Chương 10. Pháo Hoa
Pháo hoa rực rỡ tựa như nhân gian ngàn phồn hoa.
___________________
Triệu Viễn Chu gần đây rất thích ngủ.
Mùa xuân ấm áp nắng vàng, vạn vật nảy nở sinh sôi, người người nhà nhà tất bật đón Tết, Triệu Viễn Chu cũng muốn thăm thú cái gọi là Tết của nhân gian, nhưng thân thể y không hiểu sao lại cảm thấy nặng nề, còn có chút buồn ngủ.
Cách hai ngày nữa là đến giao thừa, Triệu Viễn Chu uể oải nằm trên đệm mềm, mí mắt không buồn nhấc. Ly Luân bưng một bát thuốc đến ngồi xuống cạnh y, Triệu Viễn Chu khịt mũi, nhăn mày vì hơi đắng của thuốc, giọng nói có hơi khàn khàn "Tiểu Bạch Thỏ lại cho thêm cái gì vào thuốc thế?"
Ly Luân nâng Triệu Viễn Chu ngồi dậy, thong thả nói "Không cho gì, vẫn là đơn thuốc bình thường thôi."
Triệu Viễn Chu che lại mũi, không vui nói "Sao ta ngửi thấy còn đắng hơn lần trước?"
Ly Luân kê gối cho y ngồi, chậm rì rì trả lời "Ngươi ngửi nhầm rồi."
Triệu Viễn Chu còn định nói gì đó, Ly Luân đã nhét bát thuốc đen ngòm vào trong tay y, đe dọa "Uống cho hết, không uống hết ta vặt lông ngươi."
Ly Luân ánh mắt kiên định, Triệu Viễn Chu cảm thấy mình mà không uống có khi tên này đè y ra vặt lông thật. Thế là Triệu Viễn Chu nhăn hết mặt mày, bẹo hình bẹo dạng mà nốc hết bát thuốc.
Triệu Viễn Chu le lưỡi, sắc mặt không được tốt lắm. Ly Luân nhón một viên kẹo đường nhét vào mồm y. Vị ngọt tan ra nơi đầu lưỡi, Triệu Viễn Chu hoàn hảo xóa đi vết tích của bát thuốc vừa rồi trong miệng mình. Y liếm liếm môi, ánh mắt lấp lánh nhìn Ly Luân "Ngươi còn kẹo không?"
Ly Luân đưa cho Triệu Viễn Chu một túi nhỏ chứa đầy kẹo ngọt, ánh mắt nhu hòa nhìn y "Thứ này là kẹo Tết, mọi người đều trông mong ngươi sớm khỏe lại, đón giao thừa bên nhau."
Ly Luân không biết giao thừa là gì, cũng không biết về Tết, nhưng Chu Yếm nói, đây là lễ đoàn viên, dù người có xa cách mấy cũng về bên nhau tụ họp. Chu Yếm mong chờ, Ly Luân cũng tự nhiên mà mong chờ theo y.
Triệu Viễn Chu uống xong bát thuốc, mi mắt vừa mở ra không bao lâu lại trĩu xuống, y mê mang nói "Không đáng ngại, đây là cách ta tu bổ thần thức thiếu sót thôi...."
Ly Luân nhìn Triệu Viễn Chu thở đều đều, đã lâm vào ngủ say, khẽ thở dài mà dìu y nằm xuống giường, chỉnh tốt góc chăn cho y, sau đó mới lưu luyến cầm bát thuốc rời đi.
Đào Nguyên Cư rực rỡ sắc hồng của hoa đào, từng cánh hoa theo làn gió nhẹ mà lả tả phủ xuống nền đất, tạo thành thảm hoa trải đầy sân nhỏ. Ánh nắng le lói qua những tán hoa mà rơi xuống tấm thảm hồng, tô điểm cho tiểu viện một màu tươi sống.
Văn Tiêu cùng đám Trác Dực Thần chuyển địa điểm đón Tết sang Đào Nguyên Cư, vậy nên lúc Triệu Viễn Chu ngủ mê man suốt một ngày mở cửa bước ra ngoài, đập vào mắt y là giấy đỏ cùng đèn lồng treo khắp nơi.
Ly Luân tựa lưng ngay cửa, nhìn tiểu đội Tập Yêu Ty nô đùa trong đình viện, hơi liếc mắt nhìn vẻ ngờ nghệch của Triệu Viễn Chu, âm trầm nói "Ta đã cố ngăn bọn họ rồi."
Triệu Viễn Chu như tỉnh khỏi giấc mộng dài, y hơi ngơ ngẩn mà nhìn đèn lồng đung đưa trong gió, mỉm cười "Không sao, như vậy mới càng có thêm nhân khí."
Ly Luân hừ mũi, không đáp.
****
Ngày giao thừa, Triệu Viễn Chu lại lâm vào ngủ say.
Bạch Cửu nói Triệu Viễn Chu không đáng ngại, nhưng mọi người lại không khỏi buồn lòng.
Bọn họ vốn muốn đón giao thừa vui vẻ cùng Triệu Viễn Chu, giờ người lại nằm trên giường mà ngủ li bì, cảm xúc hân hoan háo hức phút chốc bị đánh bay đi hết không còn chút gì.
Ánh đèn lập lòe chớp tắt, tiểu đội Tập Yêu Ty ngả người chán nản trong đình viện, cơm tối cảm thấy nuốt cũng không trôi. Ly Luân dựa vào cửa sổ bán nguyệt, đưa mắt nhìn ánh trăng trong vắt trên cao, trong lòng không biết là cảm xúc gì.
Trác Dực Thần nghịch đôi đũa trong tay, trầm mặc nhìn bàn thức ăn đã sớm nguội lạnh.
Văn Tiêu cúi đầu vuốt ve Bạch Trạch lệnh, chốc chốc lại thở dài.
Anh Lỗi rầu rĩ cùng Bạch Cửu nghiên cứu y thư. Bùi Tư Tịnh cùng Bùi Tư Hằng im lặng nhìn bàn cơm, không nói một lời.
Cả đình viện tràn đầy yên tĩnh, chỉ có tiếng gió nhẹ nhàng lướt qua kẽ lá cùng tiếng rào rạc của mấy đốm hoa ngoài sân nhỏ.
Ánh trăng vằng vặng trên cao, phủ lên tâm tình không mấy tốt đẹp của mọi người.
Anh Lỗi đứng phắt dậy "Ta đi hâm lại thức ăn, Đại Yêu đã ngủ một ngày rồi, lát nữa lỡ như có tỉnh dậy sẽ đói." Nói rồi bưng mâm cơm chạy vụt đi.
Ly Luân nhìn ánh trăng le lói trong tầng tầng lớp lớp mây trôi, đột nhiên nói "Đốt pháo hoa đi."
Trác Dực Thần khó hiểu nhìn hắn "Sao đột nhiên lại muốn đốt pháo hoa?"
Ly Luân ánh mắt vẫn không rời khỏi vầng trăng, nhàn nhạt trả lời "A Yếm thích ồn ào náo nhiệt, có lẽ nghe thấy chúng ta chơi vui vẻ y sẽ ham vui mà tỉnh lại thôi."
Văn Tiêu thu lại Bạch Trạch lệnh, nàng cười nhưng trong đôi mắt lại ánh lên buồn rầu không thể che giấu "Ly Luân nói đúng, Viễn Chu thích nhất náo nhiệt, cũng không muốn mọi người không vui, y thức dậy mà thấy chúng ta rầu rĩ như thế này, chắc chắn sẽ lại xụ mặt giáo huấn chúng ta cho xem."
Trăng sáng treo cao, thức ăn trong đình viện nghi ngút khói, mấy tiếng vút vang lên, từng đóa hoa nở rộ trên bầu trời.
Triệu Viễn Chu bị ồn ào bên ngoài làm cho tỉnh. Y khoác áo, lơ mơ dụi mắt mà mở cửa phòng. Một tiếng vút vang lên, rơi vào tầm mắt Triệu Viễn Chu là bầu trời rực rỡ pháo hoa. Y mở to mắt, ngơ ngẩn nhìn sắc màu nối đuôi nhau nở rộ trên tầng mây, y nghe thấy tiếng gọi dịu dàng của Văn Tiêu "Viễn Chu!"
Triệu Viễn Chu hạ mắt, tiểu đội Tập Yêu Ty cùng Ly Luân đứng trong sân nhỏ nhìn y. Y nhìn qua mọi người, nở một nụ cười yếu ớt "Ta dậy rồi đây."
Anh Lỗi hưng phấn đẩy Triệu Viễn Chu đến mâm cơm, tiểu đội Tập Yêu Ty cũng ngồi xuống xung quanh y, Ly Luân chỉ ngồi ở một bên, lẳng lặng theo dõi Triệu Viễn Chu.
Bạch Cửu gặm một cái đùi gà, đưa mắt nhìn sang Ly Luân "Ngươi không ăn à?"
Ly Luân chép miệng "Ta uống nước là đủ rồi."
Trác Dực Thần lại giở giọng khịa kháy "Phải rồi, hắn là cái cây mà, có cần bón phân luôn không?"
Ly Luân liếc Trác Dực Thần, yêu lực trong tay cũng nảy lên "Ngươi câm mồm."
Trác Dực Thần đưa ánh mắt thách thức nhìn hắn, trông hai người như có thể lao vào đánh nhau bất cứ lúc nào. Triệu Viễn Chu khẽ hắng giọng, nhắc nhở "Đừng có gây sự."
Hai con mèo xù lông kia xìu xuống trước sự nhắc nhở đầy cảnh cáo của Triệu Viễn Chu.
Bữa cơm ấm cúng, mọi người quây quần bên nhau, Triệu Viễn Chu sâu sắc cảm nhận được thứ gọi là hơi ấm gia đình.
Hoa vẫn nở rộ trên bầu trời, giống như nhân gian ngàn vạn sắc màu rực rỡ.
_____________
Cảm thấy mình viết có chút nặng nề 🐒
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com