[1107] Ảo tưởng (11)
Hồng Duy ngơ ngác hồi lâu vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra.
Duy Mạnh thấy vậy liền tiến lại gần nói tiếp.
- Tôi nói là từ bây giờ cậu là người yêu của tôi. Không có hợp đồng gì hết.
- Anh bị điên à? Hay là anh có bệnh?
Hồng Duy đột nhiên lên tiếng.
- Không . . . Tôi rất bình thương nếu cậu không tin ... được rồi...
Duy Mạnh quả quyết khẳng định sau đó ngay lập tức nhắm môi Hồng Duy mà hôn xuống.
CHÁT!!!
Ngay khi 2 cánh môi chạm nhau thì Duy Mạnh đã bị người kia đẩy ra còn tát cho một cái đau điếng.
Duy Mạnh chết cứng, sốc toàn tập vì người này từ nhỏ đến giờ chưa từng có hành động gì quá phận với anh chứ đừng nói là một cú tát thẳng mặt như thế này.
- Anh đang làm cái gì thế? Đỗ Duy Mạnh anh coi tôi là trò chơi sao? Anh...
Hồng Duy nước mắt không biết vì sao lại rơi nhiều đến thế. Từ khi nghe Duy Mạnh nói câu đó trái tim cậu như có ai đó bóp chặt lại vô cùng đau đớn. Rồi tự nhiên Duy Mạnh tiến lại, hôn mình. Chính Hồng Duy cũng không thể hiểu nổi tại sao bản thân lại thành ra thế này. Chẳng phải 4 năm trước đã từng thề rằng sẽ không vì người này mà đau lòng bất kì một lần nào nữa sao? Tại sao vẫn đau thế này.
- Anh ... Chẳng phải ... đã từng nói... hôn tôi... rất ghê tởm sao?
Hồng Duy cố gắng không để bản thân phải chịu thêm bất kì sự sỉ nhục nào nữa. Nhưng vẫn là không nhịn được mà nấc lên từng cơn.
Duy Mạnh sau khi bị tát thì não bộ vẫn chưa thể hoạt động lại bình thường. Nhưng sau khi nghe tiếng nấc cùng câu nói của Hồng Duy vang lên thì như bừng tỉnh, vội vã lắc đầu lên tiếng.
- Không.... tôi không phải có ý đó...
- Chứ ý anh là gì? Anh xem tôi là đồ chơi đúng không? Muốn thì cầm lên chơi không muốn thì vứt đi.
Hồng Duy kích động cả người run lên nhìn Duy Mạnh lớn tiếng hỏi.
Duy Mạnh thấy Hồng Duy như vậy liền hoảng sợ lắc đầu.
- Không phải.... tôi hoàn toàn chưa bao giờ nghĩ như thế. Duy cậu bình tĩnh lại đi tôi xin lỗi cậu...
Duy Mạnh tiến lại gần muốn chạm vào cậu. Nhưng Duy Mạnh tiến một bước Hồng Duy lại lùi một bước cứ thế tránh né anh. Duy Mạnh thấy vậy trong lòng vô cùng lo lắng, rốt cuộc bản thân đã làm sai chỗ nào mà khiến người kia kích động đến vậy.
- Vậy khi nãy anh hôn tôi không thấy ghê tởm sao?
Hồng Duy lấy tay gạt đi vài giọt nước mắt của bản thân. Đưa ánh mắt chất chứa vô vàn đau khổ mà nhìn Duy Mạnh.
Duy Mạnh nghe Hồng Duy hỏi như thế đột nhiên sững người, cảm giác như có ai đó cầm dao đâm thẳng vào tim anh vậy. Trái tim như trễ vài nhịp sau đó cứ thế nhói lên. Duy Mạnh nhìn sâu vào mắt của Hồng Duy, miệng mấp máy như muốn nói gì đó nhưng mọi lời nói đều nghẹn nơi cổ họng. Không thể nói gì.
- Sao vậy? Anh quên bản thân mình đã từng nói gì rồi sao? Có cần tôi nhắc lại không? Cách đây 4 năm anh đã nói gì với tôi? Rồi ngày anh nhất quyết ép tôi kí vào tờ giấy đó. Anh đã nói gì với tôi? Anh quên hết rồi sao? HAY LÀ NHỮNG THỨ LIÊN QUAN ĐẾN TÔI ĐỀU RẺ MẠC ĐẾN NỖI XỨNG ĐỂ ANH NHỚ?
Hồng Duy không thể kìm chế nổi bản thân mà hét lớn. Sau đó ngay lập lập tức bật khóc.
Duy Mạnh thấy Hồng Duy như thế trong lòng như lửa đốt. Cuống cuồng lên tiếng.
- Duy cậu bình tĩnh lại. Nghe tôi nói được không? Cậu đừng như thế nữa.
Ở bên dưới người giúp việc vã chạy ra vườn cây sau biệt thự nơi mà ông chủ căn biệt thự này đang ngồi nhâm nhi tách trà tán gẫu cùng ông bạn già bên cạnh.
- Ông chủ, quản gia Phong, thiếu gia với cậu Duy đang cãi nhau trên lầu. . .
Người giúp việc gấp gáp nói.
- Cứ kệ bọn nó. Tuổi trẻ bất đồng ý kiến là chuyện bình thường.
Đỗ Nguyên phẩy tay tỏ vẻ không quan trọng.
- Nhưng mà chuyện có vẻ không nhỏ đâu ạ. Cậu Duy còn khóc rất to nữa.
Nghe đến đây 2 người cũng không còn ngồi yên được nữa. Vội vã đứng dậy bước vào trong.
Duy Mạnh đang không biết phải làm sao để người kia bình tĩnh thì nghe tiếng ba mình vừa bước lên cầu thang vừa nói.
- Hai đứa có chuyện gì thế?
Hồng Duy nghe tiếng Đỗ Nguyên cũng giật mình, cả người đều run lên. Vội vã đưa tay quẹt vội nước mắt. Duy Mạnh thấy tình hình không ổn. Còn thêm phản ứng sợ hãi của Hồng Duy thì biết chắc rằng nếu như 2 người kia mà thấy tình hình này chắc chắn sẽ rất khó giải thích. Liếc thấy 2 người kia sắp lên tới thì ngay lập tức xoay người ôm gọn Hồng Duy vào lòng, đứng quay lưng lại với hướng của 2 người kia đi lên.
Hồng Duy bị ôm thì ngay lập tức phản kháng muốn đẩy người kia ra. Nhưng Duy Mạnh khẽ xiết chặt hơn, nhỏ giọng nói.
- Đứng yên. Đừng để 2 người họ thấy được bộ dạng của cậu bây giờ.
Hồng Duy nghe vậy cũng thôi không còn nháo nữa. Chính cậu cũng không muốn ba mình lo lắng. Nên đành để cho Duy Mạnh ôm bản thân vào lòng.
- 2 đứa sao thế ?
Hai người kia lên đến nơi đã thấy Duy Mạnh đang ôm Hồng Duy vào lòng thì cũng nghĩ là chắc chuyện được giải quyết rồi.
- À ba, bác Phong. Không sao, làm con chọc em ấy giận thôi. Không có gì đâu.
Duy Mạnh vẫn dữ nguyên tư thế quay đầu lại nói với giọng điệu rất vui vẻ.
- Chọc cái gì mà thằng bé khóc luôn thế?
Đỗ Nguyên tiếp tục hỏi.
Duy Mạnh và Hồng Duy nghe vậy cũng có chút giật mình. Duy Mạnh nhanh chóng khôi phục lại trạng thái bình thường lên tiếng.
- Không phải khóc đâu ba. Em ấy bị con chọc tức quá nên la hét xong giọng bị khàn nên ở dưới mới nghe giống tiếng khóc thôi.
- Duy, con vừa mới bệnh chú ý bản thân chút.
Nguyễn Phong chỉ nhắc nhở con rồi bỏ xuống.
- D... dạ. . .
Hồng Duy có kìm nén bản thân, cố nặn ra 1 giọng bình thường nhất có thể.
- Được rồi, 2 đứa lớn rồi đùa giỡn cũng biết chừng mực ...
Đỗ Nguyên vẫn đứng đó nói rất nhiều thứ
Nhưng Duy Mạnh bây giờ làm gì có tâm trạng để quan tâm xem ba mình đang nói gì. Bây giờ anh chỉ chuyên tâm vào việc tận hưởng cảm giác được ôm người kia vào lòng. Thật sự rất lạ, nhưng cũng rất thích. Có thể cảm nhận được từng nhịp thở của Hồng Duy phả vào ngực mình.
Hồng Duy nãy giờ đều không dám động đậy gì. Tim trong lồng ngực cứ thế mà nhảy loạn lên. Mặt cậu đang dán chặt vào ngựcDuy Mạnh, gần đến nỗi cậu có thể ngửi được mùi cơ thể của người kia qua một lớp áo. Tai không nhịn được mà đã đỏ ửng lên, vô cùng xấu hổ.
Duy Mạnh vốn không nghe ba mình gì chỉ vâng vâng dạ dạ cho có lệ.
Đỗ Nguyên đứng nói thêm một chút thì cũng rời đi. Ngay sau khi thấy không còn ai nữa thì Hồng Duy ngay lập tức muốn đẩy Duy Mạnh ra.
Nhưng người kia đã nhanh hơn cậu một bước, lực cánh tay thêm phần mạnh lên khiến cậu không thể nào đẩy ra được.
- Đứng im. . . Làm ơn... nghe tôi nói một chút thôi.
Duy Mạnh giữ chặt Hồng Duy trong lòng, gấp gáp lên tiếng.
Hồng Duy nghe vậy cũng thôi, yên lặng nghe người kia nói.
- Xin lỗi. Những lời tôi đã từng nói tôi đều nhớ. Tôi ... thật không biết phải nói thế nào. Tôi ... tôi xin lỗi. Xin lỗi vì đã làm tổn thương cậu. Xin lỗi. . Nhưng bây giờ... tôi thật sự không thích nhìn thấy cậu thân thiết với người khác. Không thích cậu ở cùng người khác. Không muốn cậu thích người khác. Chỉ muốn cậu ở cạnh tôi, chỉ muốn cậu quan tâm tôi. Tôi ... Cậu cũng biêt từ nhỏ đến giờ tôi rất dở thể hiện cảm xúc qua lời nói. Nhưng tôi chắc chắn rằng tôi đối với cậu là thật lòng. Cậu có thể làm người yêu của tôi không. Tôi không đùa giỡn, càng không có ý xem thường cậu
Hồng Duy càng nghe càng mù mịt. Bản thân vô cùng hoang mang. Cứ thế mà đẩy thật mạnh người kia ra.
- Xin lỗi, nhưng mà tôi không còn cảm giác gì với anh hết.
Hồng Duy buông ra một cậu rồi cứ thế lướt qua Duy Mạnh bước thật nhanh vào phòng.
Duy Mạnh ngơ ngác nhìn theo. Cậu nói vừa rồi làm lòng anh nóng nên như lửa đốt. Vô cùng lo lắng, vô cùng hoang mang. Không biết bản thân rốt cuộc là đang bị làm sao.
Hồng Duy sau khi vào phòng đóng cửa bản thân như không còn tí sức lực nào cứ thế dựa vào cánh cửa rồi từ từ trượt xuống.
Hơi thở cũng trở nên nặng nề. Mệt mỏi mà nhắm mắt lại tựa đầu vào gối nói khẽ.
- Xin lỗi, nhưng tôi rất sợ, sợ anh chỉ là cảm xúc nhất thời.
Đang mông lung theo những suy nghĩ của bản thân thì Hồng Duy bị giật mình bởi tiếng nói phát ra ngoài cửa.
- Tôi mặc kệ cậu có thích hay không, nhưng từ giờ tôi sẽ theo đuổi cậu.
___________To be continue____________
:))
Yêu thương nhau thì vote cho nhau cái nè ❤❤😘
#MMèo
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com