Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Còn muốn không?

Akaza's pov:

Lại là gã nữa. Tên khốn này rảnh thật đấy!

Ta bất mãn vô cùng với tình trạng như này.

Douma- gã ngồi trên cành cây cao. Miệng không ngừng nở ra một nụ cười đầy giả tạo.

Trông như gã đang cố gượng cười vậy.

Mà cần gì phải như thế chứ? À, quên gã vốn không có cảm xúc mà. Việc tên điên ấy cư xử giả tạo cũng chẳng có gì lạ.

Nhưng ta phải công nhận tên Douma này thông minh thật. Câu từ gã nói ra rất có chủ ý, nói thẳng ra là những lời nói của Douma toàn mang nghĩa cà khịa.

Ừ đấy. Mấy trăm năm rồi. Mỗi lần gặp Douma thì ta lại muốn đấm cho gã đến nát mặt thì thôi.

Nhìn gã bây giờ đang rất ung dung. Đôi chân của Douma cứ đung đưa mãi. Anh mắt của gã đang nhìn ta chằm chằm. Và miệng thì vẫn cười.

Douma sao lại không lên tiếng gì thế nhỉ?

Ta muốn gã thôi nhìn ta đi. Trông khó chịu thực sự. Ánh nhìn kia của Douma có gì đó hơi lạ. Ta cảm thấy như vậy Nó có vẻ...say đắm hơn!?

Không, không. Sao ta lại nghĩ như vậy. Thật hoang đường quá mà!

Vậy chẳng lẽ Douma đang định có suy tính gì đó đối với ta chăng?

Mà thôi tại sao ta lại phải suy nghĩ nhiều về tên đó chứ.

Ta không muốn quan tâm tới gã nữa.

Và rồi ánh mắt của ta rời khỏi gã.

...

Douma's pov:

Ta biết Akaza-dono sẽ trú ẩn ở trong hang động này nên ta đã đứng chờ sẵn ngoài cửa hang.

Nói sao nhỉ. Việc chờ đợi không phải sở trường của ta. Và ta cũng chẳng vướng bận gì mà phải đi chờ đợi kẻ khác.

Nhưng Akaza là ngoại lệ.

Lần đầu ta biết chờ đợi một người lâu đến vậy đấy.

Ban đầu ta định chủ động tiến vào trong trong hanh để tìm Akaza-dono. Nhưng nghĩ lại thì tốt nhất vẫn là đứng ở ngoài đợi.

Vì ta sợ rằng làm như vậy Akaza-dono sẽ bị mất không gian riêng tư.
(Sao hồi trước "Hai" khịa người ta ghê lắm mà!?).

Ngồi trên cành cây cao. Ta bắt đầu lẩm nhẩm tính từng giây, từng phút trôi qua. Ôi! Akaza-dono, anh ấy bắt ta đợi lâu quá rồi đó~

Mãi đến tận giữa đêm anh ấy mới chịu đi ra. Ta đương nhiên là rất háo hức rồi.

Hình như anh ấy đa  cảm nhận được sự  hiện diện của ta thì phải.

Đôi mắt xinh đẹp của Akaza-dono đang nhìn về phía ta. Lại là khuôn mặt đáng yêu ấy. Thật hoàn mỹ làm sao!

Cơ mà sao Akaza-dono lại nhìn ta bằng ánh mắt đó. Trong ánh mắt ấy ẩn chứa điều gì vậy?

Bọn ta nhìn nhau chằm chằm. Ta vẫn cố duy trì nụ cười của mình. Nhằm tạo ấn tượng tốt một xíu cho anh ấy.

Nói thật trước giờ ta toàn cười cho có vậy thôi. Ấy thế mà lại đánh lừa được nhiều kẻ ngốc tin theo. Nhất là đám tín đồ của ta. Trông bọn chúng thật ngớ ngẩn.

Đó là trong trường hợp bình thường mà thôi.

Còn đối với Akaza-dono thì điều đó lại khác. Ta đã cười. Cười thật tươi khi gặp anh ấy. Và ta cam đoan rằng nụ cười mỗi khi ta gặp Akaza-dono là nụ cười thật lòng của ta

Mỗi lần được thấy Akaza, ta lại càng thêm hạnh phúc.

A! Cảm xúc ấy lại đến nữa rồi. Tim ta đập nhanh hơn.

Ta...ta nên mở lời với anh ấy chứ!!

Ơ, Akaza-dono định đi đâu vậy?

Không được, ta phải nói gì đó. Ta sẽ không cho phép Akaza-dono được bơ ta đâu...

Ta cất giọng, gọi:

- Akaza-dono, anh vẫn khoẻ chứ!

May quá, anh ấy đã dừng lại. Akaza đã lên tiếng đáp lại ta. Nhưng anh ấy không chịu nhìn ta.

Lời đáp trả của Akaza-dono thật vô tình quá đi mà:

- Mau cút đi.

Sao lần nào anh ấy cũng kêu ta cút đi vậy? Ta thật tình muốn ở bên Akaza-dono mà.
...

Author's pov:

Akaza đã muốn làm ngơ trước sự hiện diện của Douma. Ấy vậy mà Douma lại không hiểu được điều ấy.

Khỏi nói cũng biết việc bị làm phiền bởi kẻ mình ghét nó chán nản đến mức nào.

Hơn nữa Douma lại là kẻ mặt dày.

Akaza đã đáp một câu "mau cút đi" đầy sự chán ghét cho Douma.

Lần này Douma không chịu yên vị trên cây nữa. Y quyết định đi xuống. Chắn trước mặt Akaza.

Akaza bị chặn đường một cách ngang nhiên như vậy thì lấy làm tức.

Akaza mặt nổi gân, quát thẳng vào mặt Douma:

- MAU CÚT ĐI, ĐỪNG CẢN TRỢ TA.

Vừa dứt lời. Akaza dơ nấm đấm. Đấm thẳng về phía mặt của Douma.

Thượng Huyền Nhị đâu phải chỉ là cái danh. Đương nhiên Douma làm sao bị cho ra đời bã một cách dễ dàng như vậy được.

Chỉ với một cây quạt mà Douma đã chặn được cú đấm trời giáng của Akaza.

Akaza tức tối. Gương mặt hắn lúc này đã in hẳn một chữ "Nộ" to đùng luôn rồi.
(Là ẩn ý, ẩn ý nhaaa)

Douma vẫn cười. Điều này còn đổ thêm dầu vào lửa hơn nữa.

Akaza thận trọng quan sát cái nụ cười và gương mặt gợi đòn kia của Douma.

Tên chết bầm này, chỉ biết ngụy tạo cảm xúc thôi sao?

Douma thấy bầu không khí có vẻ hơi trầm lắng thì lên tiếng:

-Này, Akaza-dono. Anh có muốn đêm nay ta đi săn cùng nhau chứ?

Akaza đương nhiên thẳng thừng từ chối lời mời gọi này của Thượng Nhị, hắn đáp rằng:

-Không.

Akaza trước đến giờ đều làm việc gọn lẹ. Lời nói cũng mang tính dứt khoát, thẳng thắn.

Douma lại nói tiếp:

- Vậy... Akaza-dono, anh...

Chưa để Douma nói hết câu. Akaza đã hét lên:

- NGƯƠI CÓ CHUYỆN GÌ THÌ NÓI NHANH ĐI.

Douma bị tiếng hét ấy làm cho thoáng giật mình mà lỡ lời nói ra hết câu nói tâm tư của mình:

- ANH CÓ MUỐN YÊU TÔI KHÔNG...tôi...

Thượng Huyền Nhị từ đó tới giờ luôn dứt khoát trong lời nói của mình. Cớ sao hôm nay lại có điều khó nói như vậy?

Nhưng lời vừa nãy Douma nói ra đã khiến cho Akaza- Thượng Tam phải hoảng hốt một phen.

"Thôi cứ cho là nghe nhầm đi" -Akaza đã tự nhủ thầm như thế

Nhưng phải công nhận một điều câu nói kia của Douam có lẽ là câu nói thật lòng nhất mà y đã thốt ra từ trước tới giờ.

Tại sao nhỉ?

Akaza lúc này cảm thấy tên trước mắt không khác gì một cây hài. Đúng là mặt dày có khác mà...

Bỗng chốc bầu không khí trở nên ngột ngạt hơn.

Không nói không rằng. Akaza lạnh nhạt rời đi. Đi ngang qua Douma.

Đã đủ rồi. Hắn không muốn tiếp bất cứ chuyện gì thêm với Douma nữa.

Vừa nãy tới giờ Douma đã làm tốn biết bao nhiêu thời gian vàng ngọc của Akaza rồi.

Đáng lẽ giờ này Akaza phải ngồi ăn tối rồi mới nên chứ.

Chợt nhớ ra điều gì đó. Akaza quay lại, cố tình nói to với Douma rằng:

- Yêu là một cảm xúc. Và thứ đó xa xỉ đối với người đấy, Thượng Huyền Nhị à!

Chắc chắn Akaza có ác ý. Và hắn cũng không ngờ rằng, câu nói ấy của mình đã làm cho trái tim kẻ kia bị bóp nghẹt hoàn toàn...

Giờ đây chỉ còn Douma đứng lặng lẽ một mình trong những khu rừng này.

Từng đợt gió cứ rít lên từng hồi. Lá cây cứ theo hướng gió mà đung đưa mạnh, kêu lên những tiếng "xào xạc xào xạc"...

Thật cô độc làm sao.

Câu nói kia của Akaza cứ mãi văng vẳng bên tai Douma.

Từng câu từng chữ đều rất rõ ràng.

Đó là một câu nói mỉa mai...

Liệu y còn muốn tiếp tục với thứ cảm xúc này nữa không?

-----------------------------------------------------------













Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com