Love youself
Vào khoảng thời gian nhóm mới có được một vài thành tựu, anh thường lên twitter xem fan nghĩ gì về anh và các thành viên. Và nó khiến anh khủng hoảng thật sự. Mọi người ca tụng về sự đa tài của jungkook, khả năng rap điêu luyện của rapline, sự lãnh đạo chính chắn của namjoon, khả năng sáng tác của yoongi, cỗ máy nhảy hoseok, vẻ đẹp GV và tính cách 4D của teahuyng, và sự đáng yêu cùng với những note cao của jimin. Anh lục tung twitter, nhập đủ thứ tên như jin bts hay kim seokjin, nhưng chẳng có mấy bài về anh, trong số những tweet hiếm hoi về anh là những bình luận về việc anh không đủ đẹp để là visual của nhóm, rằng giọng của anh thật bình thường và bang PD đã đúng khi cho anh ít line như vậy, và anh nhảy tệ đến nỗi thua cả đứa nhóc cấp 1,...
Anh đọc tất cả chúng, từng tweet một. Chưa bao giờ anh thấy thảm hại như vậy, từng dòng chữ đó như đâm vào trái tim anh rỉ máu và khi đọc hết chúng, tim anh dường như khô cạn, anh muốn khóc nhưng mắt anh vẫn ráo nước, có lẽ tuyến lệ của anh ngừng hoạt động rồi. Anh nằm trên giường với hàng mớ suy nghĩ về những cái tweet đó và thiếp đi lúc nào.
Sáng hôm sau, anh vẫn là người dậy sớm nhất, chuẩn bị đồ ăn sáng trong khi đám nhóc dọn đồ để về với gia đình, đã quá lâu rồi chúng không gặp bố mẹ. Anh kiểm tra hành lý cho chúng trước khi tiễn chúng lên xe do công ti chuẩn bị để chở chúng về nhà.
Chỉ còn lại mình anh trong ktx, anh chuẩn bị đồ rồi chạy đến công ti. Mọi người khá bất ngờ vì sự xuất hiện của anh, và anh yêu cầu thư kí để gặp riêng Bang PD. Và sau hơn 30ph thảo luận, giờ trong tay anh là bản kế hoạch chế độ ăn kiêng cùng với luyện tập trong kì nghỉ này. Bang PD đã đồng ý cho anh luyện tập khi anh van nài ngài với tất cả sự tuyệt vọng. Anh gặp thầy Son trong phòng tập nhảy và bắt đầu luyện tập. Dù là mệt mỏi đến rụng rời, anh vẫn sẽ gắng gượng hết sức, chỉ để nhận được dù chỉ là một sự công nhận, dù không phải là tài năng, thì cũng là sự cố gắng hết mình này.
————
Đã 3 tuần của kì nghỉ trôi qua và RM nhớ studio da diết, cho dù khoảng 1 tháng sau cậu sẽ lại muốn rời nó. Cậu tạm biệt gia đình và háo hức quay lại seoul, cậu không về ktx và chạy thẳng tới công ti để lại được hoà mình vào studio yêu dấu. Đi ngang qua phòng tập của nhóm Namjoon nghe thấy văng vẳng tiếng nhạc của nhóm, hẳn là có người đang tập luyện. Cậu nhún vai và đi tiếp. Chỉ trong hai bước tiếp theo cậu sững sờ đứng lại:
- what the hell? Ai lại tập luyện bài hát của Bangtan, trong phòng tập của Bangtan, ngoại trừ Bangtan ra chứ?
Chưa kịp định hình được chuyện gì đang xảy ra thì một staff mang theo một khay thức ăn với một miếng ức gà và một quả táo mở cửa phòng luyện tập rồi bước vào, cánh cửa tự động khép lại và may mắn thay cậu đã kịp chèn tay vào giữa để giữ chúng mở, sẽ tạo tiếng động lớn nếu mở cánh cửa đó trong tình trạng chúng đang đóng mất.
Cậu đưa mắt vào khe hở và quan sát, nhạc đã được tắt và căn phòng trở nên im ắng hẳn. Nhưng cậu không thể biết được ai đang luyện tập vì chị staff chắn phía trước tầm nhìn của cậu. Cậu chỉ có thể nghe thấy tiếng than vãn của chị staff:
- em nên ăn vào, không thì em sẽ chết trước đợt comeback mất. Dù nó có khó nuốt thế nào thì cũng phải ráng lên, em đã không ăn gì trong 2 ngày rồi. Chính em muốn giảm cân để đẹp lên cơ mà, em không ăn sẽ chỉ khiến em trông kinh khủng hơn thôi!! tối nay em còn lớp luyện thanh nữa chứ, thế này thì sao em hát nổi, hả!!!
Và khi staff dứt lời, trong phòng chỉ còn lại tiếng thở nặng nhọc mệt mỏi. Tiếng thở này,... quen quá. Nó... nó... nó là của... của JIN huyng.
Ngay khi chữ JIN vọt lên trong đầu cậu, chị staff cũng nghiêng người sang một bên để đặt khay thức ăn lên bàn, để lộ ra ngón tay đặc biệt của anh đang chống trên sàn cùng giọng nói của anh, chứng minh suy nghĩ của cậu là đúng.
-ahh, em không muốn ăn chị à, chỉ nhìn thấy nó thôi cũng khiến em buồn nôn, thà em nhịn còn hơn...hộc hộc... nhưng em nghĩ là em sẽ ăn quả táo đó, mai chị đổi cho em thứ trái cây khác nha, em ngán táo lắm rồi.
Khoan đã, để cậu sắp xếp lại, theo những gì cậu nghe thấy và nhìn thấy, Jin huyng, anh đang luyện tập vũ đạo trong cho lầm comeback sắp tới, trong kì nghỉ lần này mà nhẽ ra anh phải ở nhà cùng bố mẹ hay đi chơi, và anh còn muốn giảm cân, với cái thực đơn ức gà chết tiệt ấy, và đã 2 ngày rồi anh không ăn uống gì trừ nước, và có thể là một quả táo, và anh ấy còn luyện thanh nữa sao?!?
Đầu cậu như muốn nổ tung vì mớ thông tin ấy, cậu hất cửa ra bất chấp rằng cánh cửa có thể bị cậu phá nát. Cả Jin huyng và chị staff đều giật mình nhìn về phía cậu. Jin Huyng còn đứng hẳn dậy với gương mặt không thể bàng hoàng hơn:
- namjoon à, sao em... sao em lại ở đây?
-em mới là người hỏi huyng câu đó, Jin huyng.
Cậu tiến tới nắm chặt lấy tay anh kéo đi bất chấp sự ngỡ ngàng của chị staff. Cậu kéo anh vào studio rồi khoá cửa lại, nhấn anh ngồi lên cái ghế của cậu.
- namjoon à, anh... anh...
- bắt đầu giải thích đi, em sẽ không thả anh ra khi chưa có câu trả lời thích đáng.
Cậu tựa lưng vào cánh cửa, hai tay khoang lại, chân thì bắt chéo, đó là tư thế chờ đợi, cũng là tư thế để giúp cậu bình tĩnh trước khi cậu nổi điên lên và phá nát thứ gì đó xung quanh cậu. Bình thường namjoon rất hiền lành và khá cam chịu mấy trò con bò mà anh hay đám maknea bày ra. Tuy nhiên nếu ai đó, thực sự, làm trò ngu ngốc, thì tất cả những ai, kể cả người hay vật ở gần đó, đều sẽ phải chịu cơn thịnh nộ thật sự của namjoon. Theo thời gian sức chịu đựng của namjoon đã tăng lên đáng kể, vậy nên đã lâu lắm rồi Jin mới lại thấy dáng vẻ đáng sợ đó của cậu, lưng anh lạnh toát dù chỉ vừa mới đây anh còn tập luyện đến đổ mồ hôi đầm đìa.
-uhmm... ừ thì anh... anh... anh ở nhà chán quá nên anh quyết định quay lại tập sớm. Và...và anh dạo lên cân dữ quá nên anh mới giảm cân thôi. Ừ, chính là vậy.
-làm ơn mang cho tôi một cái cân tới studio.- cậu mở cửa studio và nói vọng ra. Rồi cậu đóng cửa lại và nhìn anh thật lâu, ánh mắt cậu rà khắp cơ thể anh để tìm thấy một bằng chứng cho thấy cân nặng của anh là phù hợp, chứ không phải là giảm cân đến nỗi chỉ còn bộ xương.
- jin huyng, anh nói anh quay lại tập sớm phải không? Vậy sớm chính xác là từ khi nào vậy?
Tay anh đổ mồ hôi lạnh toát, anh cố chà nó vào ống quần một cách lén lút. Anh không dám nhìn vào mắt namjoon, nó khiến anh cảm giác tội lỗi cực độ. Anh đang cố bịa ra một cái thời gian thích hợp để đánh lừa cậu nhóc IQ148 kia thì chợt có tiếng gõ cửa, là staff, cô ấy đến để đưa cho namjoon cái cân.
-nào bước lên xem nào?- cậu nhẹ nhàng nói, nhưng anh biết rằng nếu cân nặng của anh không làm hài lòng em ấy, anh sẽ lãnh đủ.
Anh chậm chạp bước lên bàn cân, từng con số bắt đầu nhảy, 57,5kg. Giờ thì cả người anh ướt sũng, anh vội vã bước xuống rồi lùi về góc, anh không biết phải đối mặt với cậu em như thế nào nữa. Một thoáng im lặng trôi qua, cuối cùng em ấy lên tiếng:
- em cho anh cơ hội cuối cùng để nói sự thật, nếu không em sẽ đi gặp Bang PD đó.
Anh vẫn giữ im lặng, miệng anh đắng nghét và đầu anh thì choáng váng, hốc mắt anh nóng hổi, anh không rõ anh có thể vượt qua khoảnh khắc này hay không nữa.
-nói đi chứ, JIN HUYNG!!!- namjoon mất kiên nhẫn gầm lên thật lớn.
Anh giật nảy mình, và rồi anh ngồi thụp xuống, ôm lấy hai gối và gục mặt vào, anh nghẹn ngào:
-tha cho anh đi mà, xin em đó. Anh...anh xin lỗi, tha cho anh...hức
Cậu vội vàng lao ngay tới khi Jin huyng gục xuống, ôm lấy anh vào lòng, tay vỗ về lấy tấm lưng rộng ấy. Cậu thấy thật hối hận vì đã không kiềm được sự tức giận của mình.
- em xin lỗi mà Jin huyng, đừng khóc nữa được không, em không cố ý to tiếng với anh đâu mà, ngoan nào ngoan nào, đừng khóc nữa mà.
Anh cứ nấc lên từng đợt, đã có những khoảng tưởng chừng như anh sẽ nín nhưng ngay lập tức sau đó anh lại oà lên. Cậu chỉ biết siết anh thật chặt trong lòng và vỗ về anh.
Phải mất một khoảng lâu sau đó anh ấy mới thở đều trở lại. Cậu kiếm một cái khăn lau đi gương mặt tèm nhem của anh. Ở khoảng cách này mới thấy anh hốc hác như thế nào, đôi mắt sưng đỏ và bọng mắt phồng lên với vệt thâm tím phía dưới, hai gò má nhô cao cùng đôi môi khô khóc càng khiến anh hốc hác hơn nữa.
-giờ anh kể cho em được chứ, jin huyng, làm ơn đó? Em muốn giúp anh, và vì thế em cần biết chuyện gì xảy ra vậy?
Anh ngập ngừng trong một chốc, rồi anh bắt đầu nói với giọng khàn khàn vì khóc quá nhiều:
- anh đọc tweet của fan, họ nói...họ nói anh bất tài, anh không rap được như các em, anh không sản xuất nhạc được như em và yoongi, anh không nhảy đẹp như hoseok, anh không hát hay như jungkook, anh không đáng yêu như jimin và anh cũng không đẹp trai như taehuyng...họ...họ còn nói Bang PD thật đúng đắn khi không cho anh nhiều line trong các bài hát của nhóm... và anh nên rời khỏi nhóm đi.
Sau khi nghe nhưng lời đó, cậu những tưởng rằng anh sẽ lại oà lên, nhưng anh chỉ ngừng lại bằng một cái khịt mũi, có lẽ anh đã khóc đến cạn nước mắt rồi. Những lời lẽ đó, đáng lẽ anh không nên xem chúng mới phải. Cậu kéo anh vào lòng một lần nữa và thủ thỉ vào tai anh:
- thứ nhất anh là vocalist chứ không phải rapper. Thứ hai anh có thể bắt đầu viết nhạc nếu anh muốn, em biết anh có khả năng mà, chỉ là anh chưa bắt đầu làm nó thôi. Thứ ba anh đáng yêu lắm, tin em đi, và anh cũng cực kì đẹp trai nữa, nếu không thì sao Bang PD lại cho anh làm visual phải không. Thứ tư có cả hàng tá người nhảy không bằng hoseok đâu, và cũng nhảy không bằng anh đâu. Và cuối cùng, nhưng chưa phải tất cả, anh hát hay lắm, nếu giọng jungkook thật thuần khiết và trong sáng, thì giọng anh lại đầy cảm xúc và êm dịu. Đừng so sánh mình với bất cứ ai hết Jin huyng à, anh là anh, anh là một cá thể hoàn toàn đặc biệt trên thế giới này, 7 tỷ người chỉ có một mình anh thôi. Em yêu anh, và anh cũng nên yêu lấy bản thân mình biết không. Đừng vì những lời nói đó làm tổn thương bản thân mình, đừng cho phép ai làm điều đó hết.
-namjoon à, anh...
-về nhà với em nào, em cần bồi bổ anh, nếu mấy đứa nhóc thấy anh trong tình trạng này chúng sẽ nổi điên mất.
—————
End
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com