Chương 1: Tuyết Trùng Tử (1)
Cảm nhận cá nhân: Truyện sẽ trầm lắng hơn những truyện trước mà mình edit, nhưng truyện sẽ mang tới những chi tiết lắng đọng trong quá trình Chủy tìm hiểu thế sự và tình cảm của mình. Mạch truyện sẽ chậm hơn và sâu hơn về cảm xúc, có thể nhiều bạn sẽ chưa quen với tiết tấu của truyện này, nhưng với mình thực sự thích và muốn chia sẻ truyện này với mọi người.
Nửa đầu truyện chủ yếu về tình thân và quan hệ của mọi người trong Cung môn, nửa sau truyện mới bắt đầu theo hướng Giác Chủy.
Mong mọi người đón đọc ♥♥♥
-----------------------------------------------------------------
Sau một trận chiến thảm khốc giữa Vô Phong và Cung môn, là một khoảng thời gian dài tới nửa năm hòa hoãn, tu dưỡng sau trận chiến, nhưng cũng may, cuối cùng Cung gia coi như khôi phục nguyên khí
Duy nhất xảy ra một chút biến cố, đại khái có thể tính là vào một buổi hoàng hôn nào đó, lúc mặt trời sắp lặn, từ sâu trong núi sau bị tuyết trắng bao phủ truyền tới nửa tiếng kêu sợ hãi ngắn ngủi, kinh hãi một đàn quạ truyền thư từ ngoài Cung môn tập hợp về, khiến thị vệ canh chừng ở bên ngoài vách đá đặc biệt khẩn trương, còn phái người báo cáo chuyện này với Chấp Nhẫn
Bất quá còn muốn nhanh hơn ngựa Cung môn này là một thân khinh công của Cung tam công tử
Cậu khó có khi mất đi sự ngang ngược bình thường, dường như kinh hoàng, một đường xiêu vẹo phi vào sân Giác cung, đẩy cửa phòng của cung chủ Giác cung
Trong bóng đêm mơ hồ, thân pháp của cậu vẫn nhẹ nhàng, cư nhiên không kinh động thị vệ gác đêm trong Giác cung, nhưng tiếng hít thở hỗn loạn vẫn khiến Cung Thượng Giác quanh năm đao liếm máu mà sống theo bản năng bừng tỉnh từ trong giấc ngủ, nâng người dậy, gần như đối diện với đệ đệ hai tay đã bám mép giường, cho dù là Cung Thượng Giác, cũng ngây người trong chớp mắt
"Viễn Chủy....?" Cung Thượng Giác phát ra nửa tiếng nghi hoặc vừa sợ hãi vừa kinh ngạc, theo bản năng đỡ hai cánh tay của đệ đệ
Cung Viễn Chủy hơi run rẩy, gương mặt tái nhợt như mới tìm được đường sống trong chỗ chết, nắm chặt cánh tay Cung Thượng Giác
"Ca....!" Cậu cũng không quan tâm tới mất mặt, chỉ đáng thương nức nở nói ra nửa câu sau, "Trong Cung môn, có, có ma....!"
Cung Thượng Giác nhất thời cạn lời
Ngày hôm sau, chuyện sợ bóng sợ gió này lấy Chấp Nhẫn của Cung môn tự kéo cung chủ Chủy cung còn chưa trưởng thành tới núi sau nhận lỗi mà kết thúc
Ngoại trừ Chấp Nhẫn Cung Tử Vũ và trưởng lão thượng tại Cung môn, Cung Tử Thương thích góp vui tuyệt sẽ không chịu bỏ qua, đương nhiên kéo theo còn có Kim Phồn, Cung Thượng Giác không yên lòng về Cung Viễn Chủy, sợ cậu một mình không chịu được mất mặt, đương nhiên cũng đi theo
Cảnh tượng cuối cùng là, một đám người vây quanh Cung Viễn Chủy ở giữa, mặt mũi đỏ bừng, hai tay ôm quyền cúi đầu tạ tội với Tuyết Trùng Tử
Lúc hành lễ, Cung Viễn Chủy chỉ cảm thấy răng đều sắp bị mình cắn vỡ. Tuy là cúi đầu xin lỗi, nhưng lưng cậu vẫn thẳng tắp, mức độ cúi người cũng có thể nói là gần như bằng không, phối hợp với lời "Xin lỗi" không đủ cung kính, còn quật cường có thừa kia, thực sự không nhìn ra được cậu áy náy bao nhiêu
Bất quá người được xin lỗi cũng không so đo chút cấp bậc lẽ nghĩa không tình nguyện này của cậu
Thứ nhất, trận động tĩnh Cung Viễn Chủy làm ra kia nói tới cùng cũng chỉ dọa sợ người núi trước, không chút ảnh hưởng tới núi sau
Thứ hai, hắn bây giờ sớm không phải là tiểu hài ca năm đó Cung Viễn Chủy thích dùng mặt thối khiêu khích nữa, sau khi tự phế Táng tuyết tâm kinh, dáng người Tuyết Trùng Tử đã cao không khác lắm với Cung Viễn Chủy, cho dù đối phương mất tự nhiên cúi người, ở trong mắt hắn, cũng đã là đại lễ khó có
"Vốn lời xin lỗi này cũng không cần thiết." Tuyết Trùng Tử nhìn Cung Viễn Chủy, gương mặt phong cảnh tễ nguyệt lạnh nhạt nói
"Nhưng ngươi ban đêm xông vào Tuyết cung của ta ở núi sau vốn là phạm gia quy, ta cầm đuốc tới tốt bụng nhắc nhở, ngươi lại hô ma với ta, đây có chút vũ nhục người khác. Dung mạo của ta giống ma như vậy sao ?"
"Ta....!"
Cung Viễn Chủy trăm năm khó có khi gặp một lần tức giận thêm kinh ngạc, cậu không phải không muốn cãi lại, nhưng lý do cãi lại nghĩ tới nghĩ lui cũng cảm thấy sẽ khiến mình càng mất mặt, hơn nữa tối qua mình thất thố khiến khóe miệng Cung Thượng Giác đứng phía sau tới bây giờ cũng treo độ cong buồn cười, khiến cậu cho dù theo bản năng muốn mở miệng tìm ca ca cầu cứu cũng chỉ có thể cứng rắn đè xuống, cúi đầu quay mặt sang một bên, vừa không nhìn Tuyết Trùng Tử, cũng không nhìn Cung Thượng Giác, chỉ để lại vành tai đỏ như sắp nhỏ máu, Cung Tử Thương nhìn cũng thiếu chút nữa cười ra tiếng heo
Cậu lại không phải cố tình !
Núi sau của Cung môn này từ trước tới nay thần thần bí bí !
Cậu chưa trưởng thành lại không được tham gia thử thách Tam Vực, nếu không phải giao chiến với Vô Phong năm ngoái, toàn bộ mảnh đất này cũng không cho cậu tiếp cận, cậu sao có thể biết được !
Cậu tối qua thăm dò Tuyết cung, cũng chỉ là trong lúc vô tình nghe ca ca nhà mình thương lượng với Cung Tử Vũ, vì Cung môn bây giờ trăm công nghìn việc lại nhân khẩu ít ỏi, rốt cuộc có nên ngoại lệ cho cậu tham gia thử thách Tam Vực trước không
Cung Viễn Chủy là người cuối cùng trong ba cung Giác Chủy Vũ vẫn chưa thông qua thử thách
Cậu kiêu căng cao ngạo, cũng không muốn khiến ca ca mất mặt, đương nhiên muốn tìm tới ải thứ nhất của thử thách này tìm hiểu trước, cũng đỡ phải người núi sau vì chút xô xát trước đây mà mượn cơ hội thử thách, ngáng chân cậu
"Coi như ngươi tự mình hiểu mình." Tuyết Trùng Tử gật đầu, "Chỉ là ngươi trước kia mặc dù từng gặp ta vài lần, chỉ cho rằng ta bất quá là tiểu hài tử, lại không hiểu công pháp của ta, cho nên đột nhiên gặp lại bộ dạng bây giờ của ta ở Tuyết cung, mới bị dọa sợ."
"Người của Tuyết cung các ngươi đều giống nhau, đi lại cũng không có tiếng....! Mi tâm còn đều bôi thứ kia, buổi tối gió tuyết còn châm nến cái gì, ánh sáng kia tối như vậy, lắc qua lắc lại, ai có thể nhìn thấy rõ ràng ! Ta còn cho rằng....!"
Còn cho rằng là Tuyết công tử đã mất lại quay về....
Lời tiếp theo Cung Viễn Chủy không nói
Dọa người là thứ yếu, chủ yếu là người ở đây cũng không có lấy một người ngốc, cho dù cậu không nói, người ngoài đương nhiên cũng có thể nghe ra bảy tám phần, thậm chí còn từ trong thần sắc hiểu rõ của Tuyết Trùng Tử, Cung Viễn Chủy cũng có thể đoán được, kỳ thực đối phương cũng không so đo với cậu, cũng không cần cậu giải thích, có lẽ ---- tuy đây chỉ là suy đoán của cậu ---- có lẽ gọi cậu qua đây, cũng chỉ là muốn chính tai nghe thấy cậu nhắc tới tên cố nhân, chứng minh mọi người vẫn chưa hoàn toàn quên người đất
Cung Viễn Chủy bỗng nhiên nghe thấy đám người vây xem truyền tới tiếng thở dài, hòn đá đè nén trong lòng thoáng cái được đẩy ra hơn phân nửa, lại ngẩng đầu nhìn gương mặt của Tuyết Trùng Tử, chỉ thấy đối phương rũ mặt mày, sắc mặt cô độc, rốt cuộc vẫn ngượng ngùng lại gần nửa bước, tiến tới bên cạnh Tuyết Trùng Tử, lại nhỏ giọng giải thích
"Ngươi đừng hiểu lầm.... Ta lúc đó chỉ cho rằng là người chết quay về, sợ là ma, không phải là Tuyết công tử...."
Tuyết Trùng Tử bật cười. Hắn giơ tay nhẹ nhàng vỗ vai Cung Viễn Chủy
"Không sao, chúng ta hòa nhau."
------------------------------------------
Còn tiếp
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com