Hẳn là anh em.
BỐP BỐP BỐP
Hyuuga vỗ tay lớn ba tiếng rồi huy động mọi người quay lại buổi luyện tập đang rở rang lúc nãy. Tuy đâu đó có vài tiếng thì thầm nhưng anh mau chóng dẹp tắt. Riko cuối cùng cũng bình tâm lại, cô không thể đối phó với Sakura được, nhưng cô vẫn không biết phải giải quyết chuyện này như thế nào, liệu điều Sakura nói có thể thành hiện thực hay không, đúng là với tình hình của cả đội khi thiếu Kagami, lẫn Kiyoshi thì khó mà có thể phát huy được hết khả năng của cả đội. Ngay cả bây giờ có Kuroko ở đây đi chăng nữa thì cũng không thể xoay chuyển được tình thế là mấy, trong đám năm nhất cũng có vài đứa khá ưu tú nhưng để trở thành ánh sáng thì vẫn không được.
Quả thật mọi chuyện diễn ra quá nhanh. Thở một hơi dài cô quay sang nhìn Kuroko đang ngồi uống nước bên cạnh. Ngán ngẩm lắc đầu xua đi những suy nghĩ không đâu.
" Riko-senpai. Trận giao đấu ..." bỗng Kuroko lên tiếng trong khi nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại.
" À chuyện đó, chị sẽ thử liên lạc xác nhận sau."
Cô uể oải liên tiếng. Bây giờ cô đang muốn nổ tung lên đến nơi.
" À, không! Em nhận được tin nhắn của Akashi-kun."
" Vậy??"
"Cậu ấy sẽ lên Tokyo."
Cậu đưa tin nhắn ra trước mặt Riko. [ Tôi khá mong chờ trận giao đấu vào cuối tuần. Akashi.]
Vâng cô hóa đã lần ba.
Đâu đó trên con đường tấp nập khi trời đã trở nên tối, chiếc xe ngoại đen bóng chạy thong thả trên những con đường lớn trong thành phố, trong xe Sakura ngả đầu vào vai người con trai tóc đỏ đang chăm chú nhìn ra ngoài, không mảy may đến cô. "nè Sei-chan, Tecchan đúng là dễ thương thiệt đó ha."
Đáp lại cô không có gì ngoài sự im lặng đang tiếp diễn, cậu ta vẫn nhìn chằm chằm ra ngoài như thể tìm kiếm điều gì đó. Cô cũng chả buồn nói gì thêm, đan tay vào bàn tay cậu ta rồi nắm chặt lấy, nhẹ nhàng khép đôi mi lại.
Cứ nghĩ giây phút này sẽ tiếp diễn khi về đến nhà, nhưng ngay sau khi xe quẻo vào đường tiến đến Shibuya thì cậu ta bất ngờ lên tiếng tấp xe vào lề. Khiến tài xế vội vàng xi nhan xin vào lề, vì bất chợt cộng thêm thắng có hơi gấp mà xém tý nữa khiến cô ngã nhào xuống gầm xe, mà vẫn còn may khi còn có dây an toàn. Bực mình cô tính quát tài xế, thì ngạc nhiên thấy cậu ta mở cửa, toan bước ra. Cô vội kéo tay cậu ta lại.
"Sei-chan, cậu tính đi đâu vậy ?"
Quay lại nhìn vào cô, cậu ta lạnh nhạt nói.
" Tối nay tớ sẽ không về nhà."
" Ể... khoan... đợi đã ! Sei-chan!"
Nói rồi cậu ta gỡ tay cô ra, bước ra khỏi xe, tiến vào dòng người, khiến cô luống cuống gọi theo mà không kịp.
Nhìn cậu ta hòa vào dòng người, cho đến khi khuất mắt, cô liền bật cười.
"Gì chứ, không thể ăn tối cùng tớ được sao."
Nói rồi cô liền ra lệnh cho tài xế tiếp tục chạy.
" Về nhà thôi."
" Là ở khu ...."
"Nhà bố mẹ tôi."
Cô ngắt lời tài xế, cũng đã cả tháng cô đã không về rồi. Nếu lâu hơn nữa hẳn anh cô sẽ lại càu nhàu cho mà coi.
Sáng hôm sau.
Tiếng chuông báo thức đã reo được một lúc, nhưng cậu không muốn thức dậy tý nào, vùi mình vào lớp chăn. Mãi cho đến khi mẹ cậu gõ vào cửa, lôi cậu dậy.
" Tetsuya, nhanh dậy mà ăn sáng đi con, sắp muộn rồi đấy."
"Tetsuya..."
"Tetsuya.."
"Tetsuya..."
Mẹ cậu liên tục gọi, kèm gõ cửa mà có vẻ cũng không giúp ích gì được mấy. Bực mình, bà mở tung cánh cửa ra, tiến đến thành gường. Dùng sức giật mạnh cái chăn mà cậu đang cuốn trên người. Bất ngờ bị cướp đi lớp chăn khiến cậu khẽ rùng mình, dù là mùa hè đi nữa thì bất ngờ bị làn khí lạnh ập vào người cũng đủ khiến cậu co ro người lại.
" Năm phút nữa đi mẹ."
"Dậy. Ngay!"
Bà phát cáu mà nhấn mạnh từng từ, trong khi tỏa làn khí lạnh về phía cậu.
"Ư....năm ... phút...."
Không ai có thể nghĩ rằng đằng sau lớp mặt than kia, thì mỗi sáng cậu lại chưng ra bộ mặt nhõng nhẽo như thế này với mẹ cậu, trừ một người.
Bà thở dài đưa tay lên trán rồi lắc đầu. Do bà chiều quá riết hư thân vậy sao. Thiệt là, giá mà có ba cậu ở đây thì hẳn cậu sẽ không được yên thân mà nằm lì ở đây đâu. Tiếc là bây giờ ông đã ra nước ngoài công tác được hai năm nay.
"Vè Tetsuya, nếu con mà không dậy ngay, ta sẽ gọi cho ba...."
Đang lúc bà tính đe dọa cậu thì nghe tiếng chuông điện thoại vang lên. Với tay lấy chiếc điện thoại bên cạnh gối cậu.
"Akashi-kun...."'
Vừa nghe thấy cái tên kia, cậu liền bật dậy, luống cuống với lấy điện thoại trên tay mẹ cậu.
"....đưa cho con..."
Nhận điện thoại từ mẹ mình, cậu vội vàng bắt máy.
" Moshi moshi..."
"...."
" Akashi-kun..."
" .... cậu dậy chưa?"
" Tớ đang thay đồ.."
Cậu vừa nói vừa nhìn mẹ cậu đang cố nhịn cười.
"Vậy tôi gọi lại sau!"
Buông điện thoại, cậu thở dài một hơi dài lấy lại hơi thở, vừa rồi cậu đã nín thở. Mẹ cậu phì cười rồi xoa xoa đống ổ quả trên đầu cậu, rồi nói.
" Ngày mai, mẹ nên nhờ Akashi-kun đánh thức con nhỉ ?"
" Thôi mà mẹ..."
"Xuống ăn sáng rồi đi học đi."
Bà nói rồi đi về phía cửa. Không quên quay đầu lại xác nhận cậu đã chịu xuống khỏi gường chưa.
Chớp mắt một hồi, cậu với tay tắt đồng hồ báo thức nãy giờ. Aaaaaa, xong rồi. Cậu lại thở dài chán nản, đứng lên đi vào phòng vệ sinh. Hẳn là cậu ấy đã nghe thấy rồi.
Sau khi chuẩn bị xong xuôi cậu đi xuống dưới nhà, trên bàn mẹ cậu đã chuẩn bị bữa sáng sẵn sàng. Ngồi vào cậu từ tốn ăn, nhà khá gần trường nên cậu cũng không cần phải vội, dù cho cậu có nướng thêm tý nữa đi chăng nữa. Giá mà mẹ cậu thôi xem cậu như một đứa nhóc thì tốt biết mấy. Đợi mẹ xuống ăn cùng, thì cậu lại thấy mẹ cậu xách túi đồ xuống, đưa cậu ít tiền tiêu vặt, dặn rò vài câu.
"Tối nay mẹ sẽ về muộn, con để nóng thức ăn mẹ để cho tủ lạnh rồi ăn nha."
Nói rồi bà vội vàng ra khỏi nhà, sau khi cậu kịp chúc mẹ đi đường cẩn thận.
Nghe tiếng đóng cửa, cậu cảm thấy có chút tiếc nuối. Vậy là hôm nay cậu không thể dùng bữa với mẹ cậu. Haizzz biết vậy nên nghe lời mẹ dậy sớm hơn một tý rồi.
Một mình ngồi ăn trong ngôi nhà không người, khiến cậu cảm thấy chút cô đơn, nên cũng nhanh chóng thu dọn rồi xách cặp đến trường.
Vừa đi cậu vừa chăm chú đọc cuốn sách mới mua hôm trước. Hôm qua đã có vài chuyện xảy làm cậu không thể tập trung đọc hết cuốn vào tối qua như dự định ban đầu. Cái suy nghĩ muốn hỏi cậu ấy cứ quanh quẩn trong đầu mãi không dứt. A cậu lại bắt đầu suy nghĩ rồi. Lắc đầu cố quên đi, lấy tập trung vào cuốn sách.
Nhưng... có lẽ cậu nên cất cuốn sách luôn cho rồi, vừa lấy được tập trung tý thì có tiếng gọi tên cậu từ đằng sau. Khi vừa bắt kịp cậu, họ liền vui vẻ vỗ vai cậu, chào buổi sáng. Là Furihata, Kawahara và một đàn em năm nhất, cậu không nhớ tên lắm. Biết sao được, sau khi thắng giải Winter Cup mùa đông vừa rồi, đã có rất nhiều học sinh muốn xét tuyển vào chỉ để tham gia vào đội. Đâu phải ai mà cậu cũng có thể nhớ tên hết được kia chứ.
"Fukuda-kun không đi cùng các cậu sao?"
" Lúc trước thì có, nhưng dạo gần đây cậu ta có bạn gái rồi."
Furihata cười nói, trong khi Kawahara tiếp thêm.
"Đáng lẽ người nên có bạn gái là tớ chứ, rõ ràng là mục tiêu của tớ kia mà.."
" Là lúc nói trên sân thưởng sao, senpai?"
Cậu nhóc năm nhất ái ngại nói, sau khi hồi tưởng lại kí ức không được tốt đẹp cho lắm.
" Đúng đó. Hahaha..."
Cả hai cùng cười lớn.
Nhìn cả ba đang cười, cậu chán nản bỏ cuốn sách vô cặp. Dù sao cũng sắp tới trường, năm nay cậu chung lớp với Furihata, lẫn Fukuda, nên không thư thả lắm mà đọc sách trong lớp. Nếu là Kagami thì cậu hoàn toàn có thể núp sau lưng cậu ta tự do đọc sách hay ngủ gục trong lớp không bị phát hiện. Tự dưng cậu thấy nhớ cậu ta ghê.
Mải suy nghĩ cậu không nghe mấy người kia nói gì cho đến lúc...
"Vậy không biết Akashi-san với Hatayama-san có phải làm việc đó không ta?"
" Cái đó tớ không chắc lắm..." Kawahara trầm ngâm nói. " chắc huấn luyện viên sẽ làm..."
"Nhưng tớ không biết có làm hay không thôi, nhìn họ tớ không nghĩ họ nghiêm túc lắm." Furihata thẩn trọng nói.
"Thực sự cậu cũng không biết gì sao Kuroko, về Akashi ấy?" Kawahara quay sang Kuroko hỏi.
"Không."
"Cậu không hỏi cậu ấy sao?"
"Tớ không biết nên hỏi như thế nào về chuyện này."
Cả bọn vừa nói vừa rẽ phải ngay ngã tư trước mặt. Thì ngay lập cả bọn sững lại. Mái tóc đỏ, trong phút chốc tim cậu tưởng như muốn rớt ra ngoài, cái kí ức hồi nãy bất chợt lại ùa đến khiến cậu thoáng đỏ mặt, nhưng cậu là ai cơ chứ ? bản mặt vô cảm thuộc bản quyền của cậu nên nhanh chóng được vận dụng tức thì. Mà may cái là cậu vẫn nhanh mắt nhận ra bộ đồng phục trường cậu, không phải Akashi. Đau tim thiệt đấy.
" Chào buổi sáng."
Kuroko lên tiếng chào Akashi vừa bước xuống khỏi chiếc taxi đang đậu bên lề đường.
"Chào buổi sáng."
Cậu ta chần chừ một lúc rồi mới cất tiếng đáp lại, trong khi đợi bọn họ tiến lên. Chẳng hiểu sao Furihata lại run như cầy sấy khi thấy cậu ta.
"Hatoyama-san không đi cùng cậu sao ?"
Kuroko ngó nhìn xung quanh kiếm cô nàng, cậu không thích cô ấy lắm, cách cô ấy nói về chuyện gia đình của cậu ta. Cũng như... mà những hành động của cô ấy đã vượt mức giới hạn chịu đựng rồi. So cô nàng ấy với Momoi, Kise thì cậu chợt nhận ra bọn họ còn hiền chán.
"Không."
"......"
" Gì sao ?"
Cậu ta nhìn Kuroko khó hiểu, khi thấy thấy cậu cứ nhìn chằm chằm vào mình.
"Không phải hôm qua cũng nhìn tôi như vậy sao ?"
Cậu đáp lại trong sự ngưỡng mộ của cả ba đang muốn tôn cậu lên.
"Vậy sao ? xin lỗi."
Cậu khá hụt hững khi thấy cậu ta đáp lại một cách hững hờ. Và Xin lỗi sao ? cậu ta xin lỗi sao ? đó là điều cậu chưa từng nghe ở Akashi.
Có thể cậu ta hoàn toàn khác với Akashi. Dù ngoài hình cả hai không khác gì nhau. Như bây giờ nếu Akashi cùng mặc bộ đồng phục như cậu ta, cậu không nghĩ cậu có thể phân biệt cả hai. Nhưng có vẻ như tính cách cậu ta có đôi chút trái ngược với Akashi, cậu ta không hề tỏa ra bầu không khí của một bậc đế vương như mọi người thường nói về Akashi, cũng không hề cao ngạo, ra lệnh cho ai. Vẻ chán nản cậu ta khiến cậu nhớ tới Murasakiba, nhưng nếu nói cậu ta thân thiện thì chắc chắn là không.
" Có gì sao ?"
" À không."
"[tôi là tuyệt đối. và tôi luôn đúng.]" cậu ta dừng lại trước cậu, nhìn thẳng vào cậu lạnh lùng nói.
Khiến cậu không khỏi rùng mình, mà không chỉ riêng cậu, cả ba người kia như muốn trốn đi cho rồi. Trước cái bầu không khí tỏa ra từ cậu ta sau khi nói cậu đó. Nhưng nhanh chóng kết thúc và trở lại bình thường.
" Đó là Nii-san không phải tôi."
Cậu ta nói rồi quay lưng bước đi trước. Sững người trước hành động bất ngờ của cậu ta khiến cậu cảm thấy đôi chút có lỗi khi nghĩ cậu ta giống với Akashi.
" Là vậy sao ? khi có một người anh tài giỏi xuất chúng."
Nhóc năm nhất thì thầm nói.
" Hử ?"
" Là sẽ bị so sánh ấy, và kiểu như bắt cũng phải như thế ấy..."
Nhóc ấy bối rối giải thích trong khi cả ba đang nhìn chằm chằm về phía nhóc ấy, làm cậu ta hoảng sợ. Người làm cậu nhóc ấy sợ chắc chắn là cậu rồi.
" Và sẽ càng tệ hơn, nhất là đối với một cặp song sinh nhỉ."
Kawahara nhìn cậu ta nói.
Cậu không nói gì, bởi cậu cũng không biết phải nói gì. Cậu là con một nên không biết về mấy chuyện anh em như thế nào. Nếu đúng như bọn họ nói, thì hẳn đó là lý do cậu ta luôn chán nản như thế nhỉ.
" Đúng là thế thật. Sei-chan chưa từng thắng Sei-kun trong bất kỳ khoản nào. Dù cậu ấy cũng không hề yếu kém gì."
Waaaaaaaaaaaa.
Bất thình lình ở đâu ra một giọng nữ chen vào làm mấy tên kia la lớn, làm cậu giật mình x2.
" Chào buổi sáng, Tecchan."
Cô ta ôm chầm lấy cậu, cũng không quên hôn lên má cậu trước khi bỏ cậu ra. Khiến mấy tên kia không khỏi ganh tị.
"Chào buổi sáng, Hatoyama-san."
"Là SA-KU-RA."
Cô nhấn mạnh từ chữ. " Hatoyama là ba tớ chứ không phải tớ."
Cô khẽ cười miễn cưỡng nói.
" Xin lỗi."
"Hatoyama? Là gia tộc chính trị ấy sao."
Furihata ngạc nhiên nói khiến cả lũ ớn lạnh.
" Đó là điều tớ ghét đó."
Cô tiếp tục cười nhìn về phía cậu một lúc. Rồi đưa tay chào, chạy đến bên Akashi đang đi đằng trước.
Giống như cậu, cô ấy chạy đến ôm cậu ta, và hôn...hở. Cô ấy kéo cậu ta cúi xuống, hôn lên môi cậu ta khoảng vài chục giây, trước mặt tất cả mọi người nơi cổng trường nữa chứ. Điều đó khiến mọi người xung quanh không khỏi bốc khói.
Khi hai người họ tách ra, cô ôm chầm tay cậu ấy,vui vẻ vẫy tay với cậu. Sáng sớm đã thấy những điều không hay rồi.
" Vì đính hôn rồi, nên họ... Aaaa, tớ cũng muốn có bạn gái."
Kawahara vò đầu nói trong tuyệt vọng. "Fukuda, cậu đợi đấy,tớ cũng sẽ có bạn gái cho coi...Xn"
Cậu ta lên cơn điên mà lảm nhảm.
"Nhưng sao lại là người em mà không phải người anh ?"
Furihata băn khoăn nói, khiến cậu cũng chợt nghĩ đến. Akashi mới là người thừa kế, Seji là em trai thế thân, nhưng Sakura lại nói rằng cả hai đã đính hôn. Khá là khó hiểu.
" Là hôn nhân chính trị đúng không ?"
"Hơn nữa người thừa kế là Akashi kia cơ mà."
" Là vì cậu ta dễ dãi hơn, nhìn đi, vừa rồi đó. Thử nghĩ coi nếu lúc đó là Akashi kia thì nghĩ cô ta có thể thoải mái làm điều đó không. Chắc chắn là không rồi."
Kawahara la làng nói, khá ngạc nhiên khi cậu ta có thể nói ra được mấy lời đó. Nhưng khi cậu ta bất chợt thấy Fukuda đi đến cùng bạn gái, cậu ta càng phát điên hơn...
"Tớ ấy, là hôn thê đã đính ước với Sei-chan, nhưng nếu muốn tớ vẫn có thể cướp Sei-kun yêu dấu của cậu đấy. Tecchan."
Câu nói đó cứ vang vọng lại trong tâm chí cậu.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com