Bạch Nguyệt Quang · Hạ (3)
Tam
1.
Ánh nắng dịu nhẹ.
Vẫn như mọi khi, bọn hắn luôn có vô số lần cùng nhau nói chuyện phiếm, bàn đến chuyện tương lai.
Kim Quang Thiện mặt mày thon gọn tinh xảo, ánh mắt hẹp dài, xoay tròn quạt trong tay, cười đến phong lưu đa tình "Đương nhiên ta muốn cả đời vinh hoa phú quý, phóng túng hưởng lạc."
"Không có tiền đồ."
"A, một kẻ đồ tể như ngươi làm sao hiểu được vui thú của ta."
"Ngươi!"
"A ha, mỗi người một chí hướng riêng, chúng ta không nên tranh luận làm mất hòa khí." Thanh Hành Quân mỉm cười, nói "Dù sao, ai rồi cũng sẽ trở thành một Tông chi chủ, gánh nặng đè trên vai, không phải muốn tùy ý làm gì là làm được."
"Bộ dáng này của ngươi là sao?" Ôn Nhược Hàn buông xuống chén ngọc trong tay, nhướng mày hỏi.
"Bọn họ đều muốn tiêu dao tự tại thêm mấy năm, Tông chủ thì sao chứ...." Giang Trừng hai tay chống má, trong lòng một trận mềm mại, dưới ánh dương ấm áp, tựa như con mèo lười đang phơi nắng, lại có chút buồn ngủ "Làm gì cũng phải cân nhắc trước sau."
"Vậy, Vãn Ngâm về sau muốn làm gì?"
"Ta sao?" Giang Trừng ngước mắt nhìn, trông thấy Thanh Hành Quân tuấn mỹ ôn nhuận, dưới ánh nắng, đôi con ngươi màu hổ phách tản ra vô hạn lưu luyến dịu dàng.
"Ta... ta đương nhiên muốn...." Giang Trừng không hiểu tại sao trong lòng đột nhiên vui vẻ, lại đột nhiên chua xót, y nói "Đạp biến sơn hà! Trừ gian diệt ác, ngắm nhìn nhân gian muôn màu muôn vẻ, cầm kiếm tiêu diêu khắp thiên nhai, đến lúc đó, chúng ta lại cùng nhau.... A?"
"Thanh Hành Quân."
Giang Trừng nhíu mày, đứng thẳng người, thời tiết Vân Thâm hay đột nhiên thay đổi, tựa như hôm nay, mây đen che lấp, một màu xám ảm đạm bao phủ toàn bộ, dần dần bao lấy gương mặt tươi cười kia.
Y có chút bất an, nhưng không biết tại sao lại bất an, vội đi tới gần Lam thị Đại công tử, miễn cưỡng cười cười "Vân Thâm Bất Tri Xứ của các ngươi cũng tối quá nhanh đi."
"Thanh Hành Quân." Y tự dưng vô cớ nóng nảy "Ngươi lại gần đây một chút, ta nhìn không rõ ngươi."
"Giang Trừng."
Giang Trừng khẽ giật mình, quay đầu lại.
Trong nháy mắt, bầu trời triệt để tối đen, mây mù tịch mịch giữa hoàng hôn bị ép thành một đường, bùng lên sáng rực, như một vết thương bị xé rách, màu máu nóng hổi đều tan vào đôi mắt giăng đầy tơ đỏ của Ôn Nhược Hàn.
"!!!"
Giang Trừng từ trong mộng bừng tỉnh, một thân mồ hôi lạnh, thân thể đơn bạc chịu không nổi cảm xúc mãnh liệt, y run rẩy một hồi lâu, mới khó khăn đứng dậy, mơ màng chớp mắt.
"..... Là mộng."
Nhưng là một cái ác mộng.
Đột nhiên trong bóng tối truyền đến thanh âm, Giang Trừng cả kinh, vô thức giơ tay lên, lại phát hiện tay mình từ lúc nào đã bị người đè chặt trên giường.
Y mở to mắt, lúc này ánh trăng từ ngoài song cửa chiếu vào, từ từ hiện rõ bộ dáng của người tới, mặt mày tuấn lãng, đôi mắt thâm thúy. Khoảnh khắc đó, người trong mộng dường như xuyên qua bóng đêm, giáng vào lòng y một cái nặng nề.
"Ôn Nhược Hàn."
Ôn Nhược Hàn trầm thấp cười một tiếng.
2.
Giang Trừng ngồi trên giường, phía bên kia, Ôn Nhược Hàn nghiêng người châm lửa ngọn nến.
Ánh sáng và bóng tối giao thoa, rèm che bên giường phấp phới một cái bóng, đem Giang Trừng nhàn nhạt ẩn hiện bên trong.
"Thân thể thế nào rồi?"
"Thân thể ta làm sao, Ôn Tông chủ e là so với ta còn muốn rõ ràng hơn."
"......"
Ôn Nhược Hàn vung tay vứt đi quê diêm châm lửa. Giang Trừng từ trong mộng mị thoát ra, lấy lại dáng vẻ bình tĩnh, đối mặt với hắn tuyệt không có chút rung động nào.
"Giang Tông chủ." Đối với y, tính tình Ôn Nhược Hàn luôn có chút không thể nào kiềm chế được, ngữ khí dần dần chuyển lạnh "Ngươi nên biết điều một chút."
Giang Trừng đảo mắt nhìn hắn, hoàng hôn trùng điệp, y một thân lăng duệ uy nghiêm nghênh tiếp Ôn Nhược Hàn một thân bá khí bức người, trong nháy mắt, hai người yên lặng không một tiếng động đối kháng nhau.
Cuối cùng, Ôn Tông chủ thu liễm, lần nữa nặng nề mở miệng "Thế thể thế nào rồi?"
Giang Trừng dời đi ánh mắt "Tốt."
Y trả lời chỉ vẻn vẹn có một chữ, lại nhìn qua hắn "Giang gia thế nào?"
"Tốt."
"Làm sao?" Giang Trừng cười lạnh một cái "Giống như thân thể bây giờ của ta, đều là "tốt" như vậy đúng không?"
"Nếu không thì sao?"
"......"
Giang Trừng nghiến răng, yên lặng một lát, thỏa hiệp.
Có thị nữ chiếu cố, nội thương y đang dần dần khôi phục, khẩu vị cũng tốt, thường ngày hoạt động đã không còn gì đáng ngại.
Thấy y thỏa hiệp, thần sắc Ôn Nhược Hàn cũng hòa hoãn lại, môi mỏng giống như giương lên lại như không phải "Đứa con nhặt được kia của ngươi, thật đáng tiếc, giết không được, hiện nay đang chiêu binh mãi mã, cùng mấy đại thế gia, chuẩn bị đồng loạt tấn công Bất Dạ Thiên."
"....." Giang Trừng nhìn qua hắn, khóe miệng giật một cái.
Vấn đáp vẫn chưa kết thúc.
"Gần đây đang luyện cái gì?"
"Đạp Phong." Giang Trừng lời ít mà ý nhiều "Chúng tiên môn gần đây tiến hành phạt Ôn sao rồi?"
Y đem hai từ "phạt Ôn" nói đến quang minh chính đại, Ôn Nhược Hàn nghe thấy, thái dương chợt nhảy một cái.
"Kiến càng lay cây, không đáng nhắc đến."
"A." Giang Trừng cười một tiếng, mang theo ý vị trào phúng "Ôn Tông chủ, ngươi cũng nên biết điều một chút."
Lông mày Ôn Nhược Hàn nhăn lại, ngồi bên cạnh bàn, dáng vẻ của hắn bên ngoài đã không biết hù chết bao nhiêu người, nhưng hiện tại lại không thể bức ra được, chỉ có đôi mắt lạnh lùng nhìn qua y "Nhiếp Minh Quyết đã dẫn quân tới Ô Lĩnh, lấy đầu Húc nhi."
Ngón tay chợt run lên, Giang Trừng nhíu mày, đôi mắt chìm lạnh, ẩn giấu cảm xúc không thể tin, còn có đột nhiên bừng tỉnh "Ngươi thật sự có bệnh."
"Đây là vấn đề sao?" Ôn Nhược Hàn thậm chí mang theo ý cười, nhưng cặp mắt lạnh giá giữa ánh nến đang nhảy nhót kia làm cho Giang Trừng rùng mình, hãi hùng khiếp vía.
"Ta đúng là có."
Một lần nữa, tan rã trong không vui.
3.
Mưa gió sắp đến.
Sơn điệp chập trùng xa xa, trên núi bao quanh bởi sương mù, hơi nước tầng tầng, làm cho núi xanh một mảng ướt át ẩm thấp.
Trên lầu, sa mạn tuyết trắng bay bay, dõi mắt nhìn về nơi xa, mây đen mịt mù, lộ ra một mảnh thiên không xám xịt, tịch mịch nặng trĩu, mang theo vẻ trầm mặc buồn bực khó tả.
Giang Trừng kéo kéo áo choàng lông chồn trên vai, thị nữ phía sau đem túi sưởi nhét vào tay y, tiết hạ, mưa như trút nước.
Xuyên qua màn mưa, thiên địa phiêu diêu, gió núi mang theo lạnh lẽo, cùng tiếng mưa rơi nhỏ vụn, ào ào thủy sắc.
"Coi chừng bị lạnh." Thanh âm nhàn nhạt quen thuộc sau lưng truyền đến.
Ôn Nhược Hàn đi lên lầu, toàn thân sạch sẽ nhẹ nhàng khoan khái, không thấm một giọt mưa.
Giang Trừng không nhìn hắn, thẳng đến khi đối phương đi lên đứng bên cạnh y, một đoạn áo bào Viêm Dương Liệt Nhật lọt vào tầm mắt, y mới hơi nghiêng người, đối diện với cặp mắt hẹp dài nhuốm đầy tơ máu của hắn.
Tiếng mưa rơi gió thổi, lả tả rì rào. Giang Trừng lúc này không có tâm trạng cùng hắn giao tranh, hai người khó có được an tĩnh, sóng vai tại lầu cao nhìn núi nghe mưa.
"Mùi máu tanh."
Ôn Nhược Hàn cười khẽ một tiếng "Đã hun qua hương."
"....." Giang Trừng liếc hắn một cái.
Nam nhân bờ vai rất rộng, giữa sắc trời mênh mông, sừng sững sừng sững, như không cách nào lung lay được quyền lực của hắn.
Giang Trừng hất lên áo choàng, tầng tầng y phục ấm áp cũng không thể che được thân thể phá lệ gầy yếu của y, giống như cả người y đang dần bị lũng vào trong bóng tối.
Y nhíu chặt mày, trong tiếng mưa rơi, hàng lông mi bị hơi nước làm cho ẩm ướt "Ngươi còn muốn giam ta trong bao lâu?"
"Nhanh thôi." Ôn Nhược Hàn không có gì để nói với y "Đợi đến khi đám tu sĩ phạt Ôn kia tất cả đều biến mất, ngươi liền có thể ra ngoài. Đến lúc đó, muốn đi đâu cũng được."
Bởi vì sau đó, mọi nơi đều là của hắn.
"Thật vinh hạnh." Giang Trừng vô cùng hiểu được ý tứ của hắn, khóe miệng lạnh lùng cong lên "Chờ đến khi tất cả những ai muốn phạt Ôn chết hết, ngoại trừ quyền lực độc tôn ra, ngươi còn có gì nào?"
Tiếng mưa rơi rì rào, đôi mắt Giang Trừng mông lung xuyên qua màn mưa, nhìn mưa bụi trên triền núi xa.
Thanh âm tĩnh nhạt, khó được tâm bình khí hòa.
"Tiên môn Bách gia đều sợ ngươi, hận ngươi, khắp nơi đề phòng, nghĩ một đằng nói một nẻo. Trên đời không có người nào thực tâm chờ đợi ngươi, đến cuối cùng cũng chỉ có một mình ngươi cô độc, mang theo cái vị trí tiên đốc sống hết cuộc đời."
Gió lại mang theo hơi nước len lỏi vào trong khí quyển, ướt át thấm lạnh mái tóc dài của Giang Trừng.
"Ta thực sự không hiểu, điều này có gì tốt chứ."
Ôn Nhược Hàn bình tĩnh nhìn sườn mặt của y, nhìn hồi lâu, híp mắt, trong mắt huyết sắc như muốn phá vẩy chui ra.
"Thực tâm chờ đợi ta? A, tại sao không có?"
Thanh âm của hắn rất thấp, Giang Trừng ngơ ngác một chút, hoảng hốt trông về phía hắn.
Mây đen đột nhiên tiêu tán, bầu trời nơi ngọn núi xa xa chợt quang đãng, trong trẻo hẳn lên. Sắc trời dần dần bừng sáng, cây cỏ non mởn màu tươi mới, những cơn mưa bụi liên miên trở nên trong suốt lạ thường.
Giang Trừng bị màu mưa làm cho ngây ngẩn, khóe miệng mím lại nhìn hắn.
Ôn Nhược Hàn cong khóe miệng, nhìn chằm chằm y, ác liệt, chậm rãi thấp giọng nói.
"Đó không phải là ngươi sao?"
Giang Trừng vẻ mặt ngưng trọng, nước mưa mênh mang như tưới vào lòng y, nội tâm triệt để lạnh lẽo.
Y nhìn Ôn Nhược Hàn, mày nhíu chặt, cảm thấy hắn quá tự cho là đúng, môi mỏng khẽ mở, nhưng lại không thể nói chuyện, trong nháy mắt đó, chấn kinh cùng chán ghét dâng trào, muốn tránh cũng không thể tránh.
Sắc mặt y càng lúc càng tái nhợt, hơi nước trên lông mi rẽ quạt dao động, đáy mắt ướt át một mảnh.
Ôn Nhược Hàn không tránh không né đón nhận ánh mắt của y, nhìn thấy lông mi của y run rẩy, sau cùng nhịn không được xoay người đi.
Áo choàng xám tro nặng nề lướt qua chân hắn, tiếng bước chân của Giang Trừng xen lẫn trong tiếng mưa, chậm rãi từ bên cạnh hắn biến mất.
Ôn Nhược Hàn vẫn chắp tay sau lưng, biết được người bên cạnh mình đã rời đi, xung quanh lại trở về là tiếng mưa xối xả, hắn nhìn mưa trên dãy núi xa, khóe miệng lương bạc câu lên một nụ cười.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com