Chương 4
"Chuyện mây mưa"
Từ Vi Vũ có vẻ bề ngoài lịch sự và đứng đắn, nhưng thực ra anh rất gian xảo và phóng túng trong chuyện ấy.
Ở bên ngoài, anh đường hoàng chững chạc, lạnh lùng đứng đắn bao nhiêu, thì về nhà anh lại buông thả bấy nhiêu. Bằng chứng là có hôm về đến nhà, anh hát rống lên: "Đừng hỏi anh ở nơi nao? Người con gái anh yêu đang trong phòng tân hôn, tại sao giữ anh, giữ anh,
giữ... anh..."
Có một hôm, bạn thân gọi điện cho tôi, nói với giọng than thở: "Nói thật với bà, sắp ba mươi đến nơi rồi mà vẫn còn là gái trinh, trời ơi, nhiều lúc muốn dâng quách cái đầu tiên ấy cho một thằng đàn ông nào đó mà cũng chẳng được!"
Tôi toát mồ hôi hột, vội an ủi: "Đồng bệnh tương lân[3], tôi cũng đã dâng cho ai đâu."
[3] Cùng chung cảnh ngộ, dễ đồng tình cảm thông với nhau.
Lúc đó, Từ Vi Vũ cũng vừa tắm xong bước ra, nghe thấy thế thì đứng nguyên tại trận, sau đó giả bộ thẹn thùng, nói: "Anh tình nguyện!"
Tôi...
Có lần nói chuyện với bạn bè, thế nào lại bàn đến tầm quan trọng của cuộc sống vợ chồng sau hôn nhân và chuyện ân ái, tôi bất giác nghĩ đến người nào đó, cảm thấy đồng cảm và thương anh, thế nên lấy hết dũng khí quyết tâm gửi cho anh một tin nhắn: "Tối nay, chúng ta có cần..."
Vi Vũ nhắn lại: "Cần gì cơ?"
Tôi ngại chín mặt nhưng vẫn tỉnh bơ nhắn lại: "Động phòng ấy!"
Chỉ một giây sau, Vi Vũ gọi điện ngay cho tôi, giọng nói ra vẻ rất máy móc, hình như có đồng nghiệp đang ở văn phòng: "Tôi không có ý kiến gì, hạng mục cụ thể thế nào, tối nay chúng ta bàn tiếp, hi vọng quý khách... giữ lời hứa."
Trời đúng là không chiều lòng người, hôm đó thế nào kỳ kinh của tôi lại đến sớm.
Vẻ mặt lúc về nhà của Từ Vi Vũ biến đổi hết sức đa dạng, đỏ lựng lên vui sướng, rồi chuyển sang trắng bệch kinh ngạc, sau đó tủi thân uất ức, cuối cùng buông một câu rất thê lương: "Tội lăng trì cũng chỉ đến mức này thôi."
Sau đó, anh lăng xăng chạy vào nhà tắm lấy túi chườm nóng, rồi lại vội vàng chạy vào bếp pha trà đường cho tôi.
Hàng ngày, ngoài thời gian đi học, tôi còn làm thêm, viết lách hoặc vẽ vời, nói chung là khá bận rộn; Từ Vi Vũ ngoài công việc thường ngày thì hay nhắn tin hỏi tôi đang làm gì, ở đâu, có đi ăn cơm cùng với anh không, có cần đón không, vì thế có thể nói là khá tẻ nhạt.
Tôi thường lo anh ấy bị thất nghiệp, thực tế anh lại vô cùng bận rộn, còn nỗi lo của tôi lại là lo ngược, tôi thường xuyên phải đổi việc vì thời khóa biểu của mỗi học kỳ khác nhau.
Một lần, anh cầm thời khóa biểu của tôi, kéo tay tôi lại gần, thẹn thùng pha chút lo lắng hỏi: "My darling, lúc nào em mới có thể sắp xếp một tiết thực hành Từ Vi Vũ?"
Tôi... định thần lại, bình tĩnh trả lời: "Hiện tại chưa muốn học thêm môn này."
Đối phương bắt đầu ra sức quảng cáo: "Chỉ cần học môn anh, đảm bảo em sẽ đỗ, còn được miễn học phí nữa! Ngoài ra, toàn bộ quá trình học tập sẽ do đích thân anh hướng dẫn, dạy nhiệt tình, không hiểu sẽ dạy lại, nếu tiếp tục còn không hiểu sẽ dạy lại, cho đến bao giờ hiểu mới thôi, đảm bảo em sẽ hài lòng tuyệt đối!"
Nhiều lúc nghĩ lại... công tử tuấn tú nho nhã qua những lời đồn này thật quá lưu manh.
Dạo gần đây, Từ Vi Vũ lặng lẽ chuẩn bị đồ cắm trại như lều bạt, túi ngủ... Một hôm, khi đã chuẩn bị xong xuôi, anh đẩy cửa phòng đọc sách, ánh mắt đưa tình hỏi: "Thanh Khê, bao giờ em được nghỉ phép?"
Tôi đáp: "Dạo này không được nghỉ."
Từ Vi Vũ nghe xong, lầm lũi bước về phòng.
Đêm đó, anh ôm lấy tôi, chỉ lên trần nhà rồi nói: "Nhìn kìa, sao đấy!"
"..."
Hôm sau thì cả hai đứa đi cắm trại.
Dạo gần đây, Từ Vi Vũ rất bận việc, nghe nói sắp tới phải đi công tác tận miền Bắc, ngày nào cũng buồn bã chán nản, thở ngắn than dài: "Cứ nghĩ đến cảnh lên máy bay, xa cách em nghìn dặm, giống như ngày xưa là thấy chán hết cả người", sau đó bổ sung thêm, "Thanh Khê, hay là em an ủi anh chút đi!"
Tôi nói: "Nào, lại đây em sờ một tí!"
Vi Vũ nghệt ra, rồi đỏ mặt tía tai buông một câu: "Em là đồ hạ lưu!"
Tôi...
Từ Vi Vũ đi công tác miền Bắc, trước khi lên máy bay, anh gửi cho tôi tin nhắn: "Anh vào cửa an ninh rồi."
Trên máy bay, anh nhắn: "Anh phải tắt máy rồi."
Hai tiếng sau, lại nhắn tin: "Anh ra khỏi cửa rồi."
Một tiếng sau lại nhắn tin: "Đến khách sạn rồi."
Lúc ăn cơm, tôi còn nhận được tin: "Anh đang ở phòng xx khách sạn xx."
Tối hôm đó, tôi xem xong hai bộ phim, đang chuẩn bị đi ngủ thì nhận được tin nhắn: "Thanh Khê, anh không ngủ được, muốn... em, có được không?"
"..."
Hôm sau, lang thang trên mạng đọc tin tức, tôi đọc được một đoạn văn "kinh điển" trong tiểu thuyết của Quỳnh Dao đăng trên diễn đàn.
Đọc đến đoạn: "Ngày đầu tiên Thư Hằng đi, nhớ anh."
"Ngày thứ hai Thư Hằng đi, nhớ anh, nhớ anh."
"Ngày thứ ba Thư Hằng đi, nhớ anh, nhớ anh, nhớ anh."
Tôi cảm thấy thật thú vị, nên gửi cho Từ Vi Vũ. Đối phương trả lời tin nhắn rất nhanh: "Em xem bạn gái của người ta thế nào, rồi nhìn lại chính mình đi!" Sau đó bắt đầu thao thao bất tuyệt so sánh. "Anh đi ngày thứ nhất, gửi tin nhắn cho em, em đáp lại: Đang ăn cơm, buổi tối sẽ gọi lại cho anh. Ngày thứ hai, anh gọi điện cho em, em đáp: Đang đi gặp bạn, em phải lái xe, cúp máy đây. Ngày thứ ba, anh nói: Hôm sau anh về nhà. Em trả lời: Hả? Nhanh thế ư?" Rồi tổng kết lại một câu đầy ai oán: "Thế này làm sao mà sống nổi hả trời!"
Tôi... vì trước khi đi, anh cứ ở nhà lải nhải: "Lần này phải đi những hai tuần cơ, hai tuần cơ đấy..."
Đi công tác về, câu đầu tiên Từ Vi Vũ nói với tôi:
"Đã ra biển, sông hồ coi nhẹ
Mây Vu sơn khó có mây hơn...[4]"
"..."
[4] Trích hai câu trong bài "Ly tứ ngũ thủ" của nhà thơ Nguyên Chẩn. Nguyên văn:
"Đã ra biển, sông hồ coi nhẹ
Mây Vu sơn khó có mây hơn
Gặp giai nhân, ngó như không
Phần đang tu tỉnh, phần lòng thờ em."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com