Nếu như tất cả sự chân thành của tôi đều là vì cậu mà có
Nói đi nói lại, mối quan hệ của Kinich và Ajaw vẫn luôn là đề tài nóng phỏng tay ở trường Teyvat.
Thường thường người ta đồn bọn họ là oan gia ngõ hẹp, kiểu chó mèo nhất định phải cắn nhau ấy. Ai cũng gật gù, xong lại có người nói, Ajaw sau này không kiếm chuyện nữa, Kinich từ đầu đã không để ý, lỡ là bạn bè kiểu hơi đặc biệt tí thì sao. Mọi người chưa kịp tiêu hóa giả thuyết này xong, lại có người bảo, nhìn ánh mắt của Ajaw đi, thâm tình đến thế cơ mà, còn Kinich nữa, lần trước thở dài trông chẳng khác gì đang dung túng cho đối phương làm vậy hết, chắc chắn bọn họ yêu nhau!
Mặc cho có biết bao nhiêu tin đồn linh tinh đấy, thì đương sự, quan hệ dạo này quả thật khá tốt.
Kinich không nhớ người kia thôi gây sự với cậu từ bao giờ, có lẽ là sau hai, hay ba tháng? Không rõ nữa, mấy cái tiểu tiết cậu không để ý lắm. Ajaw bớt ồn ào, nhưng hay liếc nhìn cậu ở một nơi chẳng xa. Hắn nghĩ bản thân giấu kĩ, hoặc có chăng cũng chỉ là bâng quơ thôi, không ai phát hiện, nhưng Kinich thì khác. Việc lớn lên với lòng đầy cảnh giác khiến cậu rất nhạy cảm với xung quanh, ánh mắt của Ajaw... cậu thật sự không biết nên miêu tả như thế nào, chỉ biết rằng mỗi khi đồng tử của hắn thu gọn bóng hình cậu vào trong đáy mắt, Kinich sẽ cảm thấy bản thân được bao bọc bằng hơi nóng. Không phải cái nóng như tiết trời ngày hè, cũng không phải cái nóng từ nguồn nhiệt nào đó, mà là một cái nóng nhè nhẹ, râm ran trong lòng ngực, tựa như hơi phát sốt.
Lại một lần bị hắn nhìn, Kinich đặt mu bàn tay lên trán.
Ấm áp.
Là gì nhỉ? Cậu cúi đầu, ngẫm nghĩ khi tay viết vẩn vơ vài con số lên trang giấy. Hôm nay bọn họ học chung một tiết, Ajaw ngồi sau cậu hai dãy bàn, vẫn luôn nhìn cậu từ khi vào lớp.
Hắn lạ lẫm, hơi nóng kia lạ lẫm, đến cả mối quan hệ này cũng lạ lẫm.
Mà Kinich không chịu được việc phải sống với "cái lạ" bản thân không hiểu thấu, thế nên trưa hôm ấy, cậu lấy cơm, nhìn dáo dác các chỗ trống quanh mình, cuối cùng quyết đoán bưng khay tới cái bàn Ajaw đang đóng chiếm.
"Tôi ngồi đây được không?"
Ajaw ngẩng đầu, nhìn cậu, Kinich cũng nhìn lại, thản nhiên nhận lấy một chữ "Được" của hắn, kéo ghế ngồi xuống.
Xung quanh vang lên tiếng xì xào bàn tán, nhưng thiếu niên không để ý lắm, chỉ tập trung ăn cơm. Ajaw ngồi đối diện, mấy lần nhìn cậu, Kinich đều biết. Cậu không vạch trần, cứ để bữa ăn trôi qua trong thinh lặng, xong xuôi thì thờ ơ đứng dậy, lại lợi dụng tay áo rộng che khuất, thả một mẩu giấy giấy vào trong tay hắn.
Giấy trắng mực đen, đoan chính rõ ràng, chỉ vỏn vẹn vài con số và chữ.
Ajaw nhìn chằm chằm nó hồi lâu, khóe môi khẽ cong cong.
Vài nét ấy, là tài khoản LINE và số điện thoại của Kinich.
;;
Không như gặp nhau lần đầu, ồn ào khó chịu, cách bọn họ dần dần quen nhau lại êm ả hơn cả. Ajaw không hề kiêng nể gì về tính cách của mình trước mắt cậu, thản nhiên phô bày đủ dáng vẻ từ xấu tính tới kiêu ngạo, lại thỉnh thoảng dịu đi bất ngờ. Hắn nhắn rất nhiều, còn không cho phép Kinich chỉ xem mà không trả lời lại, bắt cậu cứ thấy thì phải đáp, dù có vì bận mà phải đợi rất lâu mới xem đi chăng nữa.
Nói thật, Kinich cũng không hiểu vì sao mình lại đồng ý với yêu cầu đó, hay thậm chí cậu không hiểu vì sao mình lại quyết định chọc thủng tầng giấy mỏng này trước, chủ động khiến mối quan hệ này tiến xa hơn, xa đến mức hoảng hốt.
Cậu với Ajaw là gì? Bạn bè ư?
Kinich có bạn, cũng kha khá. Cậu có Mualani, có Kachina, có Ororon, Iansan, Ifa, hay là cả Chasca, Xilonen nữa. Mỗi người một vẻ, nhưng tuyệt nhiên, không có ai khiến cậu đang bận làm thực hành cũng phải dành ra vài phút lúc đầu và cuối giờ để trả lời tin nhắn. Không có ai khiến cậu phải thức khuya gọi điện, cuối cùng mơ màng ngủ mất, buổi sáng thức dậy điện thoại đã sập nguồn, mở lên là thấy thời gian gọi sáu tiếng có lẻ.
Không một ai có thể lấy đi thời gian quý giá của Kinich, chỉ trừ Ajaw.
Dạo gần đây người kia còn hay lôi kéo cậu ra ngoài, có hôm ngồi học trong một quán cafe nào đó, có hôm lại rong ruổi khắp công viên.
Những chuyện ấy, chưa bao giờ Kinich thử.
Cuộc sống của cậu rất đơn điệu, đi học đủ tiết, làm bài đủ môn, thi đủ tín chỉ, thời gian trống thì tìm việc làm thêm, rồi về nhà, nghỉ ngơi, tiếp tục bắt đầu một ngày trong đời. Thật ra cậu vốn cũng không cần quy củ như vậy, Mavuika cũng hay bảo cậu đi chơi với bạn nhiều hơn, nhưng Kinich không tìm ra lợi ích của việc phung phí thời gian vào các thú vui của mọi người, thế là bỏ qua.
Cậu mất cha mất mẹ từ khi còn rất nhỏ, Mavuika thấy cậu đáng thương, đưa cậu về nhà, nhận nuôi cậu. Kinich vẫn luôn ngoan ngoãn gọi một tiếng mẹ khi ở nhà, dù lâu lắm rồi cậu chưa ở. Từ khi đủ tuổi trưởng thành, Kinich xin phép thuê phòng bên ngoài vì cảm thấy không thể mắc nợ mẹ nuôi quá nhiều nữa. Mavuika chỉ thở dài, cũng không ngăn cấm, còn chủ động tìm phòng cho cậu, mỗi tháng cũng gửi tiền sinh hoạt. Kinich chưa tiêu một đồng nào cả, chuyển hết vào sổ tiết kiệm của mình.
Đơn độc, không dựa dẫm vào ai, không hoàn toàn tin tưởng ai, và không chân thành với ai hết, đó là Kinich.
Gần như những ai quen cậu lâu đều biết chuyện này, dạo gần đây, Ajaw cũng lờ mờ nhận ra. Từ đó, hắn lại có thêm thú vui bắt cậu phải nói thật với mình.
Đơn cử, hai giờ chiều, hắn hỏi cậu đã ăn chưa. Hôm ấy Kinich bận làm việc trong phòng lab, nửa tiếng sau mới trả lời một chữ "Rồi."
Đối phương nhắn lại rất nhanh, "Hử?"
Cách màn hình cũng có thể thấy ai kia nhướng mày.
"...Chưa, lab bận quá."
Lần đó, Ajaw không trả lời tin nhắn của cậu, nửa giờ sau mới lại nhắn, "Xuống đây."
Kinich mở cửa sổ phòng lab, nhìn người kia đứng dưới tán cây, vừa xách túi nilon, vừa nhìn chằm chằm điện thoại.
Có lẽ là cảm nhận được ánh mắt của cậu, Ajaw bỗng ngẩng đầu. Nắng vàng rơi trên tóc, rơi trên mi, rơi trên người, dường như còn lóng lánh rạng rỡ hơn nữa.
Đồng tử của hắn chỉ chứa mỗi dáng hình của cậu.
Thiếu niên bên khung cửa sổ chợt ngẩn người.
;;
Lâu dài, việc trở nên thành thật với Ajaw dần trở thành thói quen của Kinich. Dù rằng bình thường cái gì cần giấu cậu vẫn giấu được, nhưng việc hỏi gì đáp nấy không lưỡng lự vẫn suýt làm cậu lộ mất mấy lần.
"Vậy ngày mai tới chỗ đó đi, bận không?"
Ajaw vừa hỏi vừa đợi cậu dọn xong sách vở, và Kinich lại buột miệng theo thói quen, "Không."
Dù đúng ra ngày mai cậu có thể sẽ tới xem tiệc suối nước nóng của Mualani.
Trong lòng Kinich tồn tại một cái cân rất rõ ràng, để phân loại tính nặng nhẹ của công việc nếu lịch có xung đột với nhau, và giờ, cậu đã vô thức để cán cân nghiêng về phía Ajaw chẳng cần đắn đo.
Nghĩ đến thế Kinich lại chợt hoảng hốt.
Ajaw vẫn đi bên cạnh, cậu lại cảm thấy cơ thể mình ấm áp hẳn, ngập tràn hơi nóng bủa vây, giống như cơn sốt nhẹ lúc say nắng.
Nhưng rõ ràng hôm nay trời âm u mây mù, chẳng nhìn thấy nổi ráng vàng.
Thật là kỳ lạ.
;;
bạn biết không? trạng thái nhiệt độ cơ thể đạt 37,2°c được coi như một cơn sốt nhẹ, sẽ xuất hiện khi gặp người mình thương.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com