Chap 11
Chương 11: Một Lời Đề Nghị
Sau khi trở về từ biệt thự gia đình, Orm cảm thấy lòng mình như có một khối đá đè nặng. Cô chẳng muốn đối đầu với ba mẹ, nhưng mọi chuyện lại diễn ra theo chiều hướng cô không ngờ tới. Cô biết người lớn lo lắng cho mình, biết họ muốn bảo vệ cô khỏi những điều không chắc chắn. Nhưng lẽ nào cô không có quyền quyết định cuộc đời mình sao? Lẽ nào quen ai, nói chuyện với ai cũng phải do người khác sắp đặt?
Những lời nói lạnh lùng của ba vẫn vang vọng trong tâm trí cô, sắc bén và không chừa lại một đường lui nào.
"Hoặc là con cắt đứt hoàn toàn với Lingling Kwong, chấm dứt mọi tin đồn ngay lập tức. Hoặc là con rời khỏi gia tộc Sethratanapong."
Orm nhắm mắt, ngón tay vô thức siết chặt lấy vạt áo. Cô biết mình đã đặt bản thân vào tình thế khó khăn, nhưng cô không hối hận.
Dù vậy... cảm giác đau lòng vẫn ở đó.
----
Ba ngày sau.
Vừa kết thúc shot hình Orm bước vào phòng chờ của công ty đã thấy Nene đứng khoanh tay nhìn cô.
"Có chuyện gì sao chị?" Orm mệt mỏi cười nhạt hỏi.
Nene không đáp ngay, chỉ đưa chiếc điện thoại của Orm ra trước mặt. "Không phải chị, mà là LingLing Kwong."
Orm nhíu mày, cúi xuống nhìn màn hình.
Một tin nhắn đơn giản từ một số lạ:
Cô có thời gian không?
Chỉ cần nhìn cách nhắn tin gọn gàng, súc tích đến mức tối giản, Orm lập tức biết ai gửi.
Không ai khác ngoài LingLing Kwong.
Orm thở ra một hơi. "Sao chị biết?"
Nene nhún vai. "Còn ai trồng khoai đất này nữa hả, Nong Orm?"
Orm lúc này bật cười khẽ, nhưng đôi mắt vẫn ánh lên chút suy tư.
"Vậy theo chị, em nên trả lời thế nào?"
Nene khoanh tay, suy nghĩ một lát rồi đáp: "Nếu em muốn phủ nhận tin đồn, thì từ chối gặp cô ấy."
Orm nhìn quản lý, ánh mắt thoáng qua một tia thách thức. "Còn nếu em không muốn phủ nhận thì sao?"
Cô quá mệt với cái câu quen thuộc giữa "phủ nhận" và "không phủ nhận" rồi.
Nene nhìn cô một lúc, giọng có chút bất lực lên tiếng.
"Thì cứ đi."
Orm im lặng. Không hiểu sao, cô đột nhiên muốn nổi loạn. Đã quá lâu rồi, cô cứ sống theo mong đợi của người khác. Nhưng giờ thì sao? Cô không còn muốn bận tâm đến điều đó nữa.
Ngón tay lướt nhanh trên màn hình điện thoại, không hề do dự.
"Ở đâu?"
Chỉ vài giây sau, hồi âm đến ngay.
"Nhà hàng The Pavilion. 7pm."
Một cuộc hẹn.
Lingling Kwong chủ động hẹn cô. Cô ấy muốn nói gì?
Orm cong môi, cất điện thoại vào túi áo, không nói gì thêm.
----
7:00PM | Nhà hàng The Pavilion
Orm ngồi trong xe, tay lướt qua màn hình điện thoại, đọc lướt các bài báo mới nhất. Như cô đoán, truyền thông vẫn đang sôi sục vì loạt ảnh hôm trước. Nhưng điều khiến cô để ý hơn cả là Lingling Kwong vẫn chưa lên tiếng.
Thông thường, một người có địa vị như cô ấy phải dập tin đồn ngay lập tức. Nhưng cô ấy im lặng. Và sự im lặng đó khiến dư luận càng rần rần hơn.
Có người cho rằng cả hai chỉ tình cờ gặp nhau, nhưng cũng có những giả thuyết phức tạp hơn được dựng lên. Một số bài báo thậm chí đã mạnh dạn gọi họ là cặp đôi quyền lực mới của giới thượng lưu và showbiz.
Orm lắc đầu. Đúng là trí tưởng tượng của công chúng thật phong phú.
Cô đang chìm trong suy nghĩ thì vừa lúc tài xế thông báo: "Đến nơi rồi, cô Orm."
Cô ngẩng đầu lên, nhìn qua cửa kính - một nhà hàng cao cấp với ánh đèn vàng ấm áp tỏa ra từ bên trong. Đây là nơi không dễ đặt chỗ nếu không có quan hệ, và trên hết, chẳng có một tay săn ảnh nào ở đây.
Bước vào bên trong, Orm lập tức được nhân viên dẫn đến một phòng VIP riêng biệt.
Cửa mở ra.
Lingling Kwong đã có mặt, đang ngồi sẵn một mình. Vẫn là gương mặt lạnh như băng, ánh mắt không biểu lộ gì - nhưng khiến người ta vô thức ngồi thẳng lưng khi đối diện.
Orm khẽ mỉm cười, khép cửa lại sau lưng rồi bước vào.
"Tôi không nghĩ cô là kiểu người hẹn người khác để đính chính chuyện riêng tư."
Lingling ngẩng lên, ánh mắt điềm tĩnh. "Tôi không."
Orm kéo ghế, ngồi xuống. "Vậy cô gọi tôi tới đây làm gì?"
Lingling đặt ly rượu xuống bàn. "Vì tôi biết nếu không kiểm soát, mọi thứ sẽ vượt khỏi tầm tay. Tin đồn hiện tại không phải ngẫu nhiên, nó đang bị thổi lên có hệ thống."
Orm hơi nghiêng đầu, tay khẽ chạm vào ly nước. "Và cô lo cho danh tiếng của mình?"
"Không," Lingling đáp gọn. "Tôi lo cho quyền chủ động. Khi người khác viết thay câu chuyện của mình, đó là lúc mình bị biến thành công cụ."
Orm gật gù, giọng khẽ. "Cô nghĩ có thể giành lại câu chuyện?"
Lingling nhìn cô, ánh mắt sắc như dao. "Tôi không chỉ nghĩ. Tôi có kế hoạch."
Orm nhướn mày thắc mắc: "Kế hoạch gì?"
"Cô là người nổi tiếng của showbiz. Tôi lại bên giới kinh doanh. Họ muốn viết rằng chúng ta có liên hệ vậy thì cứ để họ viết. Nhưng theo cách chúng ta chọn."
"Ý cô là...giả vờ qua lại?"
"Không cần giả gì cả." Lingling dựa lưng vào ghế, giọng đều đều. "Chỉ cần cùng xuất hiện trong một sự kiện hợp lý. Cô là người đại diện. Tôi là nhà tài trợ. Chúng ta hợp tác công khai nhưng không nói gì thêm."
Orm im lặng trong vài giây. "Thay vì trốn tránh tin đồn, ta dùng chính nó để khuếch trương?"
Lingling khẽ gật. "Truyền thông không cần sự thật. Họ chỉ cần chất liệu. Vậy thì tốt nhất là ta cung cấp chất liệu có kiểm soát."
Orm chống tay lên bàn, ánh mắt nửa nghi hoặc nửa thích thú. "Cô thường xuyên chơi kiểu này?"
Câu nói vừa dứt, một thoáng tĩnh lặng tràn vào giữa hai người dù không ngột ngạt, nhưng đủ khiến mọi chuyển động trong căn phòng như chậm lại nửa nhịp.
"Chỉ khi tôi thấy đối phương đủ khôn ngoan để hiểu cuộc chơi," Lingling đáp.
Orm cười nhẹ, ánh mắt xoáy thẳng vào cô. "Và cô chắc là tôi không đi kể lung tung sau buổi tối nay hay sao?"
"Nếu cô muốn giữ được thế chủ động với công ty và truyền thông," Lingling nói chậm rãi, "thì cô cũng chẳng có lý do để làm vậy."
Một khoảng im lặng ngắn.
Orm cầm ly nước lên, lặng lẽ uống một ngụm, rồi đặt xuống.
"Xem ra cô hiểu cách làm cho người khác không còn lựa chọn nào tốt hơn."
Lingling không đáp, chỉ nhìn cô bằng ánh mắt yên lặng.
Orm thở ra, nghiêng đầu. "Vậy thì hợp tác."
Lingling gật đầu. Giọng nói không đổi nhưng trong mắt thoáng lóe lên một tia ánh sáng lặng lẽ.
"Chúng ta bắt đầu từ một sự kiện đơn giản. Không cần nói gì. Chỉ cần đứng cùng nhau đủ lâu để họ hiểu rằng cả hai đã chọn giữ im lặng...có chủ ý."
Orm khẽ cười. "Cô thật sự không giống bất kỳ ai tôi từng gặp."
Lingling đáp lại bằng một cái gật nhẹ.
"Tôi không cần giống ai cả."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com