Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

[ Ly Dực ] Không nhận ra

Trác Dực Thần đứng trên một cây cầu nhỏ, y đưa mắt nhìn xuống mặt nước trong veo, hình ảnh phản chiếu của y hiện lên rồi một con cá quẫy mình làm cho nó trở nên méo mó.

Thân xác y ở đây, còn tâm trí chẳng biết đã tới nơi nào.

Lộp cộp.

Tiếng bước chân vang lên cũng không khiến y để tâm, thân hình cường tráng của y nhìn từ xa trông thực giống một bức tượng,  không di chuyển, không một tiếng động, không gì cả.

Những tia nắng vươn mình len lỏi qua tán lá cây xanh ngắt, một con chim từ đâu bay tới, đậu lên cành, đập đập cánh.

Nam nhân vừa đến hơi nghiêng ô che cho Trác Dực Thần, người ấy nở một nụ cười bình thản.

-Ngươi vẫn không chịu từ bỏ sao?

Nam nhân ngừng lại một lúc, chỉ tay vào đàn cá đang bơi.

-Tất cả đều chống lại ngươi, ngươi còn không nhìn rõ hay sao?

Trác Dực Thần đến nhìn người bên cạnh cũng không muốn, y lười biếng ngáp nhẹ một cái, đáp lại lời nói kia.

-Rõ ràng đâu phải xa lạ, tại sao lại có thể có suy nghĩ lạnh lùng như thế?

Gió thổi tóc của y bay lất phất, ngón tay chồng chất những vết sẹo đáng sợ kia siết nhẹ vào thành cầu.

- Vậy sao?

- Ta chỉ là... cảm thấy những điều ngươi làm thực vô nghĩa.

- Người chết cũng đã chết, ngươi khó khăn lắm mới giữ được mạng, vậy mà bây giờ lại tự chui đầu vào rọ.

Ly Luân nhắm mắt cảm nhận cơn gió đang thổi lướt qua da mặt bản thân, hắn đối với Trác Dực Thần vừa xa lạ lại vừa thân quen, nhưng cho dù lạ hay quen thì hắn vẫn chưa một lần hiểu được đối phương.

Trác Dực Thần luôn làm những việc mà Ly Luân không thể hiểu được và hắn cũng không thể cản được người này.

- Ngươi có bao giờ nghĩ những người đã nằm xuống đó thực sự mong muốn ngươi trả thù cho họ chưa?

Lần này thì Trác Dực Thần trực tiếp quay người nhìn thẳng vào mắt Ly Luân, đối với lời nói của người nọ không hề có một chút tức giận căm phẫn nào, y chỉ cảm thấy thật mỉa mai mà thôi.

Ly Luân, liệu đã từng có ai thật lòng quan tâm người này hay chưa?

-Ly Luân huynh biết không? Người chết thì đã chết, những gì người còn sống làm chỉ là để chính bản thân họ yên lòng mà thôi.

-...

Ly Luân không đáp lại, sự thật thì hắn không biết phải đáp thế nào cho phải.

Nụ cười hằng ngày nam nhân luôn treo trên môi cũng đã tắt từ khi nào, đôi vai hắn như có đá tảng đè lên, nó nặng nề đến bất thường.

Con chim đậu trên cành cất cánh bay đi, cành cây đung đưa nhẹ.

Trác Dực Thần gõ tay vào thành cầu theo nhịp, y tiếp tục.

-Đôi khi người ta chỉ cần có một mục đích và nó sẽ là thứ giúp người đó sống tiếp.

-Hoặc đơn giản là một lí do thôi.

Y hơi nghiêng đầu.

-Vậy lí do của huynh là gì?

Ly Luân chưa bao giờ cảm thấy bế tắc như bây giờ, hắn luôn nghĩ rằng việc Trác Dực Thần cứ đăm đăm đối đầu với đám người kia thật ngốc nghếch, một cuộc sống vô nghĩa không có gì tốt đẹp cả. Cho đến khi nghe câu hỏi của người nọ hắn mới tự hỏi rằng vậy hắn đã làm gì có ý nghĩa trong suốt quãng thời gian qua?

Hắn luôn sống trong những ngày tháng tẻ nhạt, những lời đường mật, tôn kính, nhún nhường của người khác đối với hắn đều là giả dối, bọn họ chỉ muốn biến hắn thành một con rối có giá trị lợi dụng lâu dài. Ly Luân đôi khi tự mình cuốn theo những điều giả dối đó để tìm cái ' thú vui ' cho cuộc sống của hắn.

-Ta... không biết.

Chính hắn cũng cảm thấy câu trả lời của chính mình thật nực cười, cuộc đời của hắn do hắn làm chủ mà hắn lại chẳng biết bản thân nên làm gì và cần gì cả.

Hắn vô thức siết chặt cán ô, Trác Dực Thần tinh mắt nhận ra biểu hiện này. Thường ngày Ly Luân luôn bày ra một nụ cười vô thưởng vô phạt khiến người ta nhìn vào có thể tức đến mức thổ huyết, hôm nay hắn bối rối như vậy cũng là chuyện hiếm lạ.

-Huynh cứ che ô cho ta như vậy không thấy mệt sao?

Nghe Trác Dực Thần nói thì cánh tay của Ly Luân trực tiếp đông cứng không có dấu hiệu sẽ hạ ô xuống, không nói thì thôi, nói rồi mới thấy hắn kì lạ đến mức nào.

Ly Luân đột nhiên nhìn chằm chằm vào Trác Dực Thần, hắn chợt nhận ra một điều.

Tại sao người kia vẫn có thể gắng gượng tới tận bây giờ với tất cả những chuyện đã xảy ra?

-Nếu bây giờ...ta đột nhiên biến mất thì ngươi sẽ cảm thấy thế nào?

Trác Dực Thần hơi nhíu mày.

Nói chuyện xui xẻo như vậy làm gì?

Không phải chính bản thân Trác Dực Thần đã trải qua đủ những chuyện ' xui xẻo ' đó rồi hay
sao?

Rốt cuộc thì y vẫn khiến cho người khác tò mò về những gì y nghĩ và điều gì y sẽ làm.

Dường như là một canh bạc, có đen có đỏ.

Nếu thực sự xem cuộc đời Trác Dực Thần là một canh bạc thì đỏ đâu chưa có, chỉ thấy thế giới của y bao phủ bởi một màu đen huyền đến mức không gì có thể xuyên thủng.

Ly Luân mang danh là người thân duy nhất còn lại của y nhưng chưa bao giờ bước vào thế giới của y, chưa bao giờ nghĩ thử xem y đã đau đớn thế nào.

Ly Luân từ khi sinh ra đến giờ vẫn luôn là một kẻ tàn nhẫn vô tâm như thế.

Phải không?

Trác Dực Thần quay người, vỗ vào vai hắn.

-Huynh là ngươi thân duy nhất còn lại của ta...đừng làm chuyện ngu ngốc tự hại mình, còn sống là tốt, còn sống là tốt.

Nói rồi rời đi.

Ly Luân lặng thinh, có quá nhiều thứ vây quanh người hắn lúc này khiến hắn không có lối thoát.

Ít nhất thì hiện tại vẫn có người mong hắn còn sống.

Trác Dực Thần ngươi quên rồi.

Trên đời có hai thứ mà Ly Luân giữ đến tận bây giờ.

Một, là cái trống kia.

Hai, là chiếc ô này. Là thứ mà y đã tặng hắn nhiều năm về trước.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com