ChunDa
Một cặp mới hoàn toàn chắc hông ai để ý đâu nhưng mà tui thấy dễ thương nên là sẽ viết sương sương về cặp này, để ý mới thấy chị Dạ mê da bạn Trung lắm á nha!!
Trong chương trình hôm nay sao hỏa sao kim, khách mời là cặp sóng thần bão biển Quốc Khánh-Quang Trung, vừa thấy cậu xuất hiện thì bà chị nào đó đã nhảy cẩng lên vui mừng khôn xiết. Đứng trên sân khấu mà cái tay ai cứ giấu ra đằng sau để nắm lấy tay người mình thương. Bàn tay Dạ nhỏ xíu nằm gọn trong lòng bàn tay của cậu thật là hạnh phúc a~.
Tới phần diễn kịch, cậu nhóc bị bắt cặp với thằng bạn thân Quốc Khánh nên khó di chuyển hơn, hai con người to lớn trong cái áo bự mà cũng hơi khó di chuyển. Hên sao người thử thách cậu lại là chị người yêu dễ thương kia nữa khỏe ghê, đâu biết khúc sau tự mình phải ăn nguyên hủ giấm chua, thật là phải chị chọc tức cậu hay không nữa. Dạ thản nhiên ngồi lên đùi Khánh diễn mà mắt thì cứ nhìn Trung thật khiến cậu khó chịu. Dạ biết cậu nhóc đang khó chịu nên lật đật ngồi qua đùi cậu còn vuốt mặt Trung một cái cho nhóc đỡ giận. Diễn xong vầo hậu trường sân khấu, bước phòng thay đồ dành cho đội chủ nhà không biết trời xui đất khiến sao cho phòng chẳng còn ai chỉ còn lại mỹ nữ lòng cậu thôi.
"Em nhớ chị" nhóc con thấy chị liền đi lại ôm chầm lấy buông lời vỗ ngọt.
"Sao đấy nhóc con, chị mới đi có 1 tuần thôi mà" nhìn trong gương thấy cậu nhóc đang gục mặt trên vai mình lại động lòng hỏi thăm.
"Chỉ một ngày thôi là em đã nhớ chị muốn điên rồi, ở đâu mà tới một tuần" Trung khó chịu với người con gái trước mặt.
"Thôi mà xin lỗi được chưa? Chị đi mà không gọi cho em là ch sai được chưa?" Dạ quay lưng lại đối diện với thằng nhóc đang mít ướt kia.
"Dạ!! Em biết rồi, bữa giờ ở nhà em cũng rất ngoan không gọi làm phiền chị. Hồi nãy trên sân khấu, thật sự muốn hôn chị" Trung nói rồi đột nhiên tiến tới áp sát chị vào tường, tay từ lúc nào đã ôm sát eo chị không cho Dạ nhúc nhích.
"Nè không được nha đang trong phòng thay đồ đó lỡ có ai vô thấy thì sao?" Chị quay mặt sang chỗ khác khi thấy cậu đang dần áp sắt lại.
"Bà chị chiều thằng nhỏ một chút đi nha nha nha nha nha...!" Dạ bịch miệng cậu lại.
"Được rồi, được rồi nhóc em ồn quá đó... chụt, như vậy đã được chưa hả?" Dạ nhón chân chạm nhẹ lên môi cậu 1 cái rồi lập tức thu về.
"Chị đi cả tuần mà cho thằng nhỏ có chút xíu vậy thôi á hả?" Cậu cuối thấp đầu nhìn chị.
"Vậy chứ em muốn sao nữa?" Dạ mặt mài đỏ tía tai.
Cậu lắc đầu rồi cuối xuống áp môi lên bờ môi nhỏ của Dạ. Chị muốn đây cậu ra lắm nhưng nghĩ lại cũng đã 1 tuần rồi chưa được thân thiết với cậu nên chị cũng thả lỏng cả cơ thể mặc cậu. Trung thấy chị không nháo nữa cũng nhẹ nhàng lại tránh làm chị đau, cậu thật sự phải rất kiềm chế cơn nóng trong người không là cậu ăn thịt chị ở đây luôn rồi. Qua một nụ hôn nhỏ như vây thôi cũng biết được Trung nhớ chị tới mức nào rồi.
"Nhớ chị lắm phải không?" Dạ hỏi cậu nhóc đang ôm mình chặt cứng kia, Trung không nói chỉ nhẹ nhàng gật đầu.
"Thế sao không gọi cho chị?" Vuốt ve tóc cậu.
"Em sợ làm phiền chị làm việc nên em đâu dám gọi" cậu bĩu môi.
"Chị thích em chỗ đó đó nhóc, rất tâm lí" Chị giơ ngón trỏ lên với cậu rồi cười hì hì.
"À đúng rồi! Chị chưa xử lí em một chuyện, hôm bữa khi đang quay show ai cho phép em cho Nam Thư hôn má em hả? Còn ngay trước mặt chị nữa! Em gan quá rồi ha!" Dạ đột nhiên nhớ lại chuyện trước 1 tuần chị đi, làm chị nổi trận lôi đình.
"Em đâu có đâu tại chỉ từ đâu lù lù xuất hiện ra chứ em đâu biết đâu" Cậu cuốn cuồn giải thích.
"Không biết có hôn là có rồi không nói nhiều" Dạ đột nhiên nổi điên lên quay mặt sang chỗ khác giận lẫy cậu.
"Thôi mà cho em xin lỗi mốt em sẽ chú ý hơn" Trung ôm chị từ đằng sau giọng nhõng nhẽo như con nít.
"Trời ơi, định rủ bà ra ăn... nghỉ phẻ đi tui no luôn rồi, má ưi cơm chó" Ông Dương Lâm từ đâu chui vô phòng thấy cảnh tình tứ của cặp kia liền âm âm bỏ ra ngoài.
"Rồi xong thấy chưa có người thấy rồi kìa" chị phồng má giận dỗi, ngồi xuống ghế quay lưng lại với cậu.
"Em xin lỗi mà đừng giận em nữa, một tuần rồi chưa được gần chị đó tha cho thằng nhỏ đi nha" Trung quỳ xuống một bên năn nỉ chị.
"Lại đây biểu" Dạ nhìn cậu lạnh lùng đưa ngón tay ngoắc cậu lại gần.
"Dạ....ahh...đau em" cậu la toáng lên khi chị Dạ cắn một nhát vào cổ cậu để lại một dấu đỏ chói mắt.
"Coi như đánh dấu chủ quyền, không được ai đụng vào khi chưa có sự đồng ý của chị" chị đẩy cằm cậu lên.
"Ahhh....em làm gì vậy....Trung!" Trung bật người dậy làm chị bật ra sau, trong khi đó cậu chôn mặt vô cổ Dạ làm gì đó.
"Em để lại dấu thôi, hì" Trung cười nhẹ, nhìn tác phẩm của mình trên cổ chị.
"Rồi biết rồi anh ơi!" Dạ thở dài.
"Chị lại đây nằm với em" cậu vỗ lên chỗ trống ở ghế xếp, chị cũng chiều cậu đi lại nằm xuống, cậu nhóc được chiều liền rút vào lòng chị nhắm mắt ngủ. Dạ biết cậu mệt nên để cậu ôm mình ngủ thoải mái còn bản thân thì xem công việc qua điện thoại, tay lâu lâu lại vuốt tóc cậu còn nhẹ nhàng hôn lên tóc cậu, thật viên mãn a~.
* Nửa tiếng đông hồ sau:
"Nhóc con, dậy nào chúng ta về thôi" Dạ vỗ vỗ mặt cậu kêu dậy, nhưng có vẻ không nhúc nhích được rồi.
"Trung à dậy nào! Về nhà lại ngủ tiếp" Chị lại tiếp tục lây cậu dậy nhưng thằng nhóc này vẫn ôm chị chặc cứng.
"Chị Dạ! Em thật sự thích chị!" Trung mắt vẫn nhắm nhưng miệng lại nói mớ.
"Được rồi chị biết mà nhưng trước hết em phải thức đi đã"
"Uhm ... em dậy rồi đây" cậu vươn vai một cái rõ to. Vừa tỉnh dậy cậu nhìn Dạ một cái cười rõ tươi, xong lại bế xốc chị lên đi ra ngoài.
"Thả chị xuống mấy nhà báo thấy là có chuyện đó" Chị hoảng hốt nhìn xung quanh.
"Không sao đâu, chị quên giờ này nhà báo không được vào phim trường à!" Cậu ung dung bế chị ra khỏi phim trường bằng cửa sau.
"Chị ngồi ở đây đợi em một chút em dọn đồ xong rồi ra liền" nói xong đóng cửa xe rồi chạy vào trong dọn đồ thật nhanh, vì sợ chị đợi lâu nên chưa đầy 5p sau Trung đã xuất hiện với hai tay đầy đồ.
"Về thôi!"
*30p sau tại nhà của Trung:
"Dạ, chị đi tắm đi, em đem đồ lên lầu rồi lấy đồ cho chị" Trung hăng hái xách đồ lên lầu. Chị ngồi ở sofa phòng khách trong lòng thầm cảm thán nhóc này sao lại dễ thương như vậy, chăm chị hơn cả đứa con nít nữa, thoáng nhìn qua thấy lưng áo cậu đã sớm ướt mồ hôi vậy mà vẫn dành phần việc làm hết, thiệt là không thương cậu là phí phạm mà.
"Sao em không tắm đi mà còn đứng đây nấu nữa, người em ướt hết rồi kìa, Trung à" Dạ bước xuống nhà với mái tóc ướt sủng và bộ đủ pijama thoải mái ngủ ở nhà.
"Thôi để em nấu xong đi rồi em đi tắm luôn"
"Em tranh thủ đang hâm canh thì lo đi tắm đi chị nêm cho" Dạ đoạt lấy cái thìa mút canh rồi đẩy cậu đi lên phía cầu thang.
"Rồi, rồi em đi liền đây, em giao nồi canh cho chị đó" Trung cười trừ đi lên lầu để tắm một chút, thả mình vào dòng nước trút bỏ son phấn trở về con người thật của mình, thiệt thoải mái a~. Tắm xong cậu nhóc tung tăng đi xuống lầu với một cái áo không tay màu trắng và quần đùi màu đen cùng mái tóc rũ rượi vì ướt.
"Chị Dạ, chị xong chưa em dọn phụ lên bàn cho" Trung bị mái tóc ướt nhẹp che mất tầm mắt vừa hất tóc lên cậu liền chết đứng tại chỗ. WOW! Mỹ nữ nào đây, thật đẹp a~.
"Em mau phụ chị đi đứng ở đó làm gì nữa!" Dạ nhìn cậu ánh mắt quyến rũ kéo cậu về thực tại.
"Ờ...ờ em biết rồi, em phụ chị ngay đây!" Cậu xém chút nữa hàm rớt xuống đất, cậu mới thấy cảnh gì đây chứ, chị cố tình mặc bồ độ đó là có ý gì là muốn khiêu khích cậu. Đúng! Là đang khiêu khích cậu vậy thì cậu cúng không nên khách sáo làm gì nữa.
Dạ đem đồ ăn ra bàn, ánh mắt đầy quyến rũ, trên miệng mang theo ý cười. Cảnh xuân vừa rồi cậu thấy là cả cơ thể đầy đặn của người con gái này, từ bộ đồ pijama màu hồng kín đáo ban nãy bây giờ đã thành một cái áo sơ mi trắng mỏng tang, nó mỏng tới nổi có thể thấy được nội y đen bên trong thoát ẩn thoát hiện hèn gì làm cậu nhóc kia chết đứng, Dạ khéo léo khoe được đôi chân dài trắng muốt chiếc quần đen ngắn nằm ẩn sau chiếc áo ấy, suýt nữa lại tưởng chị không mặc quần nữa chứ! Tội lỗi quá.
"Ra ăn thôi"
"Chị mặc đồ như vậy là có ý gì đây!" Trung nhìn chị ánh mắt dò xét.
"Đã có ý gì đâu chỉ là ở nhà mặc cho mất thôi mà" Dạ gắp miếng đầu tiên trả lời cậu.
"Có mà chị khiêu khích người ta thì có" cậu bĩu môi.
"Lo ăn đi kìa" Dạ cười nhẹ.
Bữa ăn diễn ra vô cùng vui vẻ vì nó là bữa ăn sau tận một tuần xa cách. Trung chỉ xa chị mới một tuần mà đã có đủ chuyện trên trời dưới đất để kể cho chị nghe. Kể thì kể vậy thôi chứ mắt lúc nào cũng láo liên lên cơ thể chị. Dạ biết chứ nhưng chị chả nói đâu cứ để cho cậu thèm thuồng cơ thể này đi. chị sẽ chơi đùa với cậu sau. Ăn xong, hai người dọn dẹp, chị đảm nhận việc rửa chén. Búi nhẹ mái tóc lên để ra phần cổ trắng ngần, sắn tay vào làm việc vẫn giữ được nét đẹp đầy quyến rũ làm cậu nhóc kia chính thức nhịnh không được liền bay như gió lại ôm chị chặt cứng, mặt vùi vào hõm cổ chị. Dạ hơi bất ngờ bật người về phía trước, miệng cười nhẹ.
"Nào, bình tĩnh lại nào đừng gấp như thế chứ!" Dạ nói khẽ.
Dường như Trung không nghe thấy lời chị nói tiếp tục hành sự. Cậu xoay người Dạ lại nhấc bổng chị lên đặt xuống bàn ăn, nhanh nhẹn tháo đôi găng tay rửa chén chị đang đeo quăng xuống đất, vòng tay nhẹ nhàng ôm lấy vòng eo nhỏ, môi đặc biệt lại thích nơi xương quai xanh chị để lại vô vàn dấu đỏ. Dạ biết là cậu thèm mình sắp chết rồi nên chỉ biết cười trước cậu.
"Từ từ thôi, chị đã chạy đâu nhóc! Muốn lắm rồi" chị ấn đầu cậu vào cổ.
"Đã ai nói chị rất thơm sau khi tắm chưa, một mùi hương có thể giết em" Trung dừng lại nhìn chị trực tiếp.
"Tới mức đó sao chị lại không biết đó, vậy là chị đã giết em chưa" Dạ kéo một bên vai áo xuống để lộ một bên vai trần trụi, trắng nõn.
"Bây giờ thì em nghĩ là có rồi đó" dứt lời cậu nhào đến chị.
Môi áp lên môi chị nhẹ nhàng nâng niu nó, Dạ chống tay ngả ra sau tay còn lại kéo đầu cậu làm nụ hôn đã sát nay còn sát hơn, tiếng hôn hít vang lên khắp phòng. Tay cậu lần lên cởi từng cúc áo sơ mi của chị ra để lộ ra chiếc áo màu đen bên trong cùng phần da trắng sáng. Nhưng đột nhiên Dạ nắm tay cậu lại không cho cậu lộng hành.
"Hôm nay không được, hôm nay 'bà già' có chuyện không làm được, nên là xin lỗi 'phi công' nha" chị nói giọng ngọt ngào, ánh mắt nhìn cậu trìu mến tay đưa lên vuốt má cậu.
"Vậy tại sao chị còn cố tình mặc đồ như vầy để khiêu khích em" Trung thở dài thườn thượt.
"Chẳng qua là muốn xem em có còn thương người ta nữa không đi một tuần rồi ai biết như nào"
"Em vẫn thương chị mà, em đâu dễ thay lòng như vậy huống gì người yêu em lại xinh đẹp như vậy sao mà không yêu cho được"
"Thiệt là khéo ăn nói tiếc là hôm nay không thưởng được" Dạ vuốt má cậu.
"Đời còn dài chị muốn thưởng khi nào mà không được" Trung áp sát người chị, trán chạm trán, tay ôm lấy vòng eo nhỏ mà tâm tình.
"Còn bây giờ thì chị phải đi ngủ đây, đi cả tuần rồi chị hơi mệt nên là 'bé' rửa đóng chén đó dùm chị nha" Dạ dùng ngón tay đẩy vai cậu ra rồi tung tăng đi lên lầu
Haizzz, Trung ơi là Trung vẫn là phận thuê nô mà, một tuần xa cách như vậy mà bây giờ không được ăn gì mà còn phải rửa cái đóng chén này nữa, đúng là khổ thiệt mà.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com