằng quay lại nói.

"Ta cảm thấy mình như bị lợi dụng vậy"

Lúc này ở phía Vương Lệ Thành, y để cô lại quán trọ còn y thì trở về biên cương xem có tin tức gì không? Vừa về đến nơi y đã bị phục kích và trói lại.

"Dưỡng phụ thả con ra"

"Sở Tiêu con đã đi đâu?"

"Con về phủ lấy chút đồ, người thả con ra!!" Vương Lệ Thành cố gắng thoát khỏi sợi dây thừng.

"Ta phạt con ở đây một ngày một đêm, con làm sai việc gì con tự mà biết"

Phong tướng quân nói rồi quay về kinh thành, triều đình hôm nay ra vào rất động người vì là ngày chuẩn bị đại lễ thành hôn của cửu công chúa Cẩn Mai của nước Vương và thái tử Bạch Phong của nước Tống.

"Sao? Công chúa mất tích? Tới hôm nay các ngươi mới thông báo?" Quốc vương nước Tống tức giận đập mạnh lên bàn.

"Thì tốt chứ sao? Không cần thành hôn nữa là được chứ gì" Thái tử Bạch Phong vui mừng nói, dù gì y cũng không muốn lấy một người con gái nào khác ngoài nàng ấy.

Người trong lòng của Bạch Phong là một tiểu thư trong thành, cả hai chỉ biết lén lúc yêu nhau nhưng đã đôi lần bị bắt gặp và y đã bị nhốt không cho đến gặp cô ấy nữa.

"Con còn nói nữa!!"

"Ông trời giúp con, phụ vương à con chỉ lấy nàng ấy mà thôi với lại người bây giờ cũng mất tích đâu ra mà thành hôn với con đây?" Bạch Phong nhếch môi cười.

"Không chừng là họ cố ý làm vậy để không gả công chúa đấy thưa quốc vương" một tên đại thần nói.

"Nước Vương trẫm đã giúp họ nhiều như vậy, vậy mà họ có thể làm vậy, xem ra họ lần này muốn gây chiến"Quốc Vương đứng dậy nói.

"Truyền Phong tướng quân vào đây!!"

Phong tướng quân đi vào, Quốc Vương liền hạ lệnh cho ông đi dò thám xem rốt cuộc công chúa có ở nước Vương hay không? Xem họ rốt cuộc muốn giở trò gì.

"Vâng thần tuân chỉ"

"Trẫm cho khanh một cơ hội nhất định phải điều tra cho rõ"
Sau khi bãi triều, thái tử Bạch Phong tức giận đi ra ngự hoa viên, tại sao phải nhất thiết sống ở hoàng tộc là phải lấy những người cùng giai cấp chứ?

"Thái tử, người ổn chứ?" Thị vệ thân cận của Bạch Phong đi đến.

"Đi theo dõi Phong tướng quân nếu ông ta có tung tích gì của cô công chúa kia quay về báo cho ta" ánh mắt của y liền thay đổi trở nên đáng sợ hơn.

"Thái tử người định...."thị vệ nhìn y hơi rùng mình.

"Như ngươi nghĩ đấy" Bạch Phong muốn giết Cẩn Mai, để rồi xem lúc đó phụ hoàng của y có còn ép hôn nữa hay không? Bất kỳ nữ nhân nào khác ngoài nàng y mãi mãi không bao giờ chấp nhận.

Trong lúc y đang bực tức thì một bóng dáng nhỏ nhắn đi đến, giọng điệu của cô ấy cất lên như muốn cười nhạo Bạch Phong.

"Ca... huynh thật xấu xa đấy" Công Chúa Cảnh Liên đi đến.

"Muội nghe cả rồi?" Bạch Phong mỉm cười với cô, vì y biết cô sẽ không tố với phụ hoàng đâu.

"Thì sao? Định giết muội để diệt khẩu luôn hay sao?" Cảnh Liên nhẹ ngồi xuống đưa tay rót một tách trà khẽ nhâm nhi.

"Hazz thật tội nghiệp cô công chúa đó, rơi vào tay huynh đúng là không có kết cục đẹp" Cảnh Liên ngước mặt lên nhìn bầu trời.

Hiện tại Cẩn Mai đã được Tống Bằng đưa về Tống phủ, Cẩn Mai dường như lúc này đã bị say nắng người nam nhân này rồi, cô luôn đi theo phía sau y cười với y.

"Cô bị bệnh rồi sao?" Tống Bằng quay lại hỏi cô, từ lúc đó đến giờ cô như thành con người khác vậy cứ lẽo đẽo theo phía sau y không rời.

"Ý ngươi là sao?"

"Sao cô cứ đi theo ta mãi vậy?"

"Ta lạ nước lạ cái, ở đây chỉ có ngươi bảo vệ ta thôi nên ta phải đi theo ngươi rồi"

"Cô về phòng mình nghỉ ngơi đi, ta phải đến thư phòng đọc sách rồi" Tống Bằng thấy cô không đi theo nữa thì liền quay về thư phòng đọc sách.

Hôm nay y cảm thấy không tập trung cho lắm, thường ngày y rất tập trung cơ mà? Hazz lại nhớ tới nụ hôn đó, đó cũng là nụ hôn đầu tiên của y.

Trong lúc mãi mê suy nghĩ thì một cô nương đi đến gương mặt vô cùng xinh đẹp, cô khẽ ngồi xuống để khai bánh và trà xuống cho Tống Bằng.

"Tống Bằng huynh ăn bánh và uống trà đi!!"

"Được rồi muội để đó đi" Tống Bằng liền giật mình liền trở lại như bình thường.

Người nữ nhân này là tiểu thư Đào Nhi một tiểu thư khuê cát, giọng nói ngọt ngào, cô là thanh mai trúc mã của Tống Bằng và thầm thích y bao lâu nay nhưng tâm của y không hề có cô.

"Tống Bằng hình như huynh không khoẻ trong người phải không?" Đào Nhi đứng dậy bước sang chỗ của Tống Bằng.

"Ta không sao"

Cẩn Mai đột nhiên muốn đến chơi với y, cô liền chạy đến thư phòng tìm Tống Bằng cô bắt gặp cảnh Tống Bằng và một cô nương đang nói chuyện.

"Tống Bằng" Cẩn Mai đi vào liền gọi tên của y.

"Sao cô lại đến đây nữa?"

"Cô nương này là ai vậy?" Đào Nhi nhìn cô có vẻ không thuận mắt cho lắm.

"Ta là nương tử của hắn" Cẩn Mai đi đến ngồi xuống bên cạnh y Tống Bằng đau đầu lúc này y thật sự muốn nghỉ ngơi, hai người này lại đến làm y không nghỉ ngơi được.

"Nương tử??" Đào Nhi như sét đánh ngang tai, từ lúc nào cơ chứ? Đào Nhi khẽ lườm Cẩn Mai.

"Vài hôm nữa huynh thành thân rồi, mà quên nói cho muội biết" Tống Bằng trầm giọng nói.

"Chúc mừng huynh" Đào Nhi chôn vùi cảm xúc của mình vào trong lòng thực sự luac này cô muốn khóc lớn lên và giành lấy Tống Bằng.

"Muội sao vậy?" Tống Bằng thấy cô quay mặt đi liền hỏi.

"Không sao, muội về đây, huynh nghỉ ngơi đi"

Sau khi Đào Nhi rời đi thì Cẩn Mai liền ôm lấy y, Tống Bằng chỉ biết lắc đầu ngán ngẫm từ sau nụ hôn đó cô như biến thành người khác vậy.

Lúc đầu còn từ chối làm nương tử của y bây giờ thì lại vô cùng phấn khích, giống như đã đánh thức một con thú trong người cô tỉnh dậy vậy.

"Cô ấy là ai?" Cẩn Mai nắm lấy cổ áo y gằng giọng nói.

"Là bạn của ta, sao? Cô ghen?" Tống Bằng cười trêu chọc cô.

"Ta không thèm ghen, cho ngươi hay được sự sủng ái của công chúa đây là phúc phần của ngươi mấy kiếp đấy nhá" Cẩn Mai quên là bây giờ mình chỉ là người dân thường, cứ hay xưng là công chúa và cách sống được cưng chiều nên quen rồi bây giờ không bỏ được phong thái của mình.

"Công chúa? Cô đang ảo tưởng sao?" Tống Bằng nghe hai từ công chúa từ cô mà phì cười.

"Ta nói nhầm thôi, cấm ngươi cười!!" Cẩn Mai đưa tay lên bóp lấy miệng y.

"Rồi rồi, thần biết rồi công chúa ạ bây giờ yên lặng cho thần nghỉ ngơi" Tống Bằng khẽ nằm xuống nhắm mắt lại nói.

"Sao không về phòng ngủ đi" Cẩn Mai thấy y nằm đại ở đây thì nói.

"Ở đây yên tỉnh mát mẻ hơn ta quen rồi"

Cẩn Mai không nói nữa cô lấy mấy quyển sách trên bàn xem thử, cô là một công chúa từ nhỏ đã đọc qua rất nhiều loại sách , quyển sách của Tống Bằng cô cũng từng đọc qua không ngờ y lại cùng sở thích với cô.

Cẩn Mai mở ra đọc vài dòng sau đó cảm thấy buồn ngủ, cô nhìn Tống Bằng đang nằm bên cạnh, đúng là tuyệt thế mỹ nam, Cẩn Mai khẽ cười.

"Hừm, những vẫn còn thua Thất ca" Cẩn Mai nói khẽ, nói về tuấn tú khôi ngô thì không ai bì lại với Thất ca của cô cả.

Về phía Giai Hạ, sau khi Vương Lệ Thành rời đi thì không thấy quay lại không lẽ y đã gặp chuyện gì rồi sao? Cẩn Mai đi ra phía sau núi khẽ huýt sáo một tiếng dài.

Từ xa một con chim lớn bay đến, đây là chim của triều đình cô mang nó về đây từ hôm cứu hoàng thượng và hoàng hậu ra khỏi cung cấm.

Cô viết một lá thư cứu viện cho quân lính đang phục kích ở quanh kinh thành, mong là con chim này sẽ quay về bình an hiện tại cô không thể ra ngoài.

Binh lính đã đến đây rồi, nếu ra ngoài nhất định sẽ bị bắt, ban ngày cô chỉ có thể cải trang ra ngoài thám thính tình hình còn ban đêm cô lén lúc đến chỗ của hoàng thượng và hoàng hậu đang ở để xem tình hình của họ.

Giai Hạ ở quán trọ này cũng ba ngày rồi, sáng sớm cô cải trang ra ngoài cô gặp bọn lính bọn chúng đã tới quán trọ cô đang ở rồi, may mà cô cải trang nếu không bị chúng bắt lại rồi.

"Người này ông có biết không?" Bọn chúng đưa bức hoạ của cô cho chủ quán xem thử.

"Cô nương này trông rất quen" chủ quán nhìn đi nhìn lại hình như có ở quán trọ nhưng xuất hiện rất ít nói chung là có ở quán trọ của ông.

"Có không??" Bọn chúng quát lớn làm tay chân của ông rung rẩy.

"Bẩm có ạ"

"Tốt, mau lên lục soát"

Giai Hạ nép một bên góc tường sau đó liền trở về phòng lấy một ít đồ rời đi, cô đi ngang bọn chúng, thấy lạ liền kéo cô lại hỏi.

"Kéo màn che mặt ra!!" Giai Hạ khẽ lườm bọn chúng sau đó kéo ra.

Bọn chúng quan sát cô thật kỹ, Giai Hạ cố tỏ ra bình tĩnh để không bị nghi ngờ, cuối cùng cũng để cho cô rời đi, Giai Hạ vừa đi ra ngoài chúng liền nhìn thấy bộ y phục nữ nhân bị lộ ra trong túi của cô.

"Tên kia đứng lại!!" Giai Hạ thấy bọn chúng đuổi theo liền chạy nhanh khỏi đó, bọn chúng chạy theo cô, Giai Hạ nhanh nhẹn lướt qua đám đông.

"Đứng lại!!!"

"Hừm, muốn chơi với ta sao?" Giai Hạ liền phóng nhanh và nhảy lên trên cầu lớn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com