Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

12


Link: https://junruoxihuahuamanlou.lofter.com/post/1f0240fb_2ba5acbeb

Phương Vệ An trở về thì trời đã hừng sáng, sau lưng còn dẫn theo một người nữa, chính là Ô Mộc Cầu.
Lý Liên Hoa ngạc nhiên nhìn anh ta: "Ô huynh, sao ngươi ở đây." Nói xong liền liếc sang Phương Vệ An.
"Lão Ô, như chúng ta thỏa thuận, người cứu Tiểu Bảo, việc còn lại ta nhất định sẽ làm."
Ô Mộc Cầu xua tay: "Không phải cứu, là trấn áp. Hiện tại chưa có Đầu Người Bạc Lam thì không thể dẫn cương khí ra khỏi cơ thể, dù ta có giỏi đến đâu cũng chỉ có thể trấn áp nó, không thể kiểm soát nó."
Phương Vệ An liên tục gật đầu: "Được, được, được. Ngươi trước tiên mau trấn áp nó đi, đến khi chúng ta tìm được Đầu Người Bạc Lam thì nói tiếp."
Nghe hai người đối thoại Lý Liên Hoa cũng minh bạch một chút, chỉ là y bất ngờ khi Phương Vệ An lại tin tưởng Ô Mộc Cầu đến vậy, không ngần ngại đột nhập sơn trang Nguyên Bảo cướp người này ra ngoài.
"Ta đi xem hắn, các ngươi đợi ở đây." Ô Mộc Cầu nói rồi đi vào
"Ngươi yên tâm?" Lý Liên Hoa nghi ngờ nhìn Phương Vệ An
"Đương nhiên, Ô Mộc Cầu ra tay thì Tiểu Bảo tạm thời sẽ không nguy hiểm đến tính mạng."
Lời người chắc chắn đến mức Lý Liên Hoa ngạc nhiên.
Một canh giờ sau Ô Mộc Cầu đi ra: "Hiện tại đã ổn, trong vòng một tháng cương khí sẽ không tái phát, thân thể cũng không tổn hại gì."
Phương Vệ An lúc này mới thở phào, mắt cảm kích: "Lão Ô, đa tạ ngươi."
Anh ta khoát tay: "Không có gì, dù sao cũng đừng quên chuyện ngươi đáp ứng ta." nói xong còn nhìn Lý Liên Hoa một cái
Lý Liên Hoa thấy không thoải mái với ánh mắt đó.
Phương Vệ An gật đầu, tiễn Ô Mộc Cầu đi rồi trở lại Liên Hoa Lâu vừa hay thấy y bắt mạch cho Phương Đa Bệnh.
"Tốt rồi, trong vòng một tháng nay chúng ta nhất định sẽ tìm được Đầu Người Bạc Lam." dù không tìm được hắn cũng sẽ nghĩ ra biện pháp khác.
Lý Liên Hoa quay đầu nhìn hắn: "Nói một chút đi. Người đáp ứng Ô Mộc Cầu cái gì?"
Phương Vệ An thôi không hưng phấn nữa, ngược lại còn có chút lúng túng: "Cũng không có gì, cái này, ngươi, ngươi không cần quan tâm."
"Ta không cần quan tâm? Vậy tại sao Ô Mộc Cầu thời điểm đó lại nhìn ta, ngươi nói ta làm sao không quan tâm được?" càng nói ngữ khí càng nghiêm túc, còn chậm rãi bước lại gần
Trong nháy mắt Phương Vệ An cảm thấy mình như trở lại ngày bé bị cha phạt. Rõ ràng đã lớn như này rồi nhưng nghĩ đến việc thay chồng cho mẹ, thỉnh thoảng hắn vẫn bị dọa cho sợ mà hiện nguyên hình.
Cũng may lúc này Phương Đa Bệnh tỉnh lại, Phương Vệ An liền bổ nhào vào người cậu hỏi hang. Lý Liên Hoa nhìn cảnh đó thì không tra xét gì thêm.
Cảm nhận được ánh mắt như lửa chiếu sau lưng Phương Vệ An ngàn vạn lần không dám để cho Lý Liên Hoa biết hắn chính là đem bán y cho Ô Mộc Cầu.
Không còn cách nào khác mà. Ô Mộc Cầu rất hứng thú với chất độc trong cơ thể Lý Liên Hoa, cũng tò mò về triệu chứng mười năm qua của y. Chỉ có đánh ván bạc này Ô Mộc Cầu mới đồng ý cứu mẹ hắn.
Bất quá hắn không cũng có nói chính xác ngày tháng, đến lúc đó Ô Mộc Cầu đến hỏi thì hắn sẽ trả lời lung tung.
Phương Đa Bệnh tỉnh lại không bao lâu thì đã có người đến. Quan Hà Mộng bị Hồ Ly Tinh chặn lại ở cửa. Lý Liên Hoa ra gọi Hồ Ly Tinh sau đó mời Quan Hà Mộng vào Liên Hoa Lâu.
Quan Hà Mộng kể ngắn gọn tình hình ở sơn trang cho ba người. Tông Chính Minh Châu vẫn tra khảo Chỉ Du, Phương Đa Bệnh nghe mà tức giận.
Nói chuyện một lúc Lý Liên Hoa rời đi nấu cơm.
Nhìn bàn đầy món ăn yêu thích của mình Phương Đa Bệnh bất mãn: "Này Lý Liên Hoa, ta kêu ngươi làm bao nhiêu lần ngươi không làm, hôm nay lại chủ động chiêu đãi hắn."
Quan Hà Mộng ngồi bên đắc chí. Nhìn Phương Đa Bệnh cùng Quan Hà Mộng tranh đồ ăn như trẻ con, Lý Liên Hoa không nhịn được nói: "Để khách ăn trước."
Phương Đa Bệnh oán hận thu đũa, và lấy và để cơm trong chén. Phương Vệ An bất lực, thỉnh thoảng gắp đồ cho Phương Đa Bệnh.
"Vẫn là Vệ An tốt nhất." Cậu mỉm cười với hắn sau đó trừng mắt với Lý Liên Hoa
Quan Hà Mộng nhìn Phương Vệ An cùng Phương Đa Bệnh: "Hai người là anh em à? Nhìn rất giống nhau."
Trong khi Phương Vệ An đưa chén cơm cho Phương Đa Bệnh, hắn nói đùa: "Đúng vậy, huynh ấy là ca ta, tên Phương Đa Bệnh, còn ta là Phương Thiếu Bệnh."
Lời vừa nói ra, không khí trên bàn có chút trì trệ, người này sao có thể tùy tiện nói chuyện này vậy?

Lý Liên Hoa muốn trong ngoài phối hợp điều tra vụ án nhưng Quan Hà Mộng sợ rắc rối, y đành nói thật ra thân phận của Quan Hà Mộng.
Phương Đa Bệnh kinh ngạc, Quan Hà Mộng, không, là Tô Tiểu Dung, người này vậy mà là một nữ nhân ư?
Quay sang thì thấy Phương Vệ An vẫn một mặt bình tĩnh: "Đệ cũng biết? Sao không nói cho ta?"
Hắn vội trấn an: "Đệ cũng chỉ mới biết thôi."
Thân phận bị bại lộ Tô Tiểu Dung cũng không giả vờ nữa. Nàng nghiêm túc thổ lộ với Lý Liên Hoa.
Một câu "Ta thích người" vừa nói ra liền gây ra một trận rối loạn. Phương Vệ An đang uống nước liền phun ra ngoài. May mà hắn quay mặt ram không thì cả bàn thức ăn đều bị hư rồi.
Phương Vệ An biết Lý Liên Hoa chắc chắn sẽ không chấp nhận tình cảm của Tô Tiểu Dung. Nghe hai người đâm gậy chọc xe lẫn nhau hắn không có biểu cảm gì. Nhưng khi Lý Liên Hoa nghiêm túc nói y có người trong lòng rồi Phương Vệ An không nhịn được mà ngẩng đầu lên. Quay sang bên cạnh thì phát hiện Phương Đa Bệnh một chút cũng không để ý lời đó, mặt chỉ toàn biểu cảm cười đùa.
Phương Vệ An bất lực thở dài. Mẹ, sao người không hỏi đó là ai? Lỡ như cha thật sự bỏ mẹ đi theo người khác thì sao?
Nghĩ đến đây Phương Vệ An không khỏi khựng lại. Không phải hắn muốn thay đổi cuộc hôn nhân này sao? Nếu Lý Liên Hoa yêu người khác thì hắn cũng không cần phí sức nữa. Như vậy thì hắn cần mau chóng tìm một người tốt cho mẹ mới được.
Lý Liên Hoa ở bên bình tĩnh liếc nhìn Phương Đa Bệnh. Y phát hiện người này chỉ lo chiến đấu với đồ ăn trong chén không hề nghe những gì y nói. Ngược lại không hiểu vì cái gì Phương Vệ An lại chau mày suy tư.
Cuối cùng Tô Tiểu Dung phối hợp diễn một màn kịch lừa để Giản Lăng Tiêu lộ diện nhưng ông ta chỉ muốn lấy Đầu Người Bạc Lam để chữa bệnh cho con trai.
Bất quá cũng không phải hoàn toàn không có thu hoạch Lý Liên Hoa nhờ Tô Tiểu Dung mang chuột vào mật thất. Phát hiện có người đưa đồ ăn vào cho Đổng Linh, còn tìm thấy cả vụn than.
Quản gia có nghi ngờ lớn nhất nhưng chỉ trở lại sơn trang thì nhóm người bị thị vệ chặn lại. Nếu không có Dương Quân Xuân đến sợ cả đám không vào được. Cùng lúc đó tin tức quản gia treo cổ cũng được truyền đến.
Kim Thường bảo bị hội chứng người cây nhưng Lý Liên Hoa khẳng định Đầu Người Bạc Lam không nằm trong ta ông. Y chỉ vào Công Dương Vô Môn.
Sau khi lục soát thì đúng như suy luận của Lý Liên Hoa.
Tông Chính Minh Châu muốn tiến lên đoạt lấy Đầu Người Bạc Lam nhưng bị Thạch Thủy và Dương Quân Xuân chặn lại.
Trước khi rời đi Phương Vệ An nghe được gã nói về Vạn Thánh Đạo mà không khỏi chíu mày, lại là nó.
Lúc trước cùng Phương Đa Bệnh tách ra hắn đã đi điều tra chuyện của Thiện Cô Đao, không nghĩ tới ông ta vậy mà có liên quan đến Vạn Thánh Đạo.
Khi còn nhỏ hắn cũng từng thấy từ đó trong một bức thư đầy bụi bặm ở Thiên Cơ Đường nhưng còn chưa kịp đọc thì bà dì lấy đi mất. Hắn lại đang vội tìm sư phụ luyện võ nên đành gác lại.
Không ngờ hôm nay lại nghe đến nó, nhất định hắn sẽ cẩn thận điều lại sau. Không biết vì sao lại luôn cảm thấy Vạn Thánh Đạo và Thiện Cô Đao có liên quan mật thiết với nhau.
Hắn còn phát hiện được người hợp tác với Vạn Thánh Đạo không ai khác chính là Giác Lệ Tiêu. Nhưng điều kỳ lạ là Phương Vệ An để lại thư cảnh báo cho Địch Phi Thanh rồi không hiểu vì sao hiện tại vẫn chưa nghe tin tức gì từ Kim Uyên Minh.
Sư phụ không tin sao? Nhưng đúng là Giác Lệ Tiêu đã ở cạnh sư phụ mười năm, hắn chỉ mới xuất hiện vài ngày, người không tin cũng hiển nhiên.
Không có bằng chứng. Việc Giác Lệ Tiêu phản bội cũng chỉ là hắn vô tình nghe được cha và sư phụ nói chuyện. Nếu sư phụ không tin thì hiện tại người sẽ gặp chút rắc rối.
Phương Vệ An nghĩ nghĩ hay là đi giải quyết nàng. Nhưng thôi, chi bằng giữ nàng lại để Địch Phi Thanh có thêm phiền phức đi.
Vạn Thánh Đạo này, hắn phải rời đi một thời gian rồi. Đã giúp mẹ dẫn cương khí, người cũng hồi phục lại như ban đầu, Phương Vệ An yên tâm.
Chỉ là không đợi hắn cao hứng lâu đã có người đến gõ cửa. Phương Vệ An nhìn người trước mặt, thầm nghĩ: "Chủ nợ đến rồi."
Ô Mộc Cầu đi thẳng vào phòng, nhìn Lý Liên Hoa rồi nhìn Đầu Người Bạc Lam trên ghế có vẻ không quan tâm nó mà nhìn Phương Vệ An: "Hôm nay không phải đến đòi nợ ngươi, ta có việc cần rời đi một đoạn thời gian, chờ ta trở lại ngươi nhất định phải đáp ứng ta."
Phương Vệ An lập tức gật đầu: "Được được, nhất định."
Ô Mộc Cầu nhìn dáng vẻ kích động của Phương Vệ An thì liếc mắt nhìn Phương Đa Bệnh rồi bắt mạch cho cậu: "Cương khí đã giải, không cần lo lắng. Nhưng cơ thể vẫn cần bồi bổ. Bình thường sẽ không có việc gì nhưng nếu bị thương hậu quả sẽ nghiêm trọng hơn so với người bình thường. Nhân lúc còn trẻ tẩm bổ cho tốt đi."
Phương Đa Bệnh biết Ô Mộc Cầu từng giúp cậu áp chế cương khi, mắt phá lệ cảm kích: "Đa tạ Ô thần y, ta sau này sẽ chú ý."
"Đừng gọi ta là Ô thần y, cứ gọi lão Ô được rồi." anh ta nói xong thì quay lại nhìn Lý Liên Hoa, từ tay áo móc ra một viên dược: "Ngươi trước tiên đem cái này ăn cho ta, đừng để ta chưa trở lại ngươi đã chết."
Lý Liên Hoa chuẩn bị cự tuyệt không ngờ Phương Vệ An đã ra tay trước. Hắn điểm huyệt rồi lấy thuốc nhét vào miệng y sau đó dùng nội lực ép y nuốt.
"Vệ Annn." Phương Đa Bệnh kinh ngạc
Phương Vệ An cười xòa: "Tiểu Bảo đừng lo, đây là thuốc lão Ô điều chế. Trước đó Lý thần y không phải đã nói mình bị bệnh tim từ nhỏ sao. Thuốc này ăn vào nhất định sẽ khỏi bệnh."
Phương Đa Bệnh nghe vậy mới thả lỏng, nhẹ gật đầu. Cậu biết Ô Mộc Cầu y thuật cao siêu nên không lo lắng nữa.
Nhưng Phương Vệ An làm sao không rõ. Độc Bích Trà này làm gì có thể giải nhanh được như thế. Thuốc Ô Mộc Cầu đưa chỉ tạm thời áp chế độc tính. Ví như Lý Liên Hoa chỉ sống được một năm thì uống thuốc này sẽ sống thành hai năm, nội lực cũng khôi phục lại một phần. Bất quá khi dược hết tác dụng y vẫn sẽ chết.
"Được, vậy ta đi trước."
Nhìn anh ta chuẩn bị rời đi Phương Vệ An không khỏi hỏi: "Ta luôn thắc mắc một việc, lão Ô, sư phụ của ngươi là ai?"
"Lần sau gặp lại ta sẽ nói cho người biết."
Người rời đi rồi hắn mới giải huyệt cho Lý Liên Hoa.
Lý Liên Hoa ho khan, y muốn nói nhưng nghẹn vì thuốc đắng: "Khụ khụ, Phương Vệ An, ngươi..."
Một viên thuốc nhỏ như vậy còn khó nuốt hơn ba bát thuốc của Địch Phi Thanh. Thần y đều làm thuốc đắng như vậy sao?
Lời hai người nói vừa rồi y cũng nghe. Một viên thuốc như thế có thể chữa được độc Bích Trà mười năm của y? Nếu là thật thì Dược Ma nên đâm đầu vào miếng đậu phụ tự sát cho rồi.
Nhưng Lý Liên Hoa cũng không vạch trần, y cái gì cũng ăn rồi, ngay cả nôn cũng không nôn được.
Phương Đa Bệnh dông dài bình luận Đầu Người Bạc Lam khi đặt nó trở lại hộp thì phát hiện có một mảnh băng.
Lý Liên Hoa cầm lên xem một lát nhưng cũng không nhận ra. Nhưng Phương Vệ An thì có. Là Lama Thiên Băng.
Hắn vậy mà lại thấy mảnh Lama, vậy vạc Lama đang ở đâu?
Phương Vệ An xuất thần khi nhìn đồ này, Lý Liên Hoa đưa nó đến trước mặt hắn: "Vệ An huynh đệ biết cái này sao?"
Phương Vệ An mím môi: "Nếu ta nhớ không nhầm thì đây là Lama Thiên Băng."
Phương Đa Bệnh mơ hồ: "Đó là cái gì?"
"Ta cũng không rõ, chỉ là từng thấy qua trong sách." Nó có trong ghi chép của Thiên Cơ Đường. Khi xưa hắn từng đọc có ba món đồ, Lama Thiên Băng, vạc Lama và Nghiệp Hỏa.
Những thứ này cùng Giác Lệ Tiêu và Thiện Cô Đao chắc chắn có quan hệ, chỉ tiếc nội dung ghi chép rất ít, hắn không biết rõ chúng quan hệ như nào.
Phương Vệ An thở dài bất đắc dĩ. Thiên Cơ Đường nhiều sách nhưng vậy mà phần lớn hắn chỉ đọc sách võ thuật hoặc chế tạo cơ quan. Ông bà và bà dì của hắn cũng hiếm khi cho hắn xem mật thư, nội dung mật thư cũng rất khó hiểu. Tựa hồ có phương thức mã hóa riêng. Có đôi lần hắn từng lén lẻn vào xem trộm nhưng đọc lại không hiểu gì. Sau này trưởng thành càng không để tâm nhiều đến, trừ khi muốn tìm hiểu động tĩnh phe phái trong giang hồ thì mới đi vào Mật Thư quán.
Không ai biết đây là vật gì nên Phương Đa Bệnh muốn trả lại. Phương Vệ An thấy thế liền ngăn: "Miếng băng này có thể cho đệ giữ được không?"
Phương Đa Bệnh khựng lại, dù sao cũng là đồ của Kim Mãn Đường, cứ thế mang đi thì có chút không tốt.
Phương Đa Bệnh chưa kịp nói Phương Vệ An đã trực tiếp cầm lấy: "Chỉ là tạm thời giữ nó thôi, sau này đệ sẽ trả lại."
Phương Đa Bệnh nhìn hắn một lúc nhưng không nói gì thêm. Kim Mãn Đường dù sao cũng đã chết. Đầu Người Bạc Lam sẽ được giao cho Bách Xuyên Viện, cái này Phương Vệ An cầm một chút chắc hẳn sẽ không sao.

*.*.*

@Loming:
Lý Liên Hoa: ta đã có người trong lòng
Phương Đa Bệnh: Ta biết! Chính là người phụ nữ đẹp nhất võ lâm, Kiều Uyển Vãn!
Phương Tiểu Bảo, ngươi đúng là đầu gỗ mà
▶️Tác giả rep: Tiểu Hoa: tức giận vì Tiểu Bảo là đồ đầu gỗ

22=chương mới

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com