35. [Nghi Lăng Truy] Hờn dỗi
Hôm nay là một ngày đẹp trời, Trạch Vu Quân có việc bận nên nhờ Tư Truy xuống núi hái dược cho mình, y nhận mệnh và tất nhiên sẽ mang theo Cảnh Nghi vì tên này lúc nào cũng lẻo đẻo theo sau y cả.
Hai người vừa ra khỏi cổng thì gặp Kim Lăng, hắn vừa nhìn thấy Tư Truy liền vui như đi hội nhưng vừa liếc mắt sang kẻ đi kế bên y liền lập tức đổi sang bộ dạng chán ghét. Tại sao lúc nào hắn muốn ở riêng cùng y đều có mặt cậu? Hận không thể đá cậu ra khỏi vị trí trúc mã rồi thay chính mình vào. Cảnh Nghi cũng không vừa, cậu vừa gặp hắn lại làm ra ánh mắt khinh bỉ giống như muốn nói: "Tư Truy là của ta, không tới lượt ngươi giành"
Và thế là hai người lại cãi nhau, Tư Truy như thường lệ vẫn là người khuyên giải họ, nếu không phải đang đứng trước đá gia huấn thì chắc là cuộc cãi vã của bọn họ vẫn sẽ tiếp tục
Hai tên oan gia ngõ hẹp đi sau lưng Tư Truy xuống núi, suốt đọc đường không ngừng đá mắt nhau phun ra mấy luồn sấm sét, rất muốn lao vào đánh nhau một trận nhưng lại sợ lỡ việc của y nên đành phải nhịn xuống
Khi tìm thấy lá thuốc, Tư Truy nhẹ nhàng đặt giỏ xuống và bảo hai người kia tới phụ mình. Lúc đầu vẫn còn vui vẻ nhưng ngay sau đó họ lại cãi nhau chỉ vì tranh nhau một cây thuốc quý
Kim Lăng: "Cái này là của ta, ta tìm thấy trước"
Cảnh Nghi: "Con mắt nào của ngươi nói thế? Ta rõ ràng chạm tay vào trước"
Cả hai: "Muốn đánh nhau không?"
Mắt thấy hai người bắt đầu động thủ, Tư Truy lại chạy đến can ngăn: "Thôi mà, hai người đừng cãi nhau nữa"
Bọn họ có vẻ đã bỏ ngoài tai lời y nói, bắt đầu nhào vô đấm nhau. Tư Truy không còn cách nào khác liền xuất thủ ngăn họ lại, nhưng sau đó bị một chưởng không biết là của ai vô tình đánh trúng, khiến y ngã xuống đất, may mà chưởng này chỉ dùng ba thành công lực nên y không bị thương
Kim Lăng và Cảnh Nghi biết mình vừa gây họa liền dừng tay, chạy tới đỡ Tư Truy nhưng đã quá muộn, mặt y tối sầm, toan gạt tay họ ra, đứng dậy phủi quần áo rồi nhặt giỏ thuốc lên, bỏ đi.
Cả hai đều nhận thức được Tư Truy đã giận rồi, bình thường y rất ôn hòa nên mỗi khi giận cũng không biểu hiện quá nhiều, chỉ cố tình lơ đi như không quen biết, cái cảm giác đó còn đáng sợ hơn là bị chửi bị đánh nên mỗi lần như vậy hai người Kim Lam kia đều phải tìm mọi cách thuyết phục Tư Truy tha thứ cho mình
Hai người trái phải trên đường đi không ngừng dỗ dành Tư Truy nhưng y không nhìn họ lấy một cái, một đường đem lá thuốc trở về giao cho Trạch Vu Quân
Lam Hi Thần để ý thấy sắc mặt y không tốt, kèm theo biểu cảm khó coi của hai tên kia liền biết là có chuyện nhưng vẫn quyết định không xen vào, chuyện của bọn trẻ nên để chúng tự giải quyết thì hơn
Xong việc, Tư Truy trở về phòng của mình. Đến trước cửa phòng, nhận thấy hai người kia vẫn lẻo đẻo theo sau, y đành mở lời: "Kim tông chủ, ngươi về đi, còn Cảnh Nghi, sau này không cần đến tìm ta nữa" dứt lời, y vào phòng đóng cửa lại
Kim Lăng và Cảnh Nghi như rơi vào hầm băng, không khí xung quanh họ hóa đen trong vài giây, một con quạ mang theo mấy chấm tròn cơ hồ bay ngang qua, sau đó là tiếng la vang trời dọa bay hết chim muông. Họ thế mà bị đuổi rồi, lần này chắc chắn rằng Tư Truy sẽ giận rất lâu, có khả năng sẽ đoạn tuyệt với họ luôn, bây giờ phải làm sao để y nguôi giận đây?
Chuyện này chưa hết lại đến chuyện khác, ánh mắt sắc bén của Lam lão tiên sinh chợt xuất hiện ở sau lưng, ông phạt họ trồng chuối chép năm mươi lần gia quy vì tội làm ồn trong Vân Thâm Bất Tri Xứ
Tư Truy ở trong phòng một buổi cuối cùng cũng đọc xong một quyển sách, y gấp nó lại để lên bàn rồi cầm đàn đi đến sau đình viện để luyện tập khúc thanh tâm. Trên đường đi, y lặng lẽ lướt qua hai cái tên đang trồng chuối trước đá gia quy mà không mảy may để ý đến họ. Kim Lăng và Cảnh Nghi thấy y liền muốn đuổi theo nhưng họ đang bị phạt nên chỉ đành ngậm nước mắt nhìn y khuất bóng sau những tán cây
Một lát sau Kim Lăng không chịu được nữa, hắn bực mình vứt bút xuống rồi đứng dậy, nói: "Không chép nữa, dù sao ta cũng không phải người Lam gia, mắc mớ gì đi chép mấy thứ rác rưởi của các ngươi. Ta đi tìm Tư Truy đây"
"Nè, chờ đã. Kim đại tiểu thư, ai cho ngươi đi trước ta" Cảnh Nghi gọi với theo rồi cũng vứt đồ ở đó mà chạy theo Kim Lăng
Nơi Tư Truy đang ngồi là một mõm đá bên cạnh hồ, mắt nhắm hờ, ngón tay y nhẹ nhàng di chuyển trên phím đàn, từng nốt nhạc lần lượt vang lên tạo nên khúc thanh tâm âm hay đến mê người.
Kim Lăng và Cảnh Nghi trốn sau bụi cây gần đó quan sát, không khỏi cảm thán vẻ đẹp của Tư Truy, khẽ rón rén tới gần y để nhìn cho kỹ. Mặc dù bọn họ không phát ra bất cứ tiếng động nào nhưng khi tập khúc thanh tâm khiến cho giác quan của Tư Truy rất nhạy, y lập tức mở to mắt, dừng động tác. Sau khi xác định được người tới là Kim Lăng và Cảnh Nghi, y không do dự đặt tay lên dây đàn gảy thật mạnh, một luồn khí lực sắc bén bay ra đuổi bọn họ chạy bán sống bán chết. Nơi này phút chốc trở về yên tĩnh, Tư Truy lại có thể tiếp tục đàn khúc nhạc còn dang dở
Kim Lăng và Cảnh Nghi sau một hồi chơi đuổi bắt với đàn khí của Tư Truy đã bị nó đánh cho không còn manh giáp, áo quần rách tả tơi đang ngồi thở hổn hển trước bật thềm, sau đó lại bị Lam Vong Cơ phát hiện chạy quá nhanh liền tiếp tục bị phạt chép gia quy thêm vài chục lần nữa
Một ngày của bọn họ như thế kết thúc vô cùng thê thảm. Kim Lăng trở về Kim Lân Đài đã là tối muộn, các môn sinh suýt nữa nhận không ra hắn, còn tưởng hắn bị ai bạo hành, còn Cảnh Nghi thì mệt mỏi nằm chết dí trong phòng, tay chân mọi nhừ không buồn động. Quả nhiên Tư Truy khi nổi giận thật sự rất đáng sợ, bọn họ hối hận rồi, nếu có lần sau chắc chắn sẽ không dám làm y khó chịu nữa
Thế là mấy ngày sau họ quyết định sẽ không làm phiền Tư Truy nữa để xem y có thay đổi chủ ý không nhưng kết quả vẫn thế, Tư Truy vẫn ung dung sinh hoạt ở Vân Thâm, hơn nữa ban ngày y lên lớp dạy các tiểu bối nhỏ tuổi, đêm đến còn có các trưởng bối bầu bạn, cũng chẳng cô đơn chút nào
Ngụy Vô Tiện gần đây đi thăm Vân Mộng trở về, nghe được gần đây trong trấn có tin không tốt liền giao cho Tư Truy nhiệm vụ đi bảo vệ một cô nương là hoa khôi ở thanh lâu hay bị tà vật quấy nhiễu. Cảnh Nghi vô tình nghe lén được liền cảm thấy không ổn, nếu một mỹ nhân như Tư Truy cứ thế đi vào thanh lâu thì ai biết được còn chuyện gì kinh khủng hơn sẽ xảy ra. Thế là cậu lập tức gửi thư đến Kim Lân Đài cho Kim Lăng, lúc này hai người đã tạm đình chiến để giải quyết chuyện trước mắt
Tư Truy thay một bộ thường phục để tránh bị chú ý rồi đi vào thanh lâu làm nhiệm vụ, hoàn toàn không biết có hai cái đuôi đang bí mật bám theo sau. Y vừa vào đã thu hút rất nhiều ánh nhìn của các kỹ nữ ở đây, họ đều vây quanh y với ánh mắt tán thưởng
"Tiểu ca ca, ngọn gió nào đưa huynh tới đây vậy?"
"Da huynh đẹp thật đó, có bí quyết gì không?"
"Tiểu ca ca, đêm nay hãy để tiểu nữ phục vụ người"
Kim Lăng đứng trên vai Cảnh Nghi nhìn vào thấy một đám thiếu nữ quấy nhiễu tiểu bảo bối của mình như thế liền nổi cơn ghen, hai tay siết chặt song cửa sổ, cơ hồ còn rung lên vì tức giận. Cảnh Nghi còn không biết vì sao hắn lại như vậy, không ngừng hỏi khiến hắn bực mình nhảy xuống đáp: "Ngươi tự nhìn đi"
Cảnh Nghi đu lên song cửa nhìn sau đó biểu cảm cũng chẳng khác gì Kim Lăng, cậu nôn nóng muốn vào trong đó lôi y ra ngay lập tức nhưng vì nhiệm vụ nên phải nhịn
Tư Truy khá ngại khi bị hỏi nhiều như thế, y cố giải thích: "Các vị tỷ tỷ đừng manh động, tại hạ là tu sĩ được phái đến để bảo vệ hoa khôi ở đây, thỉnh các vị có thể cho ta gặp nàng có được không?"
Các kỹ nữ nghe xong liền tản hết ra, hóa ra là tu sĩ thôi à, họ cứ tưởng sẽ được phục vụ một thư sinh mới vào nghề chứ? Thật là mất hết hứng thú. Một cô nương chỉ đường cho y lên trên lầu quẹo trái sẽ là phòng của hoa khôi, y cảm tạ rồi đi thẳng lên tầng
Hai tên ở ngoài thấy y đã có phản ứng liền dùng khinh công leo lên mái nhà để dễ quan sát
Vị hoa khôi này quả nhiên rất xinh đẹp, vừa gặp Tư Truy đã thân thiện mời y uống rượu nhưng y một mực từ chối, nàng ta đành phải đổi thành trà, sau đó cả hai ngồi lại nói chuyện một lúc. Tư Truy đưa ra vài câu hỏi liên quan đến vụ án, cô nương đó trả lời tất cả nhưng y vẫn thấy có điều gì đó kì lạ, nào là nàng ta từng tiếp một vị khách lạ nhưng sáng hôm sau đã không thấy người đó đâu nữa, hỏi những người khác thì họ khẳng định là chưa từng gặp vị khách đó và việc này cứ lập đi lập lại rất nhiều lần, cứ như là có tà vật nào đó cố tình giả dạng thành nhiều vị khách khác nhau tới quấy nhiễu nàng vậy. Nhưng đó cũng chỉ là suy đoán của Tư Truy, y cũng không thể chắc chắn được đành canh gác ở đây một đêm xem sao
Y thầm tính kế trong đầu rồi cầm tách trà lên uống, đột nhiên cảm thấy hơi chóng mặt, khung cảnh trước mắt mờ dần rồi gục xuống, chỉ kịp nhìn thấy nụ cười đáng sợ của hoa khôi
Kim Lăng thấy Tư Truy sắp gặp nguy hiểm liền muốn xông vào nhưng Cảnh Nghi ngăn hắn lại, để xem cô nương kia định làm gì thì mới hành động, nếu đơn thuần chỉ là có ý đồ không đứng đắn với y thì bọn họ sẽ lựa chọn thương lượng rồi đưa y về, còn nếu có ý muốn hại y thì nhất định phải diệt trừ
Hoa khôi đứng đó một lúc lâu rồi đi đến đóng cửa sổ phòng lại, bước tới gần Tư Truy, dần hiện nguyên hình thành một nữ quái miệng rộng muốn cắn nuốt sinh lực của y nhưng nó chưa kịp làm gì đã vấp chân ngã xuống đất, bàn chân của nó đột nhiên đứt lìa.
"Làm sao ngươi biết được?" Nó tức giận nhìn về phía Tư Truy thấy y đã tỉnh từ khi nào, trên tay còn đang nắm lấy sợi dây đàn gần như vô hình, đó chính là chiêu thức Huyền Sát Thuật trứ danh của Cô Tô Lam thị.
Y thu dây, đứng dậy như không có chuyện gì, đối nữ quỷ nói: "Quả nhiên ta đã đoán đúng, câu chuyện của ngươi có rất nhiều sơ hở, nào có vị khách nào đến gặp ngươi rồi hôm sau đột nhiên biến mất, chỉ trừ khi ngươi đã ăn thịt họ rồi xóa hết ký ức của các kỹ nữ và tú bà ở đây, họ thật đáng thương khi không biết chính mình đang tiếp tay cho ngươi hút sinh khí của người khác"
Nữ quỷ khẽ cảm thán: "Ngươi suy đoán cũng thật giỏi"
Y nói tiếp: "Chưa hết đâu, ngươi cố tình tỏ ra đáng thương để cho gọi tu sĩ tới vì thể lực bọn ta vốn dĩ mạnh hơn người thường, ngươi sẽ có cơ hội tiến hóa nhanh hơn, ta nói không sai chứ?"
Kim Lăng và Cảnh Nghi thầm thở phào nhẹ nhõm, hóa ra vừa rồi Tư Truy chỉ giả vờ ngất đi để nữ quỷ lộ nguyên hình thôi. Cả hai không hẹn mà cùng tự hào một phen, tiểu bảo bối của họ thật sự rất lợi hại
Nhưng chưa kết thúc ở đó, nữ quỷ biết mình đã bị vạch trần liền điên cuồng gào thét, giương vuốt tấn công Tư Truy. Y tránh đòn cực nhanh khiến cái bàn bị đánh vỡ, lùi lại trong góc phòng rút kiếm ra. Nữ quỷ này không mạnh lắm, y có thể thừa sức xử lý nó nhưng còn chưa kịp ra tay, Kim Lăng và Cảnh Nghi đã phá mái nhà nhảy xuống, nhanh chóng xử lý nó rồi thu phục vào trong túi càn khôn
Tư Truy thu kiếm, ngạc nhiên hỏi: "Sao hai ngươi lại ở đây?"
Kim Lăng nói: "Bọn ta chỉ lo cho ngươi thôi mà"
"Thế thì không cần" Tư Truy vẫn còn giận bọn họ, toan bỏ đi nhưng sau đó hai tên kia liền bước tới trước mặt chặn đường y, sau đó vứt hết liêm sỉ quỳ xuống dập đầu xin tha
Cảnh Nghi: "Tư Truy, bọn ta biết lỗi rồi, tha thứ cho bọn ta có được không?"
Kim Lăng: "Phải đó, bọn ta chừa rồi, từ giờ sẽ không cãi nhau nữa, cũng sẽ không làm ngươi buồn lòng, xin ngươi đó A Nguyện, tha cho bọn ta lần này thôi"
Tư Truy bật cười, đặt tay lên vai họ nói: "Được rồi, đứng lên đi, ta không giận các ngươi nữa được chưa"
Cả hai mừng rỡ reo lên: "Thật sao? Tốt quá rồi"
Tư Truy đỡ họ lên nhưng sau đó vẫn lụi vào bụng họ mỗi người một phát nói: "Nhưng vẫn phải phạt" rồi lách người qua cửa đi trước. Cả hai bị thốn một trận nhưng sau đó cũng ôm bụng chạy theo y
Từ đó về sau, cả ba sống hòa thuận hơn, đôi lúc Kim Lăng và Cảnh Nghi cũng sẽ cãi cọ nhưng khi vừa nhìn thấy cái liếc mắt của Tư Truy liền im lặng ngay lập tức, bây giờ y đã không cần phải tốn nhiều sức lực để giảng hòa hai người họ nữa vì cuối cùng họ cũng biết sức mạnh của nóc nhà đáng sợ như thế nào rồi
---------
Tiểu kịch trường:
Tư Truy: "Ta nghe nói hai ngươi còn chưa chép xong gia quy"
Kim Lăng, Cảnh Nghi: "Tư Truy/A Nguyện, ta cho bọn ta đi mà"
Tư Truy: "Không được, Hàm Quang Quân bảo ta phải trông chừng các ngươi, làm xong mới được đi"
Sau đó thì...không có sau đó nữa 😛✌
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com