Chương 25: Đại Kết Cục- Trở Về Thế Giới Của Mình
Triều Vương lúc này lâm vào tình hình bị khủng hoảng nặng nề, đời sống người dân lầm than, bởi sự cai trị của Vương Diệp Nguyên.
Thời gian đầu y cũng rất được lòng dân nhưng kể từ khi công chúa Cẩn Mai và hoàng hậu Giai Hạ biến mất thì y bỏ bê triều chính, không quan tâm gì đến đời sống của người dân nữa.
Các quan binh trong triều cũng từ chức mà về quê, chỉ còn lại vài tên nịnh thần luôn bên cạnh của y để được hưởng sự sung sướng.
Nhìn hắn bây giờ chẳng khác một kẻ điên, chỉ cần có bóng dáng của nữ nhân nào trông giống Giai Hạ liền bị bắt về vì y sợ cô sẽ cải trang nhưng mãi vẫn chưa tìm ra.
Nhưng thời gian trôi qua, ban ngày thì xem các cung nữ múa ca để giải sầu đêm về thì uống rượu ngắm trăng nhưng vẫn chưa có nữ nhân nào lên giường của y được.
Vì họ không xứng, vì yêu một người mà y thành ra nông nỗi này, vì trả thù mối thù lúc còn nhỏ y đã hại tất cả huynh đệ của mình bây giờ kẻ lang thang đầu đường xó chợ.
"Hoàng thượng tất cả quân lính đều về quê hết cả rồi"
"Mặc kệ chúng" Vương Diệp Nguyên cầm ly rượu trên tay uống một ngụm.
"Hoàng thượng, người dân đang rơi vào cơn đói có cần phát lương thực không?"
"Lương thực không còn bao nhiêu, phát làm gì chứ"
Lúc này ngoài cửa một tên lính xông vào báo động cho cả hoàng cung biết, triều đình đã bị một đám binh lính phong toả cả rồi.
"Hoàng thượng không xong rồi"
"Chuyện gì?"
"Thất vương gia trở lại rồi, họ đang bên ngoài khống chế binh lính cả rồi"
"Cái gì?? Hắn còn sống?"
Vương Diệp Nguyên liền ngồi dậy đi ra bên ngoài xem thử, binh lính trong triều không còn bao nhiêu tất cả đều đã đầu quân cho Vương Lệ Thành để lật đổ Vương Diệp Nguyên.
"Sao lại thế này?lính đâu cả rồi?"
"Một số thì đã về quê cả rồi, còn lại thì đã đầu quân cho Thất vương gia"
"Chết tiệt!!" Vương Diệp Nguyên nắm tay lại thành quyền.
"Chào Tam ca, huynh sống tốt chứ? Cai trị đất nước thế nào rồi" Vương Lệ Thành lớn giọng nói, y từ từ đi đến gần Vương Diệp Nguyên.
"Ngươi chưa chết??" Vương Diệp Nguyên trợn mắt nhìn Vương Lệ Thành.
"Dĩ nhiên ta chưa chết rồi, ta phải sống để lật đổ tên cướp ngôi như huynh chứ"
"Hôm nay ta sẽ giết ngươi" Vương Diệp Nguyên xông lên rút thanh gươm ra đấu với Vương Lệ Thành.
Cả hai đều ngang tài ngang sức, võ công đều bằng nhau nhưng Vương Diệp Nguyên có phần yếu thế hơn vì y vừa uống rượu nên hơi chóng mặt và hoa mắt.
"Tam ca huynh đầu hàng đi!!"
"Không bao giờ, nếu đã muốn thì bước qua xác ta trước đi rồi tính"
"Đến nước này mà huynh vẫn còn ngoan cố, quay đầu là bờ tam ca nghe ta đi!!" Vương Lệ Thành không nỡ ra tay với y vì dù sao t cũng là ca ca của Vương Lệ Thành.
Cuộc quyết đấu xảy ra khốc liệt, nhưng Vương Diệp Nguyên hoàn toàn không thể chống lại Vương Lệ Thành, y liền đánh bay thanh gương trên tay của Vương Diệp Nguyên.
"Tam ca, huynh đừng như vậy nữa!!"
"Ta từng giết ngươi một lần, bây giờ cứ giết ta đi xem như huề nhau"
"Ta không thể ra tay với huynh"
"Giai Hạ...." Vương Diệp Nguyên nhìn thấy Giai Hạ đang đi tới thực sự y không hề nằm mơ và cũng không phải là ảo giác Giai Hạ thực sự xuất hiện trước mặt của y.
"Vương Diệp Nguyên, ngươi đầu hàng đi"
"Nàng đã đi đâu ta đã đợi nàng lâu như vậy cho người đi tìm nàng ta lo cho nàng lắm" Vương Diệp Nguyên thấy cô liền đứng dậy ôm lấy cô, ánh mắt của Giai Hạ liền thay đổi thanh gươm trên tay cô liền đâm vào y.
"Nàng..."
"Kết thúc rồi, Vương Diệp Nguyên" Vương Diệp Nguyên liền ngã xuống Giai Hạ đưa tay đỡ lấy y sau đó khẽ ôm vào lòng.
"Ta từng nói rồi ta chỉ có thể chết dưới tay nàng, nàng mãi mãi không thể nhớ lại ta và cho ta một cơ hội" Vương Diệp Nguyên nở một nụ cười chua xót.
Trong đầu của Giai Hạ lúc này cứ như một cuộn phim hiện lên hình ảnh của Vương Diệp Nguyên và Hứa Giai Hạ, cái này có lẽ là ký ức của thân xác này đang ùa về, hắn thật sự đáng thương.
"Nguyên caca sau này huynh phải lấy muội đấy" một cô bé đang ngồi cùng một cậu bé vẻ mặt rất hồn nhiên vui tươi.
"Ta không lấy đồ khóc nhè đâu" cậu bé đó đưa cho cô bé một cây kẹo hồ lô đường dỗ cô.
"Muội không khóc nhè nữa"
"Vậy ngoan sau này lớn lên ta sẽ lấy muội"
"Nguyên ca ca là nhất"
[...]
"Con chỉ lấy Vương Diệp Nguyên con không muốn lấy tên Thất Vương gia đó đâu!!"
"Ngươi phải lấy vương gia thay tỷ tỷ của người để báo đáp công ơn của ta nuôi dưỡng"
"Không!!!" Hứa Giai Hạ đã chạy đi và cũng chính vào lúc đó Niên Giai Hạ đã xuyên đến và mất đi hoàn toàn ký ức của Hứa Giai Hạ.
Trở lại thực tế, một giọt nước mắt trên khoé mi của Giai Hạ rơi xuống, đây là ký ức của Hứa Giai Hạ trước lúc cô đến đây, thì ra người mà thân xác này yêu chính là Vương Diệp Nguyên còn người trong lòng cô hiện tại chính là Vương Lệ Thành.
"Vương Diệp Nguyên, ta xin lỗi ta không phải người mà ngươi yêu"
"Hạ Nhi, ta yêu nàng" Vương Diệp Nguyên nói rồi buông lõng tay.
Mọi chuyện kết thúc rồi tất cả đều dừng lại cả rồi, lúc này Tống Bằng và Cẩn Mai đi vào thì mọi chuyện đã được giải quyết cả rồi.
Đất nước trở lại yên bình thường, ngôi vị của Vương Minh Hiên cũng được hồi phục, đất nước như tiến vào thời kỳ phục hồi lại.
Tống Bằng cùng Cẩn Mai quay trở về nước Tống, lần này Tống Bằng đã ngỏ lời với Cẩn Mai rồi, cả hai cũng sắp thành thân với nhau, còn về Giai Hạ và Vương Lệ Thành sau khi mọi chuyện kết thúc cả hai đã cùng nhau ngao du sơn thuỷ.
"Thành Thành, ta có bí mật muốn cho chàng biết"
"Nàng nói đi!!"
"Ta không phải người của thế giới này, ta đến từ thời hiện đại, chàng và tất cả mọi người ở đây đều là do ta tạo nên cả"
"Là sao?" Vương Lệ Thành khó hiểu hỏi.
"Nói chung là ta đến từ thế giới khác, ta họ Niên không phải họ Hứa"
"Mặc kệ nàng là người ở đâu, ta vẫn yêu nàng"
"Thành Thành, ta chỉ sợ một ngày ta phải rời đi"
"Không bao giờ, ta sẽ không để nàng đi"
"Được ta ở lại với chàng không đi đâu cả"
Giai Hạ kể cho Vương Lệ Thành nghe về thế giới của mình, y trầm trồ muốn đến nơi đó, Vương Lệ Thành nắm chặc tay của cô không buông.
Sau cuộc hành trình cả hai cùng nhau quay về thăm Phong tướng quân, và sau đó cùng đến chung vui với Tống Bằng và Cẩn Mai.
"Thất ca, thất tẩu hai người đến rồi"
"Sắp gả đi rồi còn trẻ con như vậy" Vương Lệ Thành nhìn thấy Cẩn Mai đang bắt Tống Bằng bế mình lên ôm hôn các kiểu cứ như trẻ con vậy.
"Huynh không biết đây là hành động yêu thương"
"Đúng đúng là yêu thương, muội xuống cho ta!! Nặng chết ta mất!!" Tống Bằng nhăn mặt kể từ khi về đây Cẩn Mai được Tống phu nhân cho ăn uống rất nhiều tăng cũng được vài cân rồi đấy.
"Dám chê muội này!!" Cẩn Mai kéo y xuống hôn sau đó khẽ cắn môi của y môti cái đau điếng cả người.
"A..." tiếng la thất thanh của Tống Bằng vang dội, tiếng cười giòn vang của mọi người vang lên khi thấy cảnh tình cảm của hai con người này.
"Cẩn thận ta mang muội đi bán đấy!!"
Giai Hạ bỗng mờ ảo trước mắt mọi người, cô thấy vậy liền trốn mọi người ra một góc, vậy thì sinh linh trong bụng của cô thế nào sẽ biến mất cùng cô luôn sao?
"Vương Lệ Thành có lẽ đã đến lúc ta sắp rời xa chàng rồi"
"Hạ Nhi..." Vương Lệ Thành thấy cô rời đi liền đi tìm cô.
"Sao chàng ở đây?" Giai Hạ giật mình vẻ mặt lúng túng.
"Nàng sao vậy? Nàng khóc sao?" Vương Lệ Thành ôm lấy cô lau nước mắt trên gương mặt của cô.
Nhưng bỗng Vương Lệ Thành cảm giác như không ôm được cô, nhưng chắc chỉ là ảo giác mà thôi, Giai Hạ bỗng trở nên trong suốt.
"Hạ Nhi!!" Vương Lệ Thành dụi mắt sau đó hét lên.
"Thành Thành, có lẽ đến lúc rồi"
"Đến lúc gì chứ?"
"Nhiệm vụ của ta ở thế giới này đã hoàn thành rồi, Vương Lệ Thành ta phải quay về đây"
"Không ta không để nàng đi!!!" Vương Lệ Thành cố ôm lấy cô nhưng hoàn toàn xuyên qua cô.
"Hai người làm gì mà ồn ào thế?" Lúc này Tống Bằng và Cẩn Mai đi đến định đi vào nhà nhưng nghe tiếng của Vương Lệ Thành nên ra xem thử.
"Thất tẩu!!" Cẩn Mai há hốc mồm kêu lên, cô đưa tay bịt lấy miệng mình khi thấy Giai Hạ như sắp tan biến mất.
"Tống Bằng, chăm sóc cho Cẩn Mai thật tốt"
"Không!! Tẩu tẩu đừng đi mà, Thành ca rốt cục đã xảy ra chuyện gì sao tẩu ấy lại thành ra thế này?" Cẩn Mai chạy đến ôm lấy cô nhưng Giai Hạ hoàn toàn mờ ảo trước mặt mọi người.
"Tạm biệt, sống tốt, đừng lo cho ta" Giai Hạ liền tan biến vào không trung, Vương Lệ Thành la lớn hoàn toàn không tin được rằng chuyện này lại có thể xảy ra.
[...]
"Tít... tít..." âm thanh quen thuộc quá, nơi này là đâu? Giai Hạ từ từ mở mắt ra, cô nhìn lên trần nhà, mùi thuốc sát trùng bốc lên khiến cô khó chịu.
"Nè cậu tỉnh rồi à? Sao bất cẩn như vậy?" Giọng nói này quen thuộc quá, là ai vậy? Giai Hạ liền kêu lên.
"Cẩn Mai!!" Người trước mặt là Phương Phương bạn thân của Giai Hạ ở thời hiện đại.
"Cẩn Mai gì? Lú rồi hả? Cậu ngất ba ngày nay rồi đó, mẹ cậu lo lắm đó biết không?" Phương Phương ôm lấy Giai Hạ nói.
"Phương Phương, mình về rồi sao? Vương Lệ Thành đâu?" Giai Hạ liền ngồi dậy nhưng liền bị Phương Phương ôm lấy kéo nằm xuống.
"Vương Lệ Thành? cậu vẫn còn nhớ tới nhân vật trong truyện của cậu sao?"
"Truyện gì vậy?"
"Hazz, chắc bị điên mất, bác sĩ ơi cứu với bạn tôi cậu ấy bị điên rồi!!" Phương Phương thấy một vị bác sĩ đi ngang cô liền đi ra nói.
Giai Hạ liền nằm xuống nghỉ ngơi, sau đó lấy điện thoại của mình đang nằm trên bàn, có tới mấy cuộc gọi của boss, còn có cả tin nhắn nữa.
"Giai Hạ à, sao cô lại đổi cốt truyện thế, cô đang nằm viện sao vẽ nhanh vậy? Đã full luôn rồi"
"Full rồi?" Giai Hạ liền mở điện thoại ra xem thử, truyện của cô đang đứng top1 của bảng xếp hạng truyện rồi? Có nhiều nhà sản xuất đang muốn hợp tác với cô cải biến thành phim.
"Phát tài rồi!!" Giai Hạ nhảy cẩn lên, lúc này Phương Phương đi vào liền bị Giai Hạ ôm lấy, Phương Phương trợn tròn mắt đưa tay lên trán của cô.
"Đâu có nóng đâu ta, mà nè cho cậu một tin vui, nam thần của tớ vừa hẹn tớ đi ăn đó, hổng chừng anh ấy thích tôi rồi" Phương Phương đưa một đoạn tin nhắn của cô và anh chàng đó.
"Là Tống Bằng mà?"
"Tống Bằng là ai? Mà nói nè cậu vẽ truyện khi nào vậy, full cả rồi không sợ thất nghiệp nữa rồi nha"
"Mẹ tớ gọi im lặng" Giai Hạ cầm lấy điện thoại lúc này mẹ của cô quát lớn bên đầu dây bên kia khiến cô muốn nổ cả lỗ tai.
"Tỉnh rồi sao? Con không sao chứ?"
"Con không sao mẹ à"
"Vậy thì tốt rồi, mẹ về quê rồi nên nhờ Phương Phương chăm sóc con đấy nhé"
"Vâng con nghe rồi bác gái" Phương Phương giật lấy điện thoại của cô nói.
Mọi thứ đều trở lại bình thường, đêm đó Giai Hạ lướt điện thoại cô vui mừng vô cùng mọi chuyện cứ như là một giấc mơ vậy, không biết mọi người sẽ thế nào nếu cô biến mất.
Nhưng là truyện mà nếu cô rời đi chắc vậy là hết rồi, sẽ không có chuyện gì nữa, Giai Hạ lướt weibo tất cả đều là hình ảnh của hai nhân vật Hứa Giai Hạ và Vương Lệ Thành.
"Vương Lệ Thành sống tốt nhé" Giai Hạ nhìn tấm ảnh của Vương Lệ Thành cô khẽ mỉm cười.
"Giai Hạ ăn cơm này!!"
"Tới liền"
Giai Hạ đã bắt đầu nổi tiếng sau bộ truyện tranh đó, rất nhiều nhà sản xuất phim đã tìm đến cô để hợp tác và cải biến thành phim.
Hôm nay là ngày cô gặp gỡ một nhà sản xuất và ký hợp đồng phim, cô nhìn qua nhìn lại thấy mình trong gương đã hoàn hảo rồi cô lấy túi xách đi xuống nhà gọi taxi đi.
"Cô Niên Giai Hạ đến rồi" một người đi đến đón cô.
"Chào anh" Giai Hạ khẽ mỉm cười lịch sự chào người đó.
"Giám đốc đang bên trong, mời cô theo lối này"
Giai Hạ cùng người đó đi đến phòng của giám đốc, cô bước vào nhìn thấy bóng lưng của giám đốc trông rất quen thuộc như đã nhìn thấy ở đâu rồi thì phải.
"Giám đốc cô Niên Giai Hạ đến rồi ạ"
"Cậu ra ngoài đi" người đó khẽ nói.
Sau khi người đó đi thì giám đốc quay lại nhìn Giai Hạ, cô như chết chân nhìn người đàn ông này là thật, khuông mặt ấy rất giống Vương Lệ Thành.
"Chào cô tôi là Vương Lệ Thành"
"Vương Lệ Thành??"
"À, chắc cô hơi ngạc nhiên về tên của tôi và nhân vật trong truyện của cô cùng tên, tôi cũng ngạc nhiên nữa hôm đó vô tình lướt weibo thấy truyện cô rất hay nên muốn hợp tác"
"Được, có thể cho tôi xem qua hợp đồng không?"
"Đây cô xem đi!" Vương Lệ Thành cầm lấy hợp đồng đưa cho cô.
Giai Hạ đọc một lât thấy hợp lý và số tiền lại rất lớn, lần này giàu to rồi, Giai Hạ vừa nhìn giám đốc Vương Lệ Thành vừa đọc hợp đồng.
Thật sự có thể trùng hợp như vậy sao? Nếu anh mặc y phục cổ trang vào nhất định cô sẽ nghĩ đây chính là Thất vương gia ,cô nhẹ mỉm cười sau đó liền ký.
"Xong rồi"
"Hợp tác vui vẻ" Vương Lệ Thành đi đến bắt tay cô.
Giai Hạ đi ra ngoài mua một ít đồ về nấu bữa tối ăn mừng, khi mua xong rồi cô ra ngoài đón xe nhưng chẳng có bóng một chiếc xe nào cả.
Cô mở điện thoại ra xem thử mấy chiếc taxi gần đây xem thử, thì bỗng một chiếc xe bóng loáng chạy ngang đậu ngay trước mặt Giai Hạ.
Cửa kính hạ xuống, Vương Lệ Thành nở nụ cười với cô sau đó trầm giọng nói.
"Không có xe sao?"
"Giám đốc, may quá gặp anh ở đây, có thể cho tôi có gian về nhà được không?"
"Lên đi!!" Giai Hạ mở cửa xe phía sau ngồi xuống.
Suốt cả quãng đường Giai Hạ và Vương Lệ Thành không nói gì, Giai Hạ thì cắm mặt vào điện thoại nhắn tin hôm nay Phương Phương đi hẹn hò với nam thần của cô rồi.
Giai Hạ thì quên mang chìa khoá nhà, không lẽ cô phải ở ngoài đường sao? Giai Hạ chắc phải đến khách sạn ở một đêm thôi sáng hôm sau về nhà vậy.
"Giám đốc" Giai Hạ khẽ gọi anh.
"Sao thế?" Vương Lệ Thành vẫn tập trung lái xe.
"Có thể cho tôi đến khách sạn gần đây được không?"
"Sao lại đến đó?" Vương Lệ Thành nghe từ khách sạn liền dừng xe lại hỏi cô, không lẽ cô hẹn hò với ai ở đó sao.
"Bạn tôi không có nhà, tôi lại không mang theo chìa khoá nữa nên phải ra đó ngủ một đêm"
"Qua nhà tôi đi!" Vương Lệ Thành khẽ mỉm cười rồi lái xe đi.
"Không cần đâu, tôi ở khách sạn được rồi"
"Ở đâu cũng vậy, thấy cô mua đồ nhiều như vậy không có chỗ nấu đâu, tiền thuê một đêm là một bữa cơm, cô nấu cho tôi ăn đi không cần phải trả tiền" Vương Lệ Thành đúng là biết lợi dụng thời cơ.
"Cái này... chúng ta mới quen biết ở cùng anh không tiện lắm"
"Cứ quyết định vậy đi, không lẽ cô sợ tôi ăn thịt cô hay sao?" Vương Lệ Thành nhìn qua cửa kính thấy hành động của cô thì bật cười thành tiếng.
"Yên tâm, tôi không hứng thú với cô đâu mà lo"
"Này này!! Anh cứ thế mà đến đó thật sao?" Giai Hạ dù muốn dù không cũng phải theo anh về thôi vì bây giờ cô đang ở trên xe của anh mà, nhìn bộ dạng sáng láng như anh chắc sẽ không làm gì cô đâu.
"Hạ Nhi, tìm được em rồi lần này anh không để em thoát đâu" Vương Lệ Thành nghĩ thầm trong bụng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com