Chương 1
Giang Trừng chết rồi.
Chết vì bảo vệ Ngụy Vô Tiện cùng Kim Lăng thoát khỏi lưỡi kiếm của một hung thi cấp cao.
Ngay khoảnh khắc thanh kiếm xuyên qua thân thể đơn bạt của Giang Trừng cũng là lúc mọi vật diễn ra xung quanh Ngụy Vô Tiện tựa như chậm lại vô số lần. Nhìn người sư đệ mà hắn đã từng thề dù chết cũng phải bảo vệ ngã xuống trước mặt hắn, huyết dịch trong cơ thể Ngụy Vô Tiện như sôi trào lên. Một màu đỏ che phủ mắt hắn tựa như sự điên cuồng năm đó tại Bất Dạ Thiên.
Hắn thét lên một tiếng đầy điên dại, theo sau đó rút ra Trần Tình.
Oán khí, lệ khí bốc lên nghi ngút, hôm nay lại là ngày cuối cùng của Quỷ tiết trăm năm càng làm cho đám tẩu thi mà hắn gọi ra trở nên khát máu và điên dại hơn. Đám tẩu thi như phát điên phát rồ mà lao về đám hung thi cấp cao kia mà đặc biệt là hung thi cấp cao đã đâm sư đệ của hắn.
Đến khi Ngụy Vô Tiện định hình lại mọi việc đã thấy hung thi kia bị tẩu thi mà hắn điều khiển xâu xé không còn một mảnh.
Ngay lúc hắn gần như mất khống chế thêm một lần nữa bên tai liền truyền vào tiếng thét đầy thê lương "CỬU CỬU!!!"
Ngụy Vô Tiện bước nhanh về phía Giang Trừng, ôm người kia vào lòng, cả cơ thể hắn không khống chế được mà run lên bần bật.
Bàn tay hắn thấm đẫm máu của Giang Trừng, nhiều đến nỗi khiến tâm hắn như bị ai đó xé ra làm từng mảnh.
"Giang Trừng, ngươi mau tỉnh lại a, hung thi kia đã bị ta giết rồi. Ngươi mau mở mắt nhìn ta a."
"Giang Trừng, đừng dọa sư huynh ngươi a, mau tỉnh dậy đi."
Kim Lăng nhìn máu trên ngực Giang Trừng vẫn không ngừng chảy, cậu điên cuồng cầu xin xung quanh cứu giúp cửu cửu.
Chính là Kim Lăng cũng biết vết thương này sẽ không thể khép miệng được. Thanh kiếm đã đâm vào ngực cửu cửu cậu mang theo oán khí rất nặng, nó mang theo tâm niệm phải giết chết Ngụy Vô Tiện của hung thi kia. Mà cửu cửu cậu lại thế Ngụy Vô Tiện một kiếm kia.
Kim Lăng điên cuồng lắc đầu không thể chấp nhận sự thật này.
"Hàm Quang Quân, Ngụy Vô Tiện cầu các ngươi.... cầu các ngươi giúp ta cầm máu. Cầu các ngươi cứu cửu cửu ta, cầu các ngươi mau dùng linh lực cầm máu cho cửu cửu."
"Làm ơn....cứu cửu cửu ta..."
Như bừng tỉnh, Ngụy Vô Tiện nhanh chóng truyền linh lực của bản thân cho Giang Trừng.
Linh lực hắn có được, bởi vì nửa kim đan mà Giang Trừng đã trả hắn hơn một tháng trước. Sư đệ hắn không muốn nợ hắn, nhưng Giang gia lại cần kim đan của hắn để chống đỡ. Sư đệ hắn đã nói nếu hắn muốn Giang Trừng liền không tiếc mạng sống mình mà moi kim đan ra cho hắn.
Bất quá hắn không cần, hắn không cần Giang Trừng không tiếc sinh mạng mà trả kim đan cho hắn. Hắn không cần Giang Trừng cứu hắn mà đến mạng sống cũng không được đảm bảo. Hắn tuyệt đối không cần.
Thế nhưng linh lực của hắn truyền vào cơ thể Giang Trừng lại nhanh chóng hư thoát rồi biến mất không còn vương lại chút gì.
Ngay cả Lam Vong Cơ cũng không thể làm vết thương ấy khép miệng được.
Cơ thể Giang Trừng chỉ còn lại nửa kim đan, lại không chăm sóc thân thể, một kiếm này chính là muốn lấy mạng của hắn.
Giang Trừng mất ý thức không bao lâu thì tỉnh lại, mi mắt trĩu nặng khiến hắn không muốn tỉnh dậy nữa. Nhưng cớ sao bên tai lại vang lên vô số tiếng khóc như thế. Hắn chưa chết mà, khóc cái quỷ gì.
Gắng gượng mở ra đôi mắt, chào đón hắn lại là cơn đau truyền đến từ đan điền, lục phủ ngũ tạng hắn như muốn đảo lộn, xương cốt như rã rời, đau đớn đến chết lặng.
Hắn cong người ở trong lòng Ngụy Vô Tiện nôn ra một ngụm máu, vạt áo trước của Ngụy Vô Tiện nhanh chóng bị nhiễm đỏ, ngay lập tức lan ra một tảng lớn.
"Giang Trừng!"
"Cửu cửu!"
"Tông chủ!"
Tâm tình của đám người đều bị tình trạng của Giang Trừng làm cho kinh sợ.
Kim Lăng kinh hoảng nhào tới, muốn giành lấy Giang Trừng từ tay Ngụy Vô Tiện lại sợ bản thân làm đau hắn. Bất lực trước hoàn cảnh hiện tại khiến Kim Lăng bật khóc đến tê tâm liệt phế.
"Cửu cửu....Không phải người đã hứa...người đã hứa ở cạnh con....hức...ở cạnh quản thúc con....đến năm con ba mươi tuổi sao....hức....người đã hứa như vậy mà...."
"Cửu cửu, người là người thân....hức...duy nhất còn lại của con, người....người....không thể bỏ con lại được...."
Đôi môi tái nhớt nhiễm huyết sắc khẽ mở, giọng khàn đặc.
"Ngoan,....đừng khóc....còn có xin lỗi con..."
Nói xong những lời này mí mắt Giang Trừng lại muốn chống lại sự sai khiến của cơ thể. Cơn đau từ đan điền vẫn luôn âm ỉ khiến hắn chỉ muốn buông bỏ.
Thấy Giang Trừng lại một lần nữa muốn rơi vào hôn mê, Ngụy Vô Tiện sợ hãi đến tay chân luống cuống. Ôm ngang người Giang Trừng, triệu gọi Tùy Tiện nhanh chóng bay thẳng trở về Liên Hoa Ổ.
Kim Lăng thấy hàng loạt động tác của Ngụy Vô Tiện thì như bị cái gì kích thích mà ngay lập tức ngự Tuế Hoa bay theo cướp người lại. Đến cuối cùng chỉ khi Hàm Quang Quân trực tiếp đánh ngất cậu mới thôi giành lại người đang nằm trong ngực Ngụy Vô Tiện.
Ngụy Vô Tiện ôm Giang Trừng trong lòng, qua nhiều lớp áo hắn vẫn có thể cảm nhận được rõ ràng độ ấm của người trong ngực đang từng chút một lạnh dần đi.
Ngụy Vô Tiện có chết cũng chưa từng nghĩ sẽ có ngày Giang Trừng lại ngoan ngoãn mà nằm trong ngực hắn. Ngày trước quả thật hắn có chút muốn thấy bộ dạng ngoan ngoãn này của Giang Trừng, nhưng không phải bộ dáng ngoan ngoãn của hiện tại. Ngụy Vô Tiện hắn hoàn toàn không muốn nhìn thấy Giang Trừng của hắn như vậy.
Giang Trừng giờ phút này cũng rõ ràng cảm nhận được sinh mệnh của bản thân đang dần dần trôi đi. Chỉ là hắn không an lòng, hắn lo lắng cho Kim Lăng thằng bé chỉ mới lên chức tông chủ không lâu bao nhiêu thế lực lâm le. Không có hắn bên cạnh quản thúc thằng bé chống đỡ làm sao được.
Tay hắn run rẩy nắm lấy vạt áo đen của Ngụy Vô Tiện. Vết Thương vẫn luôn chảy máu, oán khí từ vết thương làm cơ thể hắn đau nhức khiến mày liễu nhíu chặt, miệng liên tục nỉ non tên của Ngụy Vô Tiện.
"Ngụy Anh....Ngụy...Anh....."
"Ta ở, Giang Trừng ta ở đây. Ngươi trước đừng nói, ta mang ngươi về, mang ngươi về nhà."
Ngụy Vô Tiện vô cùng sợ hãi, vết thương của Giang Trừng không thể khép miệng, bộ tử y tông chủ Vân Mộng nhiễm đầy máu, oán khí khiến vết thương nứt toác, một mảng đỏ tươi da thịt lẫn lộn, thật sự chẳng dám nhìn thẳng.
Giang Trừng hắn hiện tại coi như vẫn còn được vài phân ý thức, môi mỏng khẻ hỡ, chất giọng khàn đặc mà nói.
"Ngụy Anh.... Có thể ...lần này ta qua....không được nữa.... Ngươi coi như.... coi như vì a tỷ, vì...ta có thể hay không....thay...ta để ý...để ý tới Kim...Lăng, để ý...đến Giang gia...."
Từng chữ, từng chữ lọt vào tai Ngụy Vô Tiện tựa như hàng ngàn mũi dao đâm vào nơi mềm yếu nhất của hắn. Giang Trừng, sư đệ của hắn không nên nói ra những lời như vậy. Những lời này không khác gì đang bàn giao lại mọi thứ cho hắn, không khác gì lời trăn trối cuối cùng. Không, Giang Trừng tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện gì, tuyệt đối không.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com