Chương 37 :Lời nói sát thủ
Cả hiện trường hoàn toàn im ắng.
Thi Thanh Trạch và Lý Hi đã ý thức được tình hình có vấn đề, nhưng thần kinh treo ngược cành cây, bất ổn định của Tần Dịch kia thì long chậm mất nửa nhịp. Vừa bước qua cửa, điều đầu tiên cậu nhìn thấy là hai người đàn ông bên cạnh Lộc Hàm, liền lập tức làm ầm lên: "Hai người các anh, còn không mau buông đội trưởng Trương ra, đội trưởng Trương là bạn gái của tôi."
Thật ra, cậu vốn cũng không muốn tới đây. Nhưng mà... suy đi tính lại, dù đội trưởng Trương hay trêu đùa cậu, cũng hay cướp đoạt đồ ăn của cậu, nhưng bình thường cũng rất chú ý giúp đỡ, chăm sóc cho cậu. Lại nghĩ, nhất định là Lộc Hàm đang gặp khó khăn gì, nên mới phải nhờ cậu giúp đỡ. Vì thế, cậu vẫn quyết định đến đây, quyết định cư xử cực kì tình nghĩa, đóng vai bạn trai của Lộc Hàm một lần.
Quả nhiên, cậu nghĩ không sai mà. Vừa vào cửa Tần Dịch đã thấy tình hình kia --- Lộc Hàm bị hai gã đàn ông bao vây trái phải, tinh thần trượng nghĩa lại càng dâng trào, quay sang làm ầm lên với hai gã kia.
"Tiểu Lộc..." Lý Hi ngẩn người, liên tiếp xuất hiện thêm một vị hôn phu, một bạn trai là thế nào?!
"Lộc Lộc bé nhỏ." Thi Thanh Trạch cảm thấy chuyện lớn có biến cố, vậy mà ông thần giữ cửa kia vẫn bình tĩnh như vậy, khiến hắn càng ngày càng sợ hãi đến nổi da gà.
"Đội trưởng Trương!" Lúc này, Tần Dịch cũng cảm thấy không khí có vẻ kì dị, vừa rồi bước vào cậu còn chưa kịp nhìn rõ mợi người, giờ mới để ý, người bên phải kia, không phải là vị công tử Thi Thanh Trạch sao? Rồi lại nhìn theo tầm mắt của bọn họ, cậu lập tức trơn trừng: "Sao... sao anh ấy cũng ở đây." Cậu nhỏ giọng hỏi Lộc Hàm.
"Bạn trai à?" Cuối cùng Thế Huân cũng mở miệng, anh nhướng mày nhìn Tần Dịch.
Lộc Hàm biết lần này không thể giả chết được, mẹ nó chứ, muốn trêu chết cậu à! Không đến thì thôi, đến lại đến cả đám thế này!
"Vị hôn phu chính thức?" Thế Huân nhìn Lý Hi.
"Vị hôn phu?" Cuối cùng, anh nhìn về phía Thi Thanh Trạch, điểm danh hết cả ba người kia.
"Bạn trai... vị hôn phu chính thức... vị hôn phu..." Tần Dịch buồn bực lặp lại một lần, sau đó nhếch miệng nói: "Khỉ thật, đội trưởng Trương, thì ra chị lại thích chơi trò Tam cung lục viện à." Nhất Hậu, tam Hoàng (một hoàng hậu, ba "nam sủng"), đây là hậu cung à, anh ta là Hoàng đế hay sao ? Hoàng đế thời hiện đâị !!? Quả nhiên, cực kì phù hợp với khí chất của đội trưởng Trương.
"Chơi cái em gái cậu ấy!" Lộc Hàm đập một phát vào gáy Tần Dịch, xóa sạch những hình ảnh khẩu vị nặng vừa xuất hiện trong não cậu.
"Em gái tôi mới mười hai tuổi thôi." Tần Dịch ôm gáy, cực kì ấm ức, nhưng vãn không quên làm hết chức trách của một người bạn trai, bảo vệ em gái của mình: "Tôi có thể cống hiến tuổi trẻ và sự cường tráng của tôi để anh chà đạp, nhưng anh đừng để mắt đến em gái tôi."
Có ai không?! Có ai lôi thẳng cái tên không phân biệt được lúc nào nên đùa lúc nào không này ra ngoài hộ với!!!
Khóe miệng Lộc Hàm co rút mạnh, không biết nên nói gì. Nhưng mà Thế Huân, lại cực kì tốt bụng, bước lại gần giúp cậu nói tiếp. Anh đi tới trước mặt bốn người bọn họ, rồi an ủi Tần Dịch: "Yên tâm đi, cậu ấy sẽ không xuống tay với em gái cậu đâu."
Mọi người khó hiểu nhìn anh, anh lại nói tiếp: "Bởi vì cậu ấy có mấy người các cậu rồi mà, phải không?!" Anh nhìn Lộc Hàm, rất tử tế sắp xếp cho cậu một đường lùi.
Thế Huân mà là người tốt bụng như vậy sao?! Tuy Lộc Hàm không biết anh đang định giở trò gì, nhưng nhìn quanh cũng chỉ có một con đường này để lùi lại, cho nên, cậu chỉ có thể kiên trì đến cùng thôi!
"Đúng... đúng! Đúng vậy!" Khí thế cương quyết hơn một chút: "Cả ba người bọn họ đều là người tình của tôi, tôi không thiếu đàn ông!" Cái cuộc sống phồn hoa này, đâu cần phải quá thật lòng, Lộc Hàm cố gắng biểu hiện như mình là một anh chàng bất cần đời.
"Đúng vậy!" Lúc này, cả ba gã đàn ông lại đột nhiên trở nên cực kì ăn ý, đồng thanh trả lời.
"Vậy... thời gian phải chia thế nào?" Giọng Thế Huân không cao không thấp, bình tĩnh nói tiếp.
"Một tuần có bảy ngày, ba người..." Tần Dịch đứng bên cạnh nhỏ giọng tính: "A, không chia đều được..."
"Hay là, lại có thói quen thích chơi tập thể? Cùng lên à?" Thế Huân lại tốt bụng chỉ ra phương án giải quyết cho cậu.
"Đúng vậy!" Phương án này rất khả thi, Tần Dịch gật gật đầu: "Đúng không, đội trưởng Trương?!"
"Đúng cái đầu cậu ấy!" Lộc Hàm lại đạp cho Tần Dịch một cái nữa: "Cậu tránh sang một bên cho tôi, làm rối hết cả lên rồi."
"Anh có cho tôi kịch bản đâu, tôi phải tự phát huy chứ sao." Tần Dịch ấm ức ngồi xổm sang một bên lẩm bẩm: Anh chỉ bảo tôi đến giả làm bạn trai chị, chứ có nói là có cả vị hôn phu linh tinh gì gì nữa đau... A..." Nói tới đây, Tần Dịch nghiêng đầu nhìn Thế Huân: "Cảnh sát Ngô, vậy thân phận của anh là gì?"
Hỏi hay lắm.
Thế Huân đi tới trước mặt Lộc Hàm. Cậu vốn không thấp, đứng giữa những người khác, thì chiều ột mét bảy mươi của cậu cũng coi như hạc trong bầy gà rồi, nhưng đứng trước mặt Thế Huân, thì nhìn cậu vẫn vô cùng nhỏ xinh. Thế Huân chiếm ưu thế về chiều cao, cúi xuống nhìn cậu. Lộc Hàm cố gắng ngẩng đầu, vênh mặt nhìn anh, không để ình có vẻ thấp hơn anh quá nhiều. Thấp hơn nhiều quá, khí thế cũng yếu hẳn đi.
"Tôi à..." Thế Huân nhìn Lộc Hàm, rồi trả lời vấn đề mà Tần Dịch vừa hỏi: "Là người đàn ông đầu tiên của cậu ấy, là cha của con trai cậu ấy."
...
Cái gì gọi là lời nói sát thủ! Hãy nhìn cảnh sát Ngô thì biết.
Bạn trai? Đã là gì! Vị hôn phu chính thức hay vị hôn phu dự bị, thì đã là gì?! Người đàn ông đầu tiên, lại là cha của con trai người ta, đa trực tiếp đánh bại các cậu rồi. Chưa cần biết tình cảm của cảnh sát Ngô nhà người ta thật hư thế nào, nhưng chỉ cần nói đến thân phận thôi, thì nhóm ba người các cậu làm sao so sánh được.
Thi Thanh Trạch đã biết trước chuyện này nên cũng không lấy gì làm kinh ngạc lắm. Có điều, nhìn Ngô đại ma đầu ra vẻ thế kia, xem ra đã biết chắc chắn tên tiểu ma đầu kia là con trai của anh ta rồi. Chẹp chẹp... Hắn liếc mắt nhìn Kai đang ngồi trên salon, vừa cầm khoai tây chiên, vừa xem trò vui.
Anh trai nhỏ nhà họ Trương vừa bắt gặp ánh mắt hắn, liền nhếch khóe miệng, tặng cho hắn một vẻ mặt như cười như không...
Lý Hi đã nghe Lộc Hàm nói qua, nhưng cậu lại không nhắc đến chuyện Thế Huân chính là cha ruột của Kai. Giờ nghe Thế Huân nói vậy, thì hắn cũng biết, người đàn ông rất hợp với khẩu vị của hắn này, hắn không ăn được rồi, đành yên lặng lùi sang một bên, buồn bã ngắm nhìn tình yêu mà mình nhìn thấy được nhưng không ăn được kia.
Người có phản ứng mạnh nhất, chính là Tần Dịch. Tuy mọi người trong cục cảnh sát đều đoán giữa Lộc Hàm và Thế Huân có gian tình gì, nhưng không ngờ lại là một màn kịch máu chó chuẩn phong cách Quỳnh Dao thế kia, lại còn lần đầu tiên, rồi lại con trai nữa... Tin tức nóng hổi như vậy, nếu không thể chia sẻ với người khác thì cậu thật quá có lỗi với chính mình. Cho nên, cậu lập tức rút điện thoại di động ra, lách cách bấm bấm, biên tập lại vở kịch vừa rồi, sau đó lùi sang một bên, sôi nổi bàn tán với các đồng nghiệp.
Nhìn đám người bọn họ lần lượt tránh ra, Lộc Hàm cảm thấy như trời đất đảo ngược, giây tiếp theo, thì cậu đã bị khiêng lên: "Này! Anh làm cái gì vậy... Mấy người kia... mau cứu tôi..."
Thi Thanh Trạch bất đắc dĩ nhún vai, tính mạng vẫn quan trọng hơn nghĩa khí. Những gì hắn có thể làm cũng làm hết rồi. giờ phút này, việc duy nhất hắn có thể làm, là cầu nguyện cho cậu thôi, cuối cùng, hắn còn khoa trương làm một dấu chữ thập: Thượng đế ban phước lành cho em!!!
Lý Hi vẫn còn đang ấm ức, sao đồ ăn ngon lành như vậy lại bị Lộc Hàm tàn phá cơ chứ. Đàn ông và phụ nữ chỉ là để nối dõi tong đường mà thôi, tình yêu giữa đàn ông với nhau mới là tình yêu đích thực. Hắn vẫn nên đi tìm tình yêu đích thực của mình thì hơn! Lý Hi giơ tay, vẫy vẫy chào Lộc Hàm.
Còn Tần Dịch thì sao? Vẫn đang bàn tán say sưa với đám đồng nghiệp, ngay cả tiếng kêu cứu ầm ĩ của Lộc Hàm cũng không hề lọt vào tai cậu chứ nói gì là chạy ra cứu cậu.
Anh trai nhà họ Trương à? Cậu nhìn Lộc Hàm bị bắt đi, rốt cuộc cũng bắt đầu hành động đầu tiên để cứu cha mình. Không biết cậu rút đâu ra một chiếc điện thoại di động, bấm số, rồi... trong ánh mắt kinh hãi của mọi người, cậu bắt đầu khóc òa lên: "Hu hu hu --- chú cảnh sát ơi --- cứu cháu --- cha cháu bị người xấu bắt đi rồi ---."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com