Chap 20: Lưỡng lự
Bốp.
- Vô dụng, chẳng phải tao đã bảo không gài được thằng con nhà Akashi thì mày không cần mò về sao.
- Cha, con sẽ nghĩ cách mà, xin cha đừng đuổi con - Ayami ôm bên má bị đánh sưng vù ôm lấy chân cha mình khóc.
- Chủ tịch Kyouki, hôm nay đã có tiền trả chưa đây.
Cánh cửa bị đạp ra, một lũ mặt mày bậm trợn tiến vào cùng tiếng cười vô cùng khả ố, cái người lúc nãy mới đánh đập con gái mình giờ run rẩy dưới gầm bàn.
- Xin... xin lỗi... xin cho tôi thêm thời gian... tôi nhất định sẽ xoay được tiền mà...
- Cái gì? Lại thêm ư?
Một tên tiến tới túm lấy tóc lão lôi ra khỏi gầm, dí sát mặt vào mặt lão mà gằn từng tiếng.
- Đã thêm bao lần rồi, cái mạng già này của ông gan cũng không nhỏ nhỉ.
Cha Ayami run rẩy, mồ hôi vã ra như tắm, mắt lão chợt lia tới cô con gái duy nhất đang nép vào góc tường, như tìm được phao cứu sinh, lão lao tới túm lấy cô ta quăng ra trước mặt đám người đó.
- Đây... đây là con gái tôi... các người muốn làm gì nó cũng được... xin... xin tha cho tôi...
- Cha...
Ayami bàng hoàng nhìn người cha mà mình luôn yêu thương kính trọng, ông ta ngày xưa trăng hoa vô kể nhưng lại chỉ có một người con là cô, vậy mà giờ ông ta có thể nói ra những điều vô lương tâm đó.
- Hể - Tên kia nâng khuôn mặt Ayami lên vẻ thích thú - Cũng có tí nhan sắc đấy, vậy cho ông thêm chút thời gian, chũng ta tạm thời chơi với tiểu mỹ nhân này vậy.
Hắn ta cười vô lại rồi vác Ayami lên, lúc này cô ta mới ý thức được mình bị cha đẻ bán, cô ta gào khóc dãy dụa, không ngừng đưa tay vươn tới người đã luôn yêu thương chiều chuộng mình những năm qua, nhưng đổi lại chỉ có đôi mắt nhu nhược của lão, cô ta tuyệt vọng buông thõng tay xuống, ánh mắt thất thần nhìn chằm chằm cánh cửa nhà ngày càng xa vời.
------------------------------------------------------
- Tetsuya, chiều nay muốn đi đâu không?
- Ừm... vậy tới Maji đi.
Vì tay bị thương nên Kuroko được nghỉ tập, Akashi đương nhiên không thể bỏ qua cơ hội hàn gắn tình cảm này.
Ting ting..
Kuroko đã lâu không có tới nơi này, và cũng là rất lâu không tới cùng hắn. Cậu ngạc nhiên nhìn hắn đi tới chiếc bàn trong góc quen thuộc.
- Hai người dùng gì ạ.
- Cho tôi trà, cậu ấy... ừm... Vanilla Shake...
Đến Akashi cũng phải ngạc nhiên trước câu nói của mình, giống như một thói quen đã hình thành từ trước. Kuroko nhận thấy sự bối rối thoáng hiện ra trong mắt hắn, trái tim cậu không khỏi đập nhanh hơn một nhịp, nhưng chỉ thoáng qua rất nhanh, cậu nở nụ cười nhẹ, trong mắt Akashi nụ cười đó như thể trút đi hàng tấn tâm sự nặng nề trong lòng cậu, hắn cảm thấy lòng mình cũng ấm áp theo, như nụ cười của cậu.
- Xin lỗi, em cũng dùng trà - Kuroko nói lại với người phục vụ rồi quay sang hắn vẫn đang thất thần - Seijuurou, bây giờ chưa được, nhưng sau này nhất định phải mua Vanilla Shake bù cho tớ.
------------------------------------------------------
Rè rè...
Chiếc điện thoại rung bần bật làm Akashi nhíu mày, hắn nhìn lại bóng hình băng lam đang nghiêm túc tập luyện rồi mới bước ra ngoài nghe điện.
Phù...
Akashi rời đi cũng là lúc cả đội Seirin thở ra nhẹ nhõm, mặc dù hắn cũng chỉ ngồi một chỗ thôi nhưng ánh mắt khủng bố của hắn khiến cho lông tóc mọi người đều phải dựng đứng lên, kiểu như muốn cảnh cáo " Các người thử đụng vào Tetsuya của tôi thử xem."
- Này Kuroko.
Kagami tiến tới vỗ vai Kuroko, hắn hầu như không thể nói chuyện tử tế với cậu từ khi đi học, có chăng chỉ vài câu ngắt quãng lúc luyện tập, chỉ cần bước ra khỏi vạch giới là cậu ngay lập tức bị tên kia tha đi.
- Kagami kun, có chuyện gì sao.
- Cậu... cùng... tên kia... sao...
Kagami lảng tránh ánh mắt cậu, thực ra hắn đã ngờ ngợ đoán ra đáp án, nhưng vì những tổn thương trước đây cậu đã chịu, hắn không muốn thấy cậu khổ tâm thêm nữa, hắn luôn nghĩ mình sẽ đem lại hạnh phúc cho cậu, nhưng hắn sẽ tôn trọng quyết định của cậu nếu đó là đúng đắn.
- Tớ cũng không biết nữa, Kagami kun - Kuroko cúi đầu suy nghĩ - Tớ cũng không biết là mình đang dần chấp nhận con người mới của cậu ấy, hay đang tiếp tục chờ con người cũ của cậu ấy nữa. Nhưng có một điều, tớ có lẽ sẽ không thể vui vẻ nữa nếu phải tách rời người đó.
Kagami âm thầm thở dài, cuối cùng thì vẫn vậy thôi, hắn cúi xuống nhặt lấy quả bóng đang lăn tới, rồi dẫn bóng và lên rổ thật đẹp, sau đó giống như đã rũ bỏ ghánh nặng, hắn quay lại cười thật tươi với cậu, giống như nụ cười vô ưu vô lo trước đây.
- Vậy, tớ sẽ không nương tay với hắn nếu quá khứ của cậu lần nữa lặp lại đâu.
Kagami đưa nắm đấm ra trước, Kuroko mỉm cười cụng nhẹ nắm đấm của mình vào đó, dường như trở lại lần đầu tiên hai người cùng hợp tác trên sân đấu ngày trước.
Thực ra đây cũng là hành động bình thường giữa bạn bè với nhau thôi, nhưng lọt vào mắt đội trưởng đại nhân của Thế hệ kỳ tích thì khác. Hắn ra ngoài nghe điện thoại quay lại thì thấy tên lông mày chẻ mà hắn vẫn luôn ghét cười cười nói nói cùng cậu, lại còn cầm tay nhau, tuy nhiên hắn đã đáp ứng không quản giáo cậu trên sân tập nên chỉ có thể tức tối đứng đằng xa bắn hàn quang về phía họ.
------------------------------------------------------
- Thiếu gia - Giọng nói đầu bên kia toát lên vẻ cung kính - Chủ tịch Ayami đã thắt cổ tự vẫn rồi, bọn tôi tìm thấy Ayami Kyouki ở một bãi rác gần đấy, cô ta bị xâm hại tình dục cùng sử dụng dụng cụ SM nặng, có cứu không ạ?
Khuôn mặt Akashi trầm xuống, đầu hắn chợt hiện lên hình ảnh những giọt máu không từ rỉ ra từ bàn tay cậu hôm đó, môi vô thức nghiến chặt, dám khiến cậu phải chịu đau đớn, khiến lòng hắn khó chịu, quả thực không thể bỏ qua cho cô ta. Chợt ánh mắt ngỡ ngàng xa lạ của cậu vào ngày đầu tiên của Winter Cup hôn nào lại thay thế những suy nghĩ tàn ác trong đầu hắn. Sự mất mát khi cậu hỏi hắn là ai, sự bàng hoàng khi cậu tỉnh giấc và nhìn thấy hắn. Akashi không nhận ra sắc thái trên khuôn mặt mình đã thay đổi đến mức nào, từ vẻ tàn khốc đến dịu dàng rồi cuối cùng là lưỡng lự.
- Thiếu gia, xin hỏi có cứu hay không?
Câu hỏi lặp lại từ đầu dây bên kia khiến hắn dứt khỏi suy nghĩ, hắn thở dài.
- Cứu.
------------------------------------------------------
- Seijuurou, không vào nhà sao?
Kuroko tò mò hỏi khi thấy hắn cứ ngẩn ngơ trước cửa nhà mãi không vào, trạng thái này đã diễn ra trên suốt quãng đường về nhà của họ, hắn lúc thì nhìn chăm chú cậu, lúc lại bần thần tâm hồn treo đâu đó, dường như hắn đang có rất nhiều việc để trong tâm trí.
- Seijuurou.
Akashi bất chợt tiến tới vòng tay ôm lấy cậu. Kuroko mới đầu ngạc nhiên, sau rồi dần dần đưa tay xoa nhẹ mái đầu đỏ đang gục trên vai mình, hắn cũng có lúc thế này ư.
- Tetsuya - Đứng như vậy một lúc, Akashi cuối cùng lên tiếng.
- Vâng.
Hắn áp môi mình lên môi cậu, mắt hắn khép lại, hắn không muốn nhìn thấy bản thân mình hiển hiện trong mắt cậu, điều đó làm hắn rối bời. Có lẽ hắn đang lo sợ. Một Akashi rõ ràng có thể chiếm giữ mọi thứ, có thể biến mọi lời nói của bản thân thành tuyệt đối, vậy mà bây giờ lại sợ hãi. Hắn sợ cậu sẽ bị tổn thương bởi sự bá đạo của mình, hắn sợ người ở trong trái tim cậu không phải hắn, hắn sợ nếu như ký ức kia không quay trở lại, sợ ánh mắt xa lạ hoang mang của cậu.
Nụ hôn của hắn không đi sâu, chỉ là nhẹ nhàng môi chạm môi, cảm nhận hơi ấm của đối phương rồi nuối tiếc rời đi, hắn đưa tay nắm lấy bàn tay mang hơi lạnh của cậu, mỉm cười:
- Không có gì, vào nhà thôi.
" Tetsuya, phải làm sao tôi mới có thể chiếm hữu toàn bộ trái tim cậu, bằng chính con người tôi."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com