Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1: Hẹn em ở thế giới khác

Tiếng rè của hệ thống âm thanh như một nhát dao cắt ngang không khí. Sân khấu Alien Stage mở ra dưới một mái vòm kim loại lạnh lẽo; ánh đèn lọc qua khói, vẽ ra những đường sáng bạc trên sàn. Khán đài tròn vây quanh như một miệng giếng—hàng hàng đôi mắt ngoài hành tinh chớp sáng, phản chiếu lại hình ảnh hai con người nhỏ bé giữa trung tâm vũ trụ xa lạ.

Till bước ra từ phía bên trái, dáng gầy hơn mọi lần, chiếc áo đen ôm sát như che giấu những cơn run trong lồng ngực. Từ phía đối diện, Ivan xuất hiện trong bộ vest trắng, vẻ điềm tĩnh của anh như trái ngược với người kia: bước tới, tỏa sáng, chiếm lấy. Họ đối diện nhau dưới ánh đèn—đen và trắng—như hai mảnh ghép của cùng một vết thương.

Till mang theo một ký ức lạnh lẽo. Căn phòng chật hẹp, mùi kim loại, tiếng cười khe khẽ của những sinh vật đặt vòng quanh; Mizi, một nốt nhạc bị bóp nghẹt. Một bàn tay lạnh đã kéo tóc cậu; một giọng cằn nhằn bảo cậu hát; khi cậu từ chối, tức thì là bàn tay siết mạnh hơn, là mặt cậu bị ép vào mặt bàn, là cảm giác bị chiếm đoạt mà không có tiếng than nào vượt nổi bức tường kim loại. Hồi ức đó giật từng mạch trong cơ thể Till—một chuỗi phản xạ khiến tim cậu đập loạn khi bước lên sân khấu. Mizi...

Giai điệu Cure bắt đầu như một con sóng buông nhẹ, rồi dâng lên. Ivan cất giọng trước—âm trầm, có lực, anh như thổi một hơi ấm vào giữa bầu không khí đóng băng. Till đáp lời, giọng khàn nhưng đầy một thứ khao khát mong manh. Khi họ song ca, có lúc nốt nhạc lắng xuống, có lúc lại vỡ ra thành tiếng thét bị khắc khoải.

Âm thanh từ khán đài dần chìm xuống như thể mọi người cùng nín thở. Ánh đèn trắng lạnh phủ lên sân khấu, quét một vệt dài trên gương mặt hai người đang đối diện nhau. Till đứng giữa ánh sáng ấy, hơi thở dồn dập, đôi mắt mở to nhưng không phải vì sợ hãi thuần túy — mà là vì sự kinh ngạc tê liệt khi thấy Ivan tiến lại gần, từng bước một, như thể cậu đã biết trước kết cục này.

Bầu không khí dày đặc đến mức từng chuyển động nhỏ cũng vang vọng rõ rệt. Tiếng bước chân Ivan không nhanh, nhưng lại mang sức nặng như thể đang dẫm thẳng lên lồng ngực Till. Cặp mắt xám lạnh của anh không rời đối phương, không chớp, như đang khắc sâu hình ảnh này vào tận xương tủy.

Rồi, không báo trước, bàn tay của Ivan vươn ra. Chuyển động ấy trơn tru đến mức Till gần như không kịp phản ứng. Những ngón tay dài siết lấy cổ cậu, không mạnh bạo đột ngột, mà chậm rãi, từ tốn, như thể Ivan muốn Till cảm nhận rõ từng phần da thịt đang bị ép sát, từng mạch máu bị chặn đứng.

Trên khán đài bỗng chợt lặng đi. Chỉ còn tiếng hít thở khản đặc của Till và nhịp tim dồn dập trong tai cậu. Ivan vẫn im lặng, nhưng đôi mắt anh lại chứa một tầng ý nghĩa nặng nề: không phải sự tàn nhẫn bốc đồng, mà là một quyết định đã được cân nhắc từ lâu.

Đôi môi anh mím lại, khoé miệng khẽ cong xuống, nhưng không biểu lộ sự tức giận. Đó là sự kiểm soát tuyệt đối — của kẻ tin rằng đối phương chỉ tồn tại khi nằm trong tay mình. Mỗi khi Till giãy giụa, Ivan lại siết chặt hơn một chút, không vì muốn hành hạ, mà vì muốn khắc sâu thông điệp: Em không thoát được đâu, Till.

Ánh đèn trên sân khấu bắt đầu dao động, đổ những cái bóng dài, méo mó quanh hai người. Trong đôi mắt của những kẻ hành tinh kia, đây không còn là một tiết mục biểu diễn — mà là một cảnh tượng của quyền lực và sự sở hữu tuyệt đối. Và Ivan, đứng đó giữa ánh sáng và bóng tối, chính là kẻ định đoạt mọi thứ.

Till vẫn còn cử động, vẫn còn hơi thở, nhưng sâu trong ánh mắt cậu, sự phản kháng đang mờ dần, thay vào đó là một nỗi choáng váng... cùng cảm giác bị nuốt chửng hoàn toàn.

Ivan không đặt tay nhẹ nhàng. Bàn tay ấy vươn lên, quệt qua cổ áo Till, rồi siết—mạnh, dứt khoát, như muốn giữ Till khỏi lùi lại, như muốn nhốt cậu ở đúng chỗ này, giữa ánh đèn và nỗi sợ. Till giật mình, không kịp phản ứng; bàn tay của Ivan lạnh, chắc, dồn tất cả một thứ cảm xúc hỗn hợp: bảo vệ, ghen, tiếc thương—và một ý đồ không thể nói ra bằng lời.

Không phải một hành động giận dữ vô nghĩa. Không phải một cảnh bạo lực trần trụi. Đó là một cái siết chứa đầy mâu thuẫn: Ivan siết để ngăn Till rơi vào ký ức, để giữ cậu lại bên mình, hay để trả lời một thứ đau đớn mà chỉ anh hiểu. Till cố gắng hít thở; âm thanh từ phổi cậu trở nên gấp gáp, tiếng nhạc chợt thành nền cho tiếng thở dồn. Mắt Till mở to, một phần vì đau, một phần vì hoang mang: anh thấy Ivan—một Ivan vừa giống người cứu rỗi vừa giống kẻ xâm lược.

Nhìn tôi

Khán đài phản ứng. Có tiếng reo phấn khích, có tiếng nghi ngờ, có vài con mắt lóe lên thú tính. Sân khấu trở thành một vở diễn trong vở diễn: tình yêu, bạo lực, và một trò chơi đang bị đẩy đi quá xa.

Rồi tiếng súng cắt ngang.

Ba phát—mỗi phát như một nhát cắt vào không gian. Một viên trúng hông Ivan; viên thứ hai găm vào cánh tay trái; viên thứ ba—cuối cùng—chạm vào vùng bụng, khiến anh quỵ xuống, máu phun ra như một bông hoa đỏ trước nền vest trắng. Bàn tay siết cổ Till đột ngột buông rơi. Ivan gục xuống, mặt xoay về phía Till. Trong ánh mắt anh—ngay cả khi máu ướt vai—không phải oán hận mà là một thứ cơ hồ mang tên hối tiếc. Anh cố mở miệng, nhưng chỉ thều thào được vài âm thanh nghẹn ngào, như thể muốn nói: "Xin lỗi" hay "Ở lại"—tùy người nghe mà hiểu.

Haha, em chịu nhìn tôi rồi...

Till sụp xuống, đầu quay, cảm giác nghẹt thở còn đó, vị kim loại nồng trên lưỡi. Tay anh chạm vào chỗ cổ bị siết, cảm nhận vết tím đang hằn sâu. Mắt Till dán vào khuôn mặt Ivan—một khuôn mặt vừa là nơi trú ẩn, vừa là lý do khiến trái tim cậu rách nát. Trước mắt Till, mọi thứ xoay tròn: tiếng huýt gầm của khán giả, tiếng máy quay, tiếng chuông báo động cộc lốc. Cậu nghe được âm nhạc Cure như một tấm màn mờ—vừa u buồn, vừa nhắc nhở sự mất mát.

Trong khoảnh khắc tĩnh lặng ngắn ngủi, Till muốn lao lại, muốn kéo Ivan dậy, muốn gạt máu ra khỏi mặt anh. Nhưng cơ thể cậu yếu ớt; những hơi thở nông khiến đầu óc mờ đi. Một nhân viên an ninh hay một con thú trên lồng khán đài—không ai rõ—đã khiến tiếng súng vang lên, và khi Ivan nằm im, Till nhận ra rằng một điều gì đó đã vĩnh viễn đổi khác giữa họ.

Màn hình sân khấu tắt đột ngột như một nhát cắt. Tiếng vỗ tay không còn là tán thưởng mà chuyển sang thứ gần như một nghi thức hung tợn. Till nằm đó, mắt mở to nhìn lên mái vòm; không gian giống như bị bóp nghẹt, giống như chính cổ họng cậu còn đang chịu sức nặng của một bàn tay vừa rời đi.

.

.

.

.

.

.

"Till, đi theo tôi. Tôi sẽ dẫn em ra khỏi nơi này."

.

.

.

"Till...? Sao em lại dừng lại?"

"... Till?"

Không một lời, dưới bầu trời đêm đầy mưa sao băng, Till đã buông tay Ivan, quay trở lại Anakt Garden.

.

.

Cứ tưởng, Ivan sẽ cứ thế mà tiếp tục chạy khỏi nơi quỷ quái này, sống một cuộc đời của riêng anh. Nhưng ngày hôm sau, Till lại nhìn thấy Ivan.

Vẫn ngồi đó, dưới gốc cây sồi già.

Vẫn mỉm cười nhìn cậu.

Như thể, chuyện ngày hôm qua chưa từng xảy ra.

Hắn ta vẫn cứ thế làm phiền, trêu chọc, trộm đồ xong đôi lúc còn dụi dụi vào người cậu.

Ghét quá đi!

.

.

Ghét!

.

.

Ghét...

.

.

"Xin lỗi...". 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com