Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

[1107] Ảo tưởng (3)

- H...hợp đồng hôn nhân là sao?

Hồng Duy ngước ánh mắt hoang mang nhìn Duy Mạnh.

- Cậu không biết đọc chứ à? Ý trên mặt chữ còn gì. Cậu giả làm người yêu của tôi, kết hôn với tôi. Tôi không muốn ông già lôi về một người ất ơ nào đó rồi bắt tôi cưới đâu.

Duy Mạnh rất tự nhiên mà giải thích.

- Không ... Không được đâu thưa thiếu gia. Còn người yêu cậu nữa mà... tôi không giám ...

Hồng Duy hoảng sợ lắc đầu.

- Người yêu? Nếu tôi có thì tôi cần ở đây mà nói chuyện với cậu à. Cũng nhờ ơn của cậu mà 4 năm nay cứ mỗi lần hôn ai đều nhớ tới ngày hôm đó cảm giác kinh tởm lại hiện lên đều không thể hôn được.

Duy Mạnh khó chịu lên tiếng.

Hồng Duy sau khi nghe xong câu nói đấy thì tim lại nhói lên. 4 năm rồi, vậy mà vẫn không thể khá lên được. Đáng lý những câu nói này không thể ảnh hưởng đến mình nữa mới đúng chứ! Sao vẫn đau thế này.

- Xin lỗi, nhưng tôi không thể làm được đâu thưa thiếu gia.

Hồng Duy khẽ thở dài, lấy hết can đảm của bản thân kiêng quyết từ chối.

- Vậy tôi chỉ còn cách nói cho quản gia Phong biết thằng con trai ngoan ngoãn của ông ấy vậy mà giám hôn tôi. Trong lòng từ lâu đã muốn lên giường với tôi.

Duy Mạnh nghe Hồng Duy từ chối cũng không mấy ngạc nhiên. Chỉ bình thản nhún vai 1 cái rồi đứng lên đi ra cửa. 

- KHÔNG ĐƯỢC! Thiếu gia, xin cậu đừng nói cho ba tôi. Tôi đã không còn ý gì với cậu nữa rồi, xin cậu đừng nói với ông ấy. 

Hồng Duy vừa mới bình tĩnh lại được một tí đã vì cậu nói của người kia mà trở nên hoảng loạn. Vội vã bắt lấy cánh tay của Duy Mạnh lại cầu xin.

- Vậy thì cậu kí đi.

Đỗ Duy Mạnh lên tiếng.

- Không được.... Không. . . Thiếu gia... xin cậu đừng ép tôi như vậy!

Hồng Duy bất lực ngồi xuống sàn, tay vẫn nắm chặt tờ giấy khi nãy. Nước mắt vô thức rơi. 

Duy Mạnh nhìn thấy người kia khóc trong lòng vô cùng khó chịu. Lông mày cũng vô thức cau lại. "Chuyện này cậu ta phải rất  vui chứ?" Tự hỏi xong lại nhớ đến câu nói khi nãy của cậu " tôi đã không còn ý gì với cậu nữa rồi." Lại cảm thấy rất rất không vui lập tức bước ra ngoài.

- Vậy thì đừng có trách tôi. 

Hồng Duy nghe vậy thì giật mình đứng lên đưa tay quẹt đi vài giọt nước mắt trên mặt vội vã nói. 

- Tôi... tôi kí .... tôi kí... xin thiếu gia, xin cậu đừng nói gì với ba tôi cả.

Nói rồi gấp gáp đi lấy bút run rẩy đặt xuống chữ kí mềm mại của bản thân. 

Duy Mạnh nghe vậy cơ mặt cũng giãn ra, quay lại chờ cậu kí xong thì cầm lấy tờ giấy hài lòng quay đi. Còn không quên bỏ lại 1 câu.

- Lo chuẩn bị đi. Từ hôm nay cậu là trợ lý của tôi đấy. 

Hồng Duy đứng thật thần nhìn người kia rời đi. Cảm xúc trong lòng bây giờ rất hỗn hoạn. Cậu cảm thấy vô cùng khó chịu, bứt rứt lại có chút thất vọng mệt mỏi. Hoàn toàn không thể nói lên lời.

Hồng Duy và Duy Mạnh bắt đầu đến YZ làm việc. Chuyện hợp đồng nhanh chóng bị vứt ra sau đầu. Vì công ty bây giờ rất nhiều chuyện. 2 người kia vừa phải dần dần làm quen công việc vừa phải giải quyết việc đấu thầu 1 mảnh đất lớn ở khu công nghiệp với công ty đối thủ. Buổi tối về thì mệt mỏi tắm rửa ăn cơm rồi leo lên giường. Ngay cả Đỗ Nguyên cũng vì chuyện này làm cho đầu quay vòng vòng.
Cứ thế 1 tuần đã trôi qua, Duy Mạnh và Hồng Duy khi cùng nhau làm việc vẫn là có chút khônh thoải mái nhưng cũng nhanh chóng bị công việc làm cho lãng quên. Cũng may, Duy Mạnh dùng vốn kiến thức đã học ở nước ngoài mà đã thành công thắng vụ đấu thầu này. Liền cảm thấy chuyến đi ấy không lãng phí.

Khi về đến văn phòng, Duy Mạnh đã gọi Hồng Duy vào phòng mình để nói chuyện gì đó. Cậu cũng không có thời gian thắc mắc liền đi theo. 

Duy Mạnh mở hộc tủ bàn làm việc của mình lấy ra tờ giấy đưa ra cho Hồng Duy. 

- Này... hợp đồng hôm trước cậu kí, tôi đã sao ra 1 bản có giá trị tương đương. Cậu giữ đi.

Hồng Duy không nói gì, đưa tay cầm lấy tờ giấy từ phía Duy Mạnh. Trầm lặng nhìn từng con chữ trên đó.

- À đứng rồi, trong phần điều khoản mà 2 bên phải tuân theo  tôi có để trống 1 dòng, có yêu cầu gì cứ viết vào rồi đưa cho tôi gửi cho luật sư điều chỉnh.

Hồng Duy nghe vậy liền cẩn thận đọc từng chữ trên tờ giấy. Mấy ngày trước, khi cậu kí cậu đã kịp đọc gì đâu. 4 chữ hợp đồng hôn nhân kia đã kiến cậu hồn bay phách lạc rồi. Hơi đâu mà để ý chuyện khác.

Tờ giấy ghi không thiếu chỗ nào. Từ việc hợp đồng sẽ kết thúc sau 1 năm, trong khoản thời gian hợp đồng còn hiệu lực 2 bên không được can thiệp vào đời sống riêng tư. Quan hệ hôn nhân chỉ trên giấy tờ. Sau khi kết thúc bên A sẽ bồi dưỡng cho bên B 10 tỷ vnd coi như phí tổn thất tinh thần.

Hồng Duy đọc đến điều cuối cùng liền lên tiếng.

- Tôi không cần tiền. Tôi kí là để thiếu gia không nói gì với ba tôi. Tôi không phải kí vì tiên.

Duy Mạnh nghe vậy cũng không nặng không nhẹ đáp.

- Cậu đã kí rồi. Nếu không cần số tiền đó thì cứ lấy xong vứt nó vô thùng rác cũng được.

- Thiếu gia, cậu...

Hồng Duy vì thái độ của người kia mà tức không nói được gì.

Tối hôm đó, khi cả 4 người đang ngồi ăn cơm như bình thường thì Đỗ Nguyên lên tiếng.

- Đúng rồi, sao giờ này vẫn không thấy mày đưa ai về. Chẳng phải đã nói một sẽ đưa về gặp mặt à. 

Duy Mạnh gắp 1 miếng thịt bỏ vô miệng nhai nhai sau đó nói.

- Thì tại mấy bữa nay bận quá còn gì. Nếu ba gấp như thế thì tí nữa sẽ cho ba gặp.

Hồng Duy đang ăn cơm nghe người kia nói như thế liền ho sặc sụa. Tí nữa là nghẹn chết.
Duy Mạnh nhìn thấy Hồng Duy phản ứng như thế không nhịn được liền trộm cười.

- Sao? Giờ cũng tối rồi. Định đón người ta tới luôn à.

Đỗ Nguyên nghe con mình nói vậy hơi bất ngờ mà hỏi lại. 

- Không sao, dù sao cậu ấy cũng ở gần đây, tí nữa sẽ cho ba gặp.

Duy Mạnh vẫn bình thản đáp.

- Ở gần đây sao?

- Vâng rất gần.

Duy Mạnh gật gù sau đó tiếp tục ăn cơm. 

Hồng Duy ngồi đó tim sắp thòng ra ngoài luôn rồi. Ít nhất cũng phải cho người ta chuẩn bị tinh thần chứ. Thiếu gia ơi là thiếu gia.

Sau bữa cơm thì 2 lão già ngồi đánh cờ như bình thường. Duy Mạnh thì nói rằng sẽ lên phòng thay đồ. Còn Hồng Duy thì không biết đã chui tọt về phòng từ khi nào đang lo lắng đi đi lại lại ở trong phòng. Đang không biết phải làm thế nào thì nghe tiếng gõ cửa.
Cánh cửa mở ra, đúng như cậu nghĩ người gõ cửa là Duy Mạnh.

- Đi thôi.

Duy Mạnh lên tiếng định kéo tay người kia đi thì bị Hồng Duy ghì lại, lắp bắp nói.

- Th...Thiếu gia... tôi không xuống đâu. Ngày khác đi. Có được không? Tôi chưa chuẩn bị gì mà.

Duy Mạnh nhìn bộ dạng co rúm của người trước mặt liền mắc cười.  Cố gắng nghiêm giọng cau mày nói.

- Cậu cần gì phải chuẩn bị, chỉ cần đứng sau lưng tôi làm cảnh là được. 

Hồng Duy còn chưa kịp nói gì liền bị người kia kéo đi. Cậu rụt rè theo sau nhỏ giọng.

- Còn ba ... ba tôi nữa... ông ấy ...

- Được rồi biết rồi. Tôi sẽ xử lý hết. Không để cậu bị gì đâu.

Duy Mạnh vừa nói vừa tiếp tục kéo người kia đi.

Ở dưới này mặc dù chơi đang đánh cờ nhưng Đỗ Nguyên không ngừng lo lắng lỡ như thằng con trời đánh của mình lại mang về một đứa trời đánh nữa thì làm sao ông đối phó nổi.

Nhưng chưa kịp nghĩ xong đã thấy Duy Mạnh từ trên lầu đi xuống, tay đang nắm chặt tay của cậu con trai đang rụt rè bước theo sau. Con cờ đang cầm trên tay cũng rơi xuống. Nhìn Duy Mạnh bước đến trước mặt mình.

- Ba, đây là người yêu con. Bác Phong, con với Hồng Duy yêu nhau cũng lâu rồi. Không cho 2 người biết vì sợ 2 người tức giận, sẽ không đồng ý.  Nhưng giờ cũng có gì để giấu nữa.

Duy Mạnh vừa với ba mình vừa với người đàn ông ngồi bên cạnh. Giọng nói vô cùng dứt khoát.

Hồng Duy đang liên tục run rẩy, đứng nép sau lưng Duy Mạnh nhắm mắt cúi đầu không giám nhìn ba mình. 

Đỗ Nguyên còn đang nghĩ sẽ là thằng ất ơ nào đó. Nhưng người này... Không phải là quá tốt sao? Khuôn mặt từ bất ngờ chuyển sang hài lòng.

- Được!

Giọng nói vô cùng sảng khoái vang lên. Nhưng khi giọng nói đó vang cũng là lúc Nguyễn Phong đứng dậy tiến lại chỗ 2 người kia đang đứng.

Duy Mạnh thấy vậy chưa kịp phản ứng gì thì giọng đanh thép của ông vang lên.

-  Con đứng ra đây.

Nhìn thằng con từ nãy đến đứng núp sau lưng Duy Mạnh ông lập tức cau mày.

Hồng Duy nghe giọng ba mình như vậy liền giật mình cả người run lên một trận. Duy Mạnh cũng cảm nhận được điều đó khẽ nắm chặt bàn tay cậu hơn một chút như trấn an tinh thần.

Hồng Duy khẽ bước lên một chút đứng ngang với Duy Mạnh, mặt vẫn cúi xuống không giám ngước lên.

CHÁT

Nguyễn Phong vung tay tát thật mạnh vào mặt con trai.

__________To be continue___________

Trận đấu sáng nay tôi thương Mạnh quá!!!😭😭

Yêu thương nhau thì vote cho nhau cái nè ❤❤😘

#MMèo

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com