33 -38
Chương 33: Đêm Hội Huyết Ảnh
Khắp kinh thành Bắc Ly rực rỡ ánh đèn. Đêm nay là Yến Hội Thượng Nguyên – bữa tiệc lớn nhất năm do Hoàng thất tổ chức, chiêu đãi quần thần và anh hùng thiên hạ. Trên đường phố, người qua kẻ lại, đèn lồng đỏ giăng thành chuỗi, tiếng sáo trúc hòa cùng nhịp trống tưng bừng. Nhưng giữa lớp son phấn náo nhiệt ấy, một dòng sát khí lạnh lẽo ngầm lan, tựa như hổ báo giấu móng.
Trong Hoàng cung, điện Thừa Thiên sáng rực ánh lưu ly, tơ lụa thướt tha, hương trầm phảng phất. Trên long tọa, Thái An Đế Tiêu Trọng Cảnh khoác long bào vàng óng, ánh mắt uy nghiêm quét khắp đại điện. Ngồi bên dưới là quần thần, danh môn hào kiệt, và… ba vị khách đặc biệt: Tiêu Nhược Phong, Bách Lý Đông Quân, và một nam nhân bịt mặt khoác áo đen, bước đi như bóng u linh – đó là sứ giả của Dạ Các, tổ chức ám sát khét tiếng.
“Đêm nay không chỉ là yến hội.” – Tiêu Trọng Cảnh chậm rãi nâng ly rượu, giọng bình thản nhưng từng chữ như mang sát khí. – “Đây là đêm phân định… ai là bằng hữu, ai là kẻ địch.”
Nam Cung Xuân Thủy đứng một bên, đôi mắt thâm trầm, môi khẽ nhếch. Kế hoạch bủa lưới đã sẵn sàng.
---
Trong hậu điện
Tư Không Trường Phong khoác hắc bào, ẩn thân sau dãy hành lang tối. Hơi thở hắn chưa ổn định sau trận chiến với Huyết Ma Cốt Thú, nhưng ánh mắt vẫn sáng như lưỡi kiếm trong vỏ. Hắn biết rõ: đêm nay không đơn thuần là yến hội. Đây là nơi các thế lực tụ về, và cũng là bẫy lưới giăng cho hắn.
Một giọng khàn vang lên sau lưng:
“Ngươi đến rồi.”
Bách Lý Đông Quân bước ra từ bóng tối, tay cầm hồ rượu Đông Quy, môi nhếch cười:
“Ngươi bị thương mà vẫn mò đến nơi rắn rết thế này? Đúng là gan lớn hơn trời.”
“Gan lớn?” Trường Phong liếc hắn, giọng nhạt như gió lạnh:
“Ta đến để cắt móng vuốt bầy rắn, không phải để chờ chúng cắn chết.”
Đông Quân khẽ bật cười, nhưng trong đáy mắt lại ánh lên tia lo lắng. Hắn hạ giọng:
“Hôm nay… bọn họ không chỉ nhắm vào ngươi. Tin tức về Huyết mạch Hỗn Nguyên lan nhanh hơn ta tưởng.”
Trường Phong khựng lại một thoáng, nhưng ngay lập tức giấu cảm xúc sau lớp băng lạnh.
“Ta đã chuẩn bị.”
---
Trong chính điện – Tiệc rượu bắt đầu
Âm nhạc du dương, vũ nữ xoay vòng như những đóa mẫu đơn trong gió. Rượu thơm rót tràn ly, tiếng cười giả tạo hòa cùng lời tâng bốc. Nhưng trong ánh mắt mỗi người đều ẩn giấu mưu toan.
Tiêu Trọng Cảnh nâng ly, giọng sang sảng:
“Hôm nay, Bắc Ly tụ anh hùng, thiên hạ cùng vui. Nhưng trước khi thưởng rượu, Trẫm có một việc muốn hỏi: Ai trong các ngươi… dám nói thiên hạ không có yêu nghiệt?”
Câu nói như tảng đá ném vào mặt hồ tĩnh lặng, làm sóng gợn dâng trào. Quần thần nhao nhao, nhiều ánh mắt kín đáo lia về phía Tiêu Nhược Phong và Nam Cung Xuân Thủy.
Tiêu Nhược Phong khẽ nhếch môi, nâng ly rượu, đáp bằng giọng như lưỡi kiếm lạnh:
“Thiên hạ đâu thiếu yêu nghiệt. Chỉ cần người có lòng… sẽ biết cách dẹp chúng.”
Nam Cung Xuân Thủy cười nhạt, tiếng cười như gió đêm lướt qua bãi mộ:
“Nhưng nếu yêu nghiệt lại là anh hùng trong mắt thế nhân… thì nên giết hay giữ?”
Điện Thừa Thiên lập tức chìm trong im lặng chết chóc.
---
Đúng lúc đó… một vụ huyết án bùng nổ
Tiếng hét thảm khốc vang lên từ hậu viện, làm tiếng nhạc ngưng bặt. Một tên thị vệ lảo đảo xông vào, cả người bê bết huyết, gào lên trước khi ngã xuống:
“Có… thích khách!!!”
Điện Thừa Thiên rối loạn. Đèn lồng tắt phụt, chỉ còn ánh đao lóe lên trong bóng tối. Một toán người mặc hắc y, mặt nạ bạc, như bóng ma tràn vào, sát khí cuồn cuộn. Dạ Các ra tay!
Đông Quân vung tay rút song đao, ánh thép lạnh lóe lên như tia chớp, chặn lưỡi kiếm kẻ địch. Tiêu Nhược Phong rút Hạo Khuyết, thân ảnh như điện, kiếm quang xé màn đêm thành muôn mảnh. Nhưng ngay lúc họ bận đối phó, một bóng đen lướt qua, lao thẳng về hướng Nam Cung Xuân Thủy!
“Bảo vệ Thái Sư!” – tiếng hét vang khắp điện.
Nhưng bóng đen ấy không đâm Xuân Thủy. Hắn dừng lại giữa điện, cất giọng lạnh như băng:
“Kẻ mang Huyết mạch Hỗn Nguyên – giao ra đây!”
Câu nói như tiếng sét, xé toạc bức màn âm mưu. Ánh mắt mọi người lập tức quét về một hướng – nơi bóng đen khác vừa xuất hiện: Tư Không Trường Phong, áo bào đen dính huyết, bước ra giữa vòng đao kiếm.
Ánh mắt hắn như vực sâu không đáy, giọng trầm thấp vang lên giữa đêm náo loạn:
“Muốn mạng ta… thì bước qua xác bọn chúng trước.”
Huyết văn trên tay hắn bùng lên, sáng đỏ như lửa địa ngục. Không gian như đông đặc, sát khí cuộn trào. Tiệc rượu hóa thành đêm huyết chiến.
…
Đêm đó, kinh thành Bắc Ly nhuốm đỏ ánh đèn và huyết. Những thế lực ngầm từng ẩn mình nay lộ mặt, còn Tư Không Trường Phong chính thức bị đẩy ra giữa bàn cờ máu.
Nhưng trong bóng tối, một đôi mắt khác vẫn quan sát tất cả – lạnh lẽo hơn đêm, nham hiểm hơn gió bão.
Chương 34: Huyết Chiến Thừa Thiên Điện
Điện Thừa Thiên vốn rực rỡ ánh đèn, giờ chìm trong sắc đỏ như máu đổ. Tiếng binh khí va chạm chan chát, tiếng gào thét, tiếng bàn ghế đổ nát hòa lẫn vào tiếng trống báo động dồn dập. Ánh đèn lưu ly bị hất vỡ, rượu đổ xuống nền gạch xen lẫn huyết, tạo thành thứ mùi tanh nồng ghê rợn.
Tư Không Trường Phong bước lên giữa điện, áo bào đen dính huyết nhưng thân hình vẫn hiên ngang như núi. Ánh đèn le lói phản chiếu gương mặt hắn, tĩnh lặng đến lạnh lẽo. Hắn biết đêm nay, dù muốn hay không, hắn cũng phải trở thành kẻ đối đầu với tất cả.
“Huyết mạch Hỗn Nguyên… giao ra đây!” – tên sát thủ đeo mặt nạ bạc lặp lại, giọng như tiếng kim loại nghiến vào nhau, đầy sát ý.
Những bóng đen phía sau hắn đồng loạt bước lên, mỗi bước là một vết máu in trên nền gạch trắng. Sát khí dày đặc khiến những người nhát gan trong điện run rẩy, mặt mày tái nhợt.
Tiêu Trọng Cảnh vẫn ngồi yên trên long tọa, đôi mắt như hai hồ băng sâu thẳm, không ai nhìn thấu suy nghĩ. Chỉ có bàn tay ông khẽ siết lại, ngón tay chạm vào mảnh ngọc lưu ly như tín hiệu nào đó.
Nam Cung Xuân Thủy liếc nhanh qua Trường Phong, khóe môi nhếch nhẹ, trong ánh mắt lóe lên tia sắc bén: “Cuối cùng cũng đến lúc… xem ngươi mạnh đến đâu.”
---
Sát khí bùng nổ – Kiếm quang rạch trời
Tiếng hô chưa dứt, sát thủ đã lao đến như mãnh thú xổ lồng. Lưỡi đao lóe sáng dưới ánh đèn, chém thẳng vào đầu Trường Phong.
“Cẩn thận!” – tiếng quát của Bách Lý Đông Quân vang lên, hắn lướt người chắn trước mặt Trường Phong, song đao vung lên cản cú chém, tia lửa tóe rực.
Tiêu Nhược Phong cũng động, Hạo Khuyết trong tay ngân lên tiếng dài, kiếm quang sắc lạnh như vệt sao băng, bổ xuống đường tấn công của sát thủ. Máu bắn tung, một tên gục ngã ngay trước điện.
Nhưng bọn chúng không chỉ có một. Từ khắp các góc tối, hàng chục bóng đen đổ vào như thủy triều. Mỗi tên đều là cao thủ, chiêu thức tàn độc, ra tay không chút lưu tình.
Tư Không Trường Phong hít sâu một hơi, ngón tay khẽ run, huyết văn trên cánh tay trái bắt đầu sáng rực. Hắn giật mạnh tấm vải quấn, để lộ những đường ấn ký đỏ như than hồng, từng vệt huyết quang chạy dọc gân tay như dòng dung nham.
“Các ngươi muốn huyết của ta… vậy thì nếm thử sức mạnh của nó!” – hắn gầm khẽ, giọng như tiếng sấm ẩn trong mây đen.
Hắn xoay người, Thương Vân Hàn từ sau lưng bật ra, cán thương xoay tròn trong không khí tạo thành vòng sáng bạc lạnh buốt.
“Phong Long Kích!”
Một luồng lực xoáy như cuồng phong bùng phát, hất văng bốn sát thủ ra xa, máu tươi vẽ lên không trung thành những vệt dài.
---
Hoàng cung hóa thành chiến trường
Tiếng kêu thảm thiết vang khắp nơi. Vũ nữ bỏ chạy, nhạc công vứt đàn lẩn trốn, quần thần náo loạn. Nhưng cũng có kẻ ánh mắt lóe lên tham vọng, nhân cơ hội hỗn loạn mà toan tính riêng.
Nam Cung Xuân Thủy vẫn đứng yên, đôi mắt lạnh như lưỡi đao nhìn khắp cuộc chiến. Trong tay áo hắn, một lá bùa nhỏ rực sáng – tín hiệu cho Ẩn Ảnh Vệ hành động.
Bách Lý Đông Quân thét lên:
“Trường Phong! Đừng đứng một mình, lùi lại!”
Nhưng Trường Phong không lùi. Ánh mắt hắn đỏ rực, huyết văn trên cơ thể càng sáng, mỗi lần thương vung lên là máu văng thành vòi, mùi tanh xộc vào mũi.
Tiêu Nhược Phong lao đến bên hắn, kiếm Hạo Khuyết mở ra một đường kiếm pháp tuyệt mỹ:
“Thiên Khải Kiếm – Phong Tuyệt Thiên Hạ!”
Một vệt kiếm quang dài hơn trượng xé toạc không khí, chặt phăng hai sát thủ thành hai khúc, máu bắn tung tóe.
“Ngươi định lấy một mình chọi tất cả sao?” – Nhược Phong quát khẽ, nhưng ánh mắt lại ánh lên tia đồng cảm kỳ lạ.
“Không.” – Trường Phong cười lạnh, máu nơi khóe môi hắn đỏ như hoa đào. – “Ta… chọi cả thiên hạ.”
---
Đỉnh điểm – Khi huyết mạch bùng nổ
Sát thủ chết càng nhiều, chúng càng điên cuồng. Một tên trong số chúng bỗng rút ra lọ ngọc đen, đổ thứ chất dịch đỏ sẫm vào miệng. Ngay lập tức, cơ thể hắn phồng lên, da nứt toác, gân xanh nổi đầy, đôi mắt hóa thành màu huyết.
“Huyết thi chiến sĩ!” – Nam Cung Xuân Thủy thì thầm, ánh mắt lóe tia tàn nhẫn.
Tên quái vật gầm rống, lao thẳng vào Trường Phong như con thú khổng lồ. Mỗi bước đi là nền đá long ra từng mảng.
Trường Phong siết chặt trường thương, cảm giác trong huyết mạch hắn bùng lên như lửa. Từng đường huyết văn chạy khắp cơ thể, sức mạnh trào dâng khiến đôi mắt hắn đỏ rực:
“Muốn mạng ta… vậy chết chung!”
Hắn gầm lên, thương trong tay xoáy thành cơn lốc đỏ, lực đạo bùng nổ như sấm nổ giữa trời quang. Một thương Phong Diệt Cửu Thiên đâm xuyên thân quái vật, máu đỏ đen phụt ra như vòi rồng, nhuộm đỏ nền điện.
Nhưng cũng đúng lúc đó, một mũi tên lặng lẽ lao đến từ bóng tối, nhắm thẳng trái tim hắn!
“Trường Phong!” – Đông Quân hét lớn, nhưng không kịp.
Bỗng, một thân ảnh lao đến chắn trước mặt hắn – Tiêu Nhược Phong.
Tiếng tên xuyên vào da thịt, âm thanh lạnh lẽo hơn cả tiếng gió đêm…
Máu (huyết) đỏ tươi tràn xuống nền gạch.
Chương 35: Mũi Tên Trong Huyết
Tiếng gió rít lên lạnh lẽo, như nhát dao lướt qua da thịt, hòa cùng tiếng cung bật khô khốc. Mũi tên cắm thẳng vào lồng ngực Tiêu Nhược Phong, xuyên qua lớp giáp mỏng, găm sâu đến tận tim. Máu đỏ như thác đổ, chảy dài theo vạt áo trắng, nhuộm đỏ cả tay Tư Không Trường Phong đang đỡ lấy hắn.
Khoảnh khắc ấy, cả đại điện như ngưng đọng. Tiếng gươm đao, tiếng la hét, tất cả lùi xa thành một khoảng im lặng nghẹt thở. Mùi huyết tanh nồng xộc vào mũi, hòa cùng khói đèn hắt bóng người lên tường như những vệt máu quỷ dị.
“Nhược Phong!” – Trường Phong siết chặt thân người đang run rẩy trong tay, giọng hắn khàn đục, vang lên như gầm thét từ vực sâu.
Ánh mắt Tiêu Nhược Phong vẫn kiên định, dù môi đã nhợt nhạt, huyết từ khóe miệng tràn ra từng giọt:
“Trường… Phong… không… được chết…”
Rồi hắn ngất lịm, hơi thở mong manh như sợi tơ sắp đứt.
Ngay khi đó, Trường Phong ngẩng lên, đôi mắt hắn đỏ rực như máu, ánh nhìn sắc lạnh quét khắp điện như một lưỡi đao vô hình. Trong đáy mắt ấy, sát ý bùng nổ đến cực điểm.
“Kẻ nào dám… bắn hắn?”
Giọng nói trầm thấp, vang lên như tiếng chuông tử thần, khiến không ít người trong điện lạnh sống lưng. Nhưng không ai trả lời. Tất cả chỉ thấy những bóng đen vẫn lao tới, tiếng binh khí lại vang dội, hỗn chiến tiếp diễn.
---
Kẻ giấu mặt trong bóng tối
Trường Phong đặt Nhược Phong xuống một góc an toàn, rút từ thắt lưng lọ thuốc Tân Bách Thảo từng đưa, đổ trực tiếp lên vết thương. Mùi dược liệu thoang thoảng nhưng hắn biết, thuốc này chỉ cầm huyết tạm thời, không cứu được nếu mũi tên không rút ra.
Nhưng mũi tên ấy… không bình thường. Nó được luyện bằng hợp kim pha độc, đầu tên chạm vào tim, nếu rút ra lúc này, Nhược Phong sẽ chết ngay.
“Đông Quân!” – Trường Phong hét lớn.
Bách Lý Đông Quân đã chém gục một tên sát thủ, nghe tiếng gọi liền lao đến, song đao vẫn còn vương huyết, ánh mắt hắn lóe lên sát khí:
“Chuyện gì?!”
“Giữ hắn sống! Ta… phải giết kẻ bắn tên.”
Nói rồi, Trường Phong xoay người như bóng ma, lao vào bóng tối nơi mũi tên xuất hiện. Cả thân hình hắn như ngọn gió đen, mùi huyết quanh người hắn tỏa ra khiến ai cản đường cũng chết dưới mũi thương.
Hắn điên thật rồi.
---
Điện Thừa Thiên thành biển huyết
Trong bóng đêm, hàng chục tên sát thủ vẫn đang liều mạng. Nhưng giờ đây, không ai dám tiến gần Trường Phong. Một luồng áp lực vô hình bao phủ quanh hắn, như có hàng ngàn lưỡi đao lạnh lẽo lơ lửng trong không khí.
“Phong Long Kích!”
Một thương vung lên, gió xoáy thành bão, quét bay bốn kẻ ra xa, xương gãy vụn dưới sức mạnh khủng khiếp.
Trường Phong lao về phía cột điện phía đông, nơi hắn cảm nhận sát khí dày đặc. Và quả thật, một bóng người áo đen đứng đó, cung còn giương, ánh mắt dưới mặt nạ lóe lên tia lạnh.
“Ngươi…” – Trường Phong gầm, thương trong tay xoay một vòng, ánh sáng đỏ rực tỏa ra như tia chớp. – “… chính là kẻ muốn mạng hắn!”
Tên cung thủ không đáp, chỉ lùi một bước, mũi tên thứ hai đã lên dây. Nhưng khi hắn định buông, thân ảnh Trường Phong đã biến mất.
“Ở đây.”
Tiếng nói vang sau lưng. Hắn chưa kịp quay đầu thì một mũi thương xuyên thủng vai, nhấc bổng hắn lên, ghim vào cột đá. Máu phụt ra thành vòi.
Trường Phong xé mặt nạ hắn – và chết lặng.
Gương mặt ấy… không phải một sát thủ vô danh, mà là Phó thống lĩnh Ẩn Ảnh Vệ của hoàng cung.
“Hoàng cung… bắn hắn?” – Trường Phong thì thầm, giọng lạnh đến mức tưởng như không còn nhân tính.
Tên phó thống lĩnh gào lên trong tuyệt vọng:
“Ngươi… không hiểu đâu… tất cả chỉ vì… huyết mạch đó!”
Hắn cắn mạnh vào răng độc trong miệng. Một tiếng “phập” khô khốc vang lên, máu đen tràn ra khóe môi.
“Không!” – Trường Phong gầm lên, nhưng đã muộn. Gã chết, đôi mắt vẫn mở trừng trừng, như mang theo một bí mật xuống mồ.
---
Hỗn loạn lên đến đỉnh điểm
Trường Phong nhấc cây thương, đôi mắt đỏ như lửa cháy, gương mặt lạnh tanh như quỷ thần. Cả điện giờ chỉ còn tiếng gió rít qua những lỗ thủng trên vách, tiếng rên rỉ của kẻ hấp hối, và mùi huyết tanh đến tê dại.
“Ẩn Ảnh Vệ… Hoàng cung…” – hắn nhắm mắt, siết chặt chuôi thương. – “Nếu là các ngươi muốn, thì từ nay… ta và các ngươi không đội trời chung.”
Ngay lúc đó, một tiếng quát lạnh lùng vang lên từ phía long tọa:
“Đủ rồi.”
Tiêu Trọng Cảnh đứng dậy. Ánh đèn hắt lên gương mặt ông, khiến mọi đường nét trở nên sắc lạnh như đao khắc.
Xung quanh, sát thủ đồng loạt ngừng lại, như có một sức mạnh vô hình trói chặt chúng. Trong khoảnh khắc ấy, không khí đặc quánh như đông cứng, không ai dám thở mạnh.
Trường Phong xoay người, ánh mắt hắn chạm vào ánh nhìn của Tiêu Trọng Cảnh – một ánh nhìn sâu không thấy đáy, như biển đêm mênh mông, giấu giếm ngàn lớp sóng dữ.
“Ngươi… đã làm đủ loạn chưa, Trường Phong?” – giọng ông nhẹ như gió, nhưng từng chữ lại mang sức ép khiến người khác nghẹt thở.
Trường Phong siết chặt thương, huyết văn trên tay hắn vẫn sáng rực, từng giọt máu nhỏ xuống nền đá như tiếng trống tử thần. Hắn chậm rãi bước lên một bước, rồi một bước nữa, đến khi khoảng cách giữa hắn và bậc thềm long tọa chỉ còn một tầm với.
“Ngươi muốn huyết này?” – hắn khẽ cười, tiếng cười khản đặc, như lưỡi dao cứa vào tim. – “Được. Ta cho ngươi. Nhưng nhớ… khi uống huyết ta, hãy chuẩn bị chết trong lửa.”
Nói rồi, hắn ngửa mặt lên, cắn mạnh vào cổ tay. Huyết đỏ tuôn xuống, hòa vào ngọn lửa hắn vừa bùng lên trong lòng bàn tay…
Điện Thừa Thiên sáng rực trong ánh lửa đỏ như máu, phản chiếu gương mặt dữ tợn của một người đã hoàn toàn bước vào con đường không thể quay lại.
Chương 36: Phong Hỏa Kinh Thiên
Ngọn lửa bùng lên từ huyết của Tư Không Trường Phong không phải thứ hỏa diễm tầm thường. Đó là Huyết Diễm Hỗn Nguyên, ngọn lửa của kẻ mang thể chất Hỗn Nguyên duy nhất trong thiên hạ, thứ từng được ghi trong cổ thư là “hỏa có thể thiêu thiên diệt địa, đốt nát cả đạo tâm của kẻ đối diện”.
Lửa đỏ cháy dữ dội, từng tia lửa văng tung tóe như những con rắn đỏ bò trên mặt đá cẩm thạch của Điện Thừa Thiên. Ánh sáng chói lóa làm những tấm rèm lụa vàng óng trở nên rực như máu, bóng người in lên tường vặn vẹo như ma quỷ đang múa.
Tất cả những ai còn đứng trong điện đều chết lặng. Ngay cả những sát thủ Ẩn Ảnh Vệ dũng mãnh nhất cũng không dám nhúc nhích. Áp lực từ luồng hỏa khí đó đè xuống ngực họ nặng như núi. Mùi huyết tanh hòa với mùi thịt cháy khét lẹt khiến không ít kẻ buồn nôn, nhưng không ai dám hé môi.
Trường Phong đứng giữa biển lửa, mái tóc đen tung bay, đôi mắt đỏ như than hồng. Từng giọt huyết nhỏ xuống tay hắn, và mỗi giọt rơi chạm vào nền đá là một đốm lửa bùng lên, nuốt chửng những vết máu trên đất, biến thành lưỡi hỏa long cuộn xoáy quanh thân.
Trên bậc long tọa, Tiêu Trọng Cảnh vẫn ngồi, gương mặt bình tĩnh đến lạnh lẽo. Nhưng đôi mắt sâu thẳm của ông khẽ nheo lại, ánh nhìn lộ ra một tia kinh ngạc mà không ai nhận ra. Hắn thật sự dám thiêu cả mình để mở phong ấn huyết hỏa?
“Ngươi điên rồi, Trường Phong!” – Một giọng quát vang lên từ bên cánh điện. Người đến là Nam Cung Xuân Thủy, áo bào xanh thẫm bay phần phật, gương mặt vốn ôn hòa nay căng như dây đàn. Hắn lao tới như một luồng sáng, đứng chắn trước biển lửa, đôi mắt lóe sát khí chưa từng thấy.
Trường Phong ngước nhìn cha nuôi của mình, giọng trầm xuống khàn đục:
“Cha… đừng ngăn con.”
Nam Cung Xuân Thủy bước lên một bước, bàn tay run nhẹ nhưng ánh mắt lạnh băng:
“Ngươi biết làm vậy sẽ chết. Máu của ngươi… không thể tùy tiện đốt.”
Trường Phong nhếch môi, nụ cười phảng phất sự điên cuồng:
“Chết thì sao? Nhược Phong nằm kia, mũi tên độc cắm vào tim, nếu ta không dẹp sạch lũ này, ai cứu hắn?”
Ngọn lửa bùng mạnh theo từng lời nói, táp vào cột đá khiến đá nứt vỡ, lửa đỏ rực phản chiếu vào đôi mắt Nam Cung Xuân Thủy, như soi rõ hai mươi năm chôn giấu. Hắn khẽ nhắm mắt, hơi thở như lẫn vào tiếng gió gào rít ngoài điện.
“Ngươi giống y hắn năm xưa…” – Xuân Thủy thì thầm, rồi mở mắt, bàn tay giơ lên. Ngay lập tức, một trận cuồng phong cuộn đến, thổi thẳng vào ngọn lửa. Nhưng lửa huyết không tắt, ngược lại càng bùng lên mãnh liệt, lưỡi lửa quấn quanh cây thương trong tay Trường Phong, biến nó thành một Thương Hỏa Diễm Long.
---
Tiêu Trọng Cảnh ra tay
“Đủ rồi.”
Tiếng nói trầm thấp vang lên, mang theo một sức mạnh vô hình như sấm nổ trong tâm trí. Tất cả đều ngẩng đầu. Tiêu Trọng Cảnh từ từ đứng dậy, áo long bào vàng kim phất lên, bóng ông đổ dài trên thềm điện, như bóng một con rồng khổng lồ trườn ra từ vực sâu.
Ông bước xuống từng bậc, mỗi bước đi khiến không khí rung lên, nền đá dưới chân như chấn động. Khi đến bậc thứ chín, thân hình ông đã tỏa ra một cỗ uy áp kinh người, ép cho những tên sát thủ còn sống quỳ rạp xuống đất, run như lá rụng.
Trường Phong siết chặt cây thương, ánh mắt không hề dao động dù đối diện với thiên uy của một Đế Vương đỉnh phong.
“Ngươi muốn giết ta, Trọng Cảnh?” – Giọng hắn như tiếng kim loại va chạm, rít qua kẽ răng.
Tiêu Trọng Cảnh dừng lại, đôi mắt vàng kim như chứa cả biển lửa nhìn thẳng vào hắn:
“Giết ngươi? Không. Nhưng nếu ngươi còn dám thiêu một viên đá trong điện này, ta sẽ phế ngươi.”
Không khí đông cứng. Một bên là Thiên Võ Đế Tiêu Nghị năm xưa truyền cho hắn ngôi vị, một bên là đứa con của mối tình khiến cả thiên hạ rung chuyển. Tiêu Trọng Cảnh biết, nếu giết Trường Phong, Bắc Ly sẽ rung chuyển. Nhưng nếu thả, chính ngai vàng dưới chân ông cũng không còn yên ổn.
Ngọn lửa vẫn cháy, tiếng gỗ trụ nứt rạn vang lên lách tách như tiếng cười ma quái.
“Ngươi nói… phế ta?” – Trường Phong bật cười, tiếng cười lạnh tanh, đầy bi phẫn. – “Được. Vậy trước khi bị phế, ta sẽ giết kẻ bắn Nhược Phong.”
Nói rồi, hắn xoay thương, ngọn lửa bùng lên cao ngất, quét một vòng như cuồng long phá trời. Cả một cánh điện tan tành, hàng chục kẻ gào thét bị lửa nuốt chửng.
Tiêu Trọng Cảnh chau mày, ánh mắt lóe sát ý. Bàn tay ông khẽ nâng – ngay tức khắc, một luồng khí hoàng kim phóng lên như cột trời, hóa thành chín con Kim Long quấn quanh, lao thẳng về phía Trường Phong.
“Ngươi muốn chết… ta thành toàn!”
Hai luồng lực lượng va chạm. Một bên là Huyết Diễm Hỗn Nguyên, một bên là Kim Long Đế Uy. Tiếng nổ rung chuyển như thiên địa sụp đổ, mái điện bị xé toạc, những mảng đá lớn vỡ vụn bay ra, cột trụ gãy đổ, bụi và lửa cuộn thành lốc xoáy nuốt trọn cả bầu trời kinh thành.
---
Khoảnh khắc định mệnh
Bách Lý Đông Quân lao vào đỡ Nhược Phong, kéo hắn ra khỏi vòng lửa, tay run lên vì sức nóng dữ dội. Hắn ngẩng đầu, thấy bóng Trường Phong giữa biển lửa, máu từ tay hắn vẫn rỉ xuống, hòa vào ngọn lửa như tế lễ cho thần chết.
“Phong! Ngươi muốn tự hủy sao?!” – Đông Quân gào lên, nhưng tiếng nổ làm tất cả nghẹn lại trong cổ họng.
Ngọc ấn trên bàn long tọa vỡ vụn, bay tung tóe giữa không trung. Trong cơn hỗn loạn, một bóng áo đen chớp lên, lao về phía Tư Không Trường Phong, trên tay lấp ló ánh lạnh của một thanh đoản kiếm tẩm độc.
Đúng lúc lưỡi kiếm sắp chạm vào lưng Trường Phong, một tiếng đàn vang lên – tiếng cầm ngân réo rắt nhưng đầy sát khí. Một luồng kình khí vô hình xé nát không gian, đánh bật kẻ áo đen văng ra, huyết phun như suối.
Bách Lý Đông Quân đứng đó, tay ôm cây cổ cầm, ánh mắt lạnh đến cực điểm. Giữa khói lửa, hắn khẽ nói một câu:
“Động vào hắn… là tự tìm chết.”
---
Khói bụi tán đi, cảnh tượng trước mắt khiến tất cả chết lặng: Điện Thừa Thiên chỉ còn là biển tro tàn, một người đứng giữa huyết và lửa – và phía xa, bóng rồng hoàng kim vẫn gào thét dữ dội.
Đêm đó, lịch sử Bắc Ly đổi màu. Người ta gọi nó là Đêm Phong Hỏa Kinh Thiên, khởi đầu cho một cuộc huyết chiến chưa từng có trong hàng trăm năm.
Chương 37: Huyết Ảnh Trùng Sinh
Cơn gió lạnh quét qua biển tro tàn. Mùi huyết và khói lửa hòa quyện, phủ kín Điện Thừa Thiên vừa bị san phẳng. Những tàn tro đen cuốn lên không trung như hàng ngàn linh hồn bị thiêu đốt đang than khóc. Ánh trăng bị che khuất bởi khói, cả kinh thành Bắc Ly chìm trong sắc đỏ của lửa, như một điềm báo dữ cho thời thế loạn ly.
Trên nền đất nứt toác, Tư Không Trường Phong quỳ một gối, tay siết chặt cây thương cháy đỏ rực như một mảnh địa ngục rơi xuống nhân gian. Lồng ngực hắn phập phồng dữ dội, từng hơi thở như kéo theo ngọn lửa từ máu đang cháy trong người. Gương mặt hắn nhợt nhạt đến mức gần như trong suốt, nhưng đôi mắt vẫn sáng rực như hỏa diễm, ánh nhìn kiên định đến lạnh lẽo.
Phía sau hắn, Bách Lý Đông Quân đang giữ chặt Tiêu Nhược Phong – người gần như mất hết tri giác, hơi thở yếu ớt như sợi tơ sắp đứt. Ánh đèn tàn rọi lên gương mặt anh, gương mặt từng khiến bao ánh mắt ngưỡng vọng, nay trắng bệch, đôi môi tím tái. Chiếc áo bào trắng thấm đầy huyết, mũi tên độc vẫn cắm sâu nơi ngực trái, máu chảy thành dòng, hòa vào tro bụi trên đất.
Đông Quân nghiến răng, bàn tay run lên khi chạm vào vết thương của Nhược Phong:
“Độc này… không phải thứ bình thường. Là Huyền Huyết Tán!”
Chỉ cần nghe tên, hắn đã thấy tim mình như bị ai bóp nghẹt. Loại độc này xuất phát từ Tây Vực, chế từ huyết của loài huyễn thú cổ, không chỉ hủy hoại tâm mạch mà còn ăn mòn nguyên thần. Nếu không giải trong vòng hai canh giờ, dù tiên đan cũng vô dụng.
Hắn ngẩng đầu nhìn Trường Phong, giọng khàn khàn:
“Phong! Nếu ngươi còn tiếp tục đốt huyết, cả ngươi cũng chết! Cứ thế này, chúng ta mất cả hai!”
Trường Phong không quay lại. Gương mặt hắn như khắc từ băng và lửa, đôi mắt nhìn về phía Tiêu Trọng Cảnh – người vẫn đứng cách đó mười trượng, áo long bào không dính một vết bụi, ánh mắt sâu thẳm như vực thẳm, chẳng ai đoán được đang nghĩ gì.
“Ngươi vẫn muốn cản ta?” – Giọng Trường Phong khàn đặc, nhưng từng chữ sắc bén như lưỡi đao.
Tiêu Trọng Cảnh chậm rãi bước lên một bậc đá nứt, tiếng giày vang trong im lặng như tiếng trống trận:
“Ta không muốn cản ngươi. Nhưng nếu ngươi còn manh động, Bắc Ly này sẽ không còn chỗ cho ngươi.”
Trường Phong bật cười, tiếng cười khàn như gió rít qua rừng khô:
“Không còn chỗ? Từ lúc Nhược Phong trúng tên, ta đã chẳng cần chỗ nào nữa.”
Hắn siết thương trong tay, máu từ lòng bàn tay nhỏ xuống nền đá nứt vỡ, từng giọt máu đỏ rực hóa thành lửa. Ngọn lửa lần này không còn dữ dội như trước, mà trở nên ngưng trọng, như chứa đựng thứ sát ý lạnh đến tận xương.
Đông Quân lao tới, giữ lấy vai hắn, gằn giọng:
“Ngươi muốn chết cũng được, nhưng Nhược Phong thì sao?!”
Câu nói ấy khiến Trường Phong khựng lại. Đôi mắt đỏ rực run lên một thoáng, rồi hắn hít mạnh, nuốt cơn khát máu đang dâng trào.
“Đưa hắn cho ta.” – Hắn xoay người, giọng thấp trầm như tiếng gầm của mãnh thú bị thương.
Đông Quân ngẩng đầu, nhìn sâu vào mắt hắn:
“Ngươi có cách?”
Trường Phong không trả lời. Hắn quỳ xuống bên Nhược Phong, đặt bàn tay nhuốm máu lên ngực y. Hơi nóng từ lòng bàn tay như thiêu cháy cả da thịt, nhưng hắn vẫn giữ thật chặt, đôi mắt nhắm lại, hơi thở chậm rãi.
Một luồng khí đỏ sẫm từ tay hắn lan ra, len vào vết thương. Ngay lập tức, thân thể Nhược Phong co giật dữ dội, máu đen từ miệng phun ra. Đông Quân sững người, toan ngăn lại, nhưng một luồng áp lực vô hình đè xuống khiến hắn không thể nhúc nhích.
Đây là… Huyết Dẫn Thuật. Một bí pháp thất truyền, dùng huyết mạch bản thân ép độc từ người khác rời đi. Nhưng cái giá phải trả… là sinh mệnh!
“Phong! Ngươi điên rồi!” – Đông Quân gào lên, mắt đỏ ngầu.
Trường Phong mở mắt, nhìn hắn, đôi môi nhếch một nụ cười nhàn nhạt:
“Ngươi từng hỏi… ta yêu hắn đến đâu? Đây… là câu trả lời.”
---
Trong bóng tối, một kẻ quan sát
Phía sau tàn điện, trong màn đêm đặc quánh, một bóng người ẩn mình. Đôi mắt hắn lạnh như băng, nhìn cảnh tượng kia mà khóe môi nhếch lên một nụ cười âm hiểm.
“Quả nhiên… Huyết Mạch Hỗn Nguyên. Nếu hắn chết ở đây, tất cả sẽ dễ dàng hơn nhiều.”
Hắn xoay người, bóng dáng biến mất vào bóng tối, để lại một luồng sát khí âm thầm lan khắp kinh thành. Đêm nay, Bắc Ly không chỉ có một ngọn lửa. Một cơn bão máu đang chờ phía trước.
---
Khoảnh khắc sống còn
Tiêu Nhược Phong mở mắt trong một thoáng mờ mịt. Trước mắt y là gương mặt Trường Phong nhòe trong khói, đôi mắt hắn đỏ rực nhưng ánh nhìn lại dịu dàng đến lạ. Y toan nói gì đó, nhưng cổ họng nghẹn lại, chỉ thốt ra một tiếng khàn khàn:
“…Phong…”
Trường Phong cúi xuống, ghé tai sát môi y, thì thầm:
“Đừng nói. Ta ở đây. Dù phải trả giá bằng mạng này… ta cũng giữ ngươi lại.”
Nhược Phong khẽ nhắm mắt, hàng mi dài run run, một giọt nước mắt lăn dài trên gò má trắng bệch.
Bên ngoài, tiếng vó ngựa dồn dập vọng đến. Ánh lửa đuốc soi rực cả chân trời. Quân cấm vệ đã bao vây tàn điện. Phía sau là tiếng hô hoán:
“Nhận lệnh! Bắt Tư Không Trường Phong! Kẻ nào chống cự – giết không tha!”
Đông Quân rút kiếm, ánh mắt lạnh băng, giọng trầm thấp vang lên:
“Đến rồi… Phong, ta giữ lưng cho ngươi.”
Trường Phong không đáp. Hắn cúi xuống, đặt môi lên trán Nhược Phong trong khoảnh khắc ngắn ngủi, rồi bế y lên, xoay người, thương đỏ trong tay lóe sáng như một mảnh sao băng.
“Đông Quân… chúng ta cùng giết ra ngoài.”
---
Tiếng trống loạn ly
Bầu trời rền vang tiếng trống trận. Bắc Ly bước vào đêm dài nhất trong lịch sử. Máu, lửa, và một tình nghĩa khắc vào xương tủy – tất cả hòa thành bản nhạc định mệnh, mở đầu cho hồi Huyết Ảnh Trùng Sinh.
Chương 38: Hắc Dạ Vong Thành
Tiếng trống dồn dập vang vọng khắp kinh thành Bắc Ly như sấm nổ, hòa với tiếng vó ngựa, tiếng gươm giáo va vào nhau tạo thành một bản nhạc chết chóc. Đêm nay, ánh trăng mờ nhạt bị che khuất bởi những đám mây đen cuồn cuộn, như một cơn ác mộng đang bao phủ lấy cả hoàng thành.
Từ xa, tiếng hô sát khí vọng lại:
“Bao vây! Không để hắn thoát ra ngoài!”
Hàng nghìn binh sĩ trong áo giáp đen tràn ngập mọi con đường dẫn ra khỏi Thừa Thiên Điện. Đuốc cháy sáng rực như ban ngày, nhưng ánh sáng ấy không đem đến hy vọng, mà chỉ nhuốm thêm màu máu vào đêm đen.
Trong tàn tích điện đổ, Tư Không Trường Phong bế Tiêu Nhược Phong trên tay, bước đi chậm rãi như một chiến thần bước ra từ địa ngục. Mỗi bước chân hắn để lại một vết máu đẫm đỏ trên nền đá lạnh. Bách Lý Đông Quân đi ngay phía sau, kiếm rút khỏi vỏ, lưỡi kiếm phản chiếu ánh lửa, khí sát phả ra dữ dội đến mức người bình thường chỉ cần nhìn thôi cũng muốn quỳ xuống.
“Phong, hắn thế nào?” – Đông Quân gằn giọng, đôi mắt liếc nhìn Nhược Phong vẫn mê man trong vòng tay Trường Phong.
“Còn thở.” – Giọng Trường Phong khàn khàn, chỉ hai chữ nhưng đầy quyết liệt, như thề sẽ giữ lấy mạng sống này dù phải đổi cả thiên hạ.
Ngay lúc ấy, một tiếng hô sắc lạnh vang lên từ bên ngoài:
“Bắn!”
Không gian như nổ tung. Hàng loạt mũi tên lửa như mưa sao rơi xuống. Lưỡi thép rít lên trong gió, mang theo sát khí lạnh buốt, thẳng về phía hai người.
“Cúi xuống!” – Đông Quân xoay người, lưỡi kiếm vung lên, ánh sáng bạc bùng nổ. Trong chớp mắt, hàng chục mũi tên bị chém nát, lửa tóe ra bốn phía, nhưng vẫn có nhiều mũi lao thẳng đến.
Trường Phong xoay thương, quét một vòng. Ngọn thương như giao long xuất thủ, vẽ lên không trung một đường vòng cung đỏ rực, chặn lại trận mưa chết chóc. Tia lửa bắn tung tóe, khói đen và tro bụi cuộn lên mù mịt.
“Đi!” – Hắn quát, rồi lao thẳng về hướng Bắc môn.
---
Chiến trong biển lửa
Đông Quân như một lưỡi kiếm sống, chém mở con đường máu giữa vòng vây. Mỗi đường kiếm của hắn đều lạnh lẽo, chuẩn xác, không một động tác thừa. Máu tươi nhuộm đỏ lưỡi kiếm, phản chiếu ánh lửa, khiến hắn trông như Tu La bước ra từ địa ngục.
“Đông Quân!” – Một giọng quát vang phía trước, một đại tướng mặc hắc giáp xuất hiện, tay cầm thiết thương, khí thế cuồn cuộn. “Hôm nay, không ai trong các ngươi rời khỏi nơi này!”
Đông Quân nở một nụ cười nhạt, nhưng ánh mắt lạnh băng:
“Vậy ngươi chết trước.”
Trong nháy mắt, thân ảnh hắn lóe lên. Tiếng kim loại va chạm vang rền như sấm nổ. Một chiêu, hai chiêu… đến chiêu thứ ba, máu bắn lên không trung thành một vệt dài đỏ thẫm. Thi thể đại tướng ngã xuống, đầu lìa khỏi cổ.
Không kịp nghỉ, hắn lập tức che sau lưng Trường Phong, chặn một đợt tên lửa khác.
---
Hắc Ảnh Xuất Hiện
Khi cả hai tưởng đã gần thoát khỏi vòng vây, một tiếng cười lạnh vang lên từ màn đêm:
“Các ngươi nghĩ chỉ dựa vào hai mạng mà phá nổi thành Bắc Ly sao?”
Một bóng người trong hắc y từ từ bước ra, khí tức đen đặc như sương độc lan tỏa, khiến không khí trở nên nghẹt thở. Đôi mắt hắn như vực sâu, giọng nói nhẹ nhàng mà lạnh thấu xương:
“Tư Không Trường Phong… cuối cùng cũng dẫm vào bẫy của ta.”
Trường Phong dừng bước, đôi mắt đỏ rực nhìn thẳng vào hắn:
“Nam Cung Xuân Thủy.”
Người đó nhếch môi, nụ cười mỉa mai hiện rõ trong ánh lửa:
“Ngươi còn nhớ tên ta, ta rất vui. Nhưng tiếc rằng, đêm nay, ngươi sẽ chết dưới tay ta.”
Hắn giơ tay. Trong nháy mắt, bốn phương tám hướng bùng lên những trận đồ đen kịt, cột sáng đỏ từ đất trồi lên, nối liền bầu trời, bao vây toàn bộ khu vực. Không gian chấn động dữ dội, như một chiếc lồng khổng lồ nuốt chửng cả ba người vào trong.
Đông Quân nghiến răng:
“Trận pháp này… là Huyết Luyện Ma Trận! Hắn chuẩn bị từ lâu!”
“Đúng vậy.” – Nam Cung Xuân Thủy bật cười, đôi mắt lóe sáng như quỷ: “Huyết của một võ thần, cộng thêm linh lực Thương Tiên… đủ để mở thông Thiên Ma Kết Giới. Tư Không Trường Phong, ngươi và hắn… đều là tế phẩm của ta!”
Không gian rung chuyển, gió gào thét như ma khóc quỷ kêu. Những cột máu đỏ dựng lên, hàng nghìn tiếng hô kinh thiên động địa từ binh sĩ bên ngoài:
“Giết! Giết sạch!”
Trường Phong bế Nhược Phong, chậm rãi đặt y vào vòng tay Đông Quân, ánh mắt hắn lạnh lùng nhưng sâu thẳm, giọng nói như lưỡi kiếm:
“Đông Quân, đưa hắn ra ngoài. Dù phải chém nát trời… cũng phải đưa hắn sống.”
“Còn ngươi?” – Đông Quân gầm lên.
“Ta… sẽ tiễn hắn xuống địa ngục trước.” – Trường Phong nhấc thương, đôi mắt lóe sát ý, từng giọt máu rơi xuống đất hòa vào cột sáng đỏ rực, khởi đầu cho trận chiến khiến cả Bắc Ly đổi màu.
---
Đêm Bắc Ly Hóa Địa Ngục
Tiếng gươm giáo vang dậy trời. Khói lửa nuốt trọn kinh thành. Dưới ánh đỏ của máu và lửa, bóng dáng Tư Không Trường Phong như một ma thần, từng chiêu thương vung ra là một mạng người ngã xuống. Nam Cung Xuân Thủy bật cười điên loạn trong trận đồ, giọng hắn vang vọng giữa tiếng thét của hàng vạn binh sĩ:
“Hắc Dạ Vong Thành – bắt đầu từ đêm nay!”
Trận chiến giữa ánh sáng và bóng tối, giữa tình nghĩa và phản bội, giữa sinh tồn và diệt vong… đã mở màn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com