[Gintoki trung tâm] Người bị bệnh nên nấp trong chăn và uống cháo trắng!
BẢN DỊCH CHƯA CÓ SỰ CHO PHÉP CỦA TÁC GIẢ!
NGHIÊM CẤM REUP DƯỚI MỌI HÌNH THỨC!
❞
Sinh bệnh rất phiền phức, nhất là trên chiến trường.
Trên chiến trường, sĩ khí chính là tất cả. May mà Katsura có một Đại tướng tên Bạch Dạ Xoa, nhiều lần giành chiến thắng trong tập kích bất ngờ, đó là đang rót vào cho đội quân một châm cường tâm châm. Thường thường liếc mắt về phía trước nhất đội ngũ như có bóng dáng màu trắng của Bạch Dạ Xoa kia, thì lại có khí lực để nhấc đao lên chém giết, đi liều mạng vì danh dự của đất nước Samurai.
Cho nên, Bạch Dạ Xoa không thể ngã bệnh được.
Trên chiến trường thiếu áo thiếu mặc, chết đói chết cóng cũng không phải số ít. Lực lượng của địch của ta vẫn cách xa như cũ, khó khăn mới xem như xuất sư nổi danh. Nhưng đối với thuốc men, chưa kể việc di chuyển ở vùng núi sâu rừng già này bất tiện, chỉ cần đối mặt với sự phong tỏa của Amanto, việc phải vận chuyển những thứ cần thiết cũng đủ khiến Tatsuma phát sầu. Cho dù có thể vận chuyển vào, cũng chỉ dùng để đối phó cho việc thiếu hụt tay chân. Mỗi sức chiến đấu đều có giá trị, mất đi sức chiến đấu không có dự phòng đồng nghĩa với cái chết. Sinh bệnh thì tính là cái gì chứ.
Nhưng mà Sakata Gintoki lại thường xuyên ngã bệnh.
Có lẽ là bởi vì lớn lên trên chiến trường, sức khỏe của Gintoki kém xa Katsura và Takasugi. Có lần phát sốt đến bất tỉnh, dọa cho Shoyo một trận, về sau mới biết được đứa nhỏ này cứ không ai quản là sẽ phát sốt. Gintoki lại không ghét việc bị bệnh, ngã bệnh trốn học mà bị bắt được cũng sẽ không bị Shoyo đánh, ngẫu nhiên còn có thể được ăn kẹo.
Tối hôm qua có một trận tuyết lớn, việc này đối với Gintoki bọn họ mà nói là chuyện tốt, vị trí hiện tại của họ dễ thủ khó công, trận tuyết lớn này là cơ hội trời cho. Kèn lệnh phản công đương nhiên do Bạch Xạ Doa thổi lên, Zura chấp nhận lời thỉnh cầu của Gintoki, thế là màu trắng xóa kia tiếp tục ở phía trước đánh đâu thắng đó, một bóng trắng ban đầu hòa với tuyết lớn dần dần nhiễm thành màu đỏ, đã trở thành lá cờ tươi thắm nhất trên chiến trường.
Trận chiến này đã thắng lợi, bóng tối bao trùm quân đội nhiều ngày đã được xua tan, với sự ngầm chấp thuận của các tướng lĩnh, một bữa tiệc ăn mừng đã được tổ chức trong quân đội. Rượu là rượu sake, thịt là thịt rừng săn được, bữa tiệc ăn mừng được tổ chức một cách vui vẻ, mọi người bên dưới nâng ly hết cốc này đến cốc khác, Gintoki đương nhiên ai đến cũng không từ chối, sau khi uống xong, ý thức đều mê man, đến nửa đêm cũng tự nhiên phát sốt.
Lại ngã bệnh trong lúc mấu chốt thế này, Gintoki thầm mắng, thế cục vẫn căng thẳng như cũ, nhìn vết xanh đen dưới mắt Zura đã có thể thấy được một hai rồi. Chiến lực khan hiếm, Zura hận không thể bắt hết mấy con chó hoang ven đường ra chiến trường ấy chứ, Bạch Dạ Xoa lại càng không thể ngã bệnh. Gintoki quấn mình trong chăn, ngủ ngon lành suốt nửa đêm. Ngày hôm sau, anh đi nhận nhiệm vụ mới với tinh thần phấn chấn và thành công lấy cớ say xỉn để đánh lừa Zura, nhưng mà Tatsuma có đánh giá vài lần, cũng không nói gì, Gintoki âm thầm cảm thấy may mắn.
Thế là căn bệnh đáng lẽ phải khỏi trong hai hoặc ba ngày lại kéo dài đến bảy tám ngày, cơn sốt cao cứ tái phát đi tái phát lại, người không còn tinh thần như trước, thậm chí còn mất hết sức lực để đánh nhau với Takasugi, thường thường đấu khẩu không được vài câu rồi thôi. Dưới tình huống này, lúc đi tiểu đêm đụng phải Zura vô thanh vô tức trợn tròn mắt tựa bên giường ngủ say mà thiếu chút nữa đã rút đao đâm thì cũng dễ hiểu cả.
Tư thế ngủ của Zura dù nhìn bao nhiêu lẫn vẫn rất buồn nôn đó, Gintoki một bên phàn nàn, một bên không ngạc nhiên chút nào khi phát hiện hai bên mình có thêm hai cái chăn giường che kín. Vòng qua Zura đang ngủ say mà đi ra ngoài, Zura vốn đang ngủ say lại đột nhiên mở miệng.
"Gintoki."
Sakata Gintoki bị giật nảy mình, "Ban đêm không ngủ mà lại đến lều của Gin-san tập kích, dù cho là Gin-san tớ đây cũng sẽ bị dọa đó, bị người ta cầm đao chặt mấy phát như trượng phu dạy thê tử cũng bình thường ha." Gintoki định vòng qua Katsura để đi ra lều vải.
"Mấy ngày nay mấy đứa tụi tớ thay phiên nhau trông coi cậu, Tatsuma đang cố gắng vận chuyển thuốc cần thiết đến đây."
Bóng lưng Gintoki khựng lại, "Chẳng qua chỉ là cảm mạo mà thôi, phải điều động binh lực đến vậy sao?"
"Cậu yên tâm, chuyện cậu phát sốt chỉ mấy đứa tụi tớ biết thôi, cậu là Đại tướng dưới trướng của tớ, Bạch Dạ Xoa không được ngã bệnh, nhưng Sakata Gintoki thì được."
Người được đối đãi dịu dàng sẽ muốn khóc đó.
Bị bệnh thật là phiền phức, Gintoki thở dài.
.
Gintoki lại một lần nữa tỉnh dậy từ đống rác, đống rác coi như cũng ấm, chí ít không khiến mình chết cóng ở đây, lạc quan trong cái khổ nghĩ thế, lại lau vết thương trên người, máu đã ngừng chảy, nhưng mà không ổn rồi, xung quanh vết thương sưng lên rõ ràng đã báo trước sẽ nhiễm trùng. Gintoki quấn người trong bộ kimono có họa tiết đám mây, giấu vết đâm xuyên qua cơ thể bên dưới, rồi loạng choạng đi về hướng của Vạn Sự Ốc.
Lúc này vẫn còn sớm, trên đường cũng không có nhiêu người. Dù cho trên quần áo có vết máu, việc này ở Kabuki-chou cũng còn được tính là bình thường. Trên đường đi đụng phải mấy người như tránh ôn thần mà núp xa xa. Thật vất vả mới đến được Vạn Sự Ốc, tiến trước cửa, Gintoki liền chống đỡ không nổi nghiêng người dựa vào cửa, hình như phát sốt rồi, Gintoki hàm hồ nghĩ như vậy, vốn nên là một vụ bắt cóc rất đơn giản, Amanto xuất hiện lại khiến cho mọi chuyện trở nên khó giải quyết rất nhiều. Người thì cứu về rồi, nhưng mình lại bị ám toán cho một đao. Vẫn hơi mệt, thôi thì nghỉ ở đây một chút vậy. Gintoki đã mất ý thức.
Không biết qua bao lâu, Gintoki bị tiếng gõ cửa dồn dập đánh thức. Sẽ là ai? Đầu óc Gintoki còn chưa tỉnh táo, chậm chạp mở cửa. Otose bà bà đứng ở ngoài, nhìn anh mở cửa.
"Này! Gintoki, bớt tìm cớ cho ta đi, mau giao đầy đủ tiền thuê nhà cho ta."
Ý thức của Gintoki dần dần tụ lại, "Gin-san sẽ giao mà, lại thư thả cho tôi mấy tháng đi. Người hút thuốc lá phổi sẽ đen thui đó! Gin-san tôi đây không hề muốn tuổi còn trẻ lại vì thuốc lá mà nằm trên giường đeo máy thở đâu!"
"Bớt nói nhảm, đã năm tháng rồi ta chưa từng thấy bóng dáng của cái tiền thuê nhà nó ra làm sao cả, hôm nay mi nhất định phải giao tiền thuê nhà ra đây cho ta."
Thật là một mụ già không có nhân tính, Gintoki một bên lầm bầm, một bên thịt đau từ trong túi móc ra phí ủy thác còn nóng hổi, "Đây đủ nhiều rồi, Gin-san muốn đi ngủ." Nói xong liền đi về phòng, cũng mặc kệ cửa vẫn chưa đóng.
"Ngã bệnh thì nằm trên giường nghỉ ngơi cho ta." Otose rít một hơi thật sâu, nhìn theo bóng lưng của Gintoki, "Bệnh nhân thì có đặc quyền."
Bộ pháp lảo đảo nghiêng ngả của Gintoki dừng một chút, không nói gì thêm, chỉ cắm đầu đi vào trong nhà. Otose còn đứng ở ngoài cửa, không hề động đậy.
Nửa ngày, trong phòng mới truyền ra một tiếng rầu rĩ.
"Biết rồi, bà lão dông dài."
.
Sinh bệnh thật sự là một chuyện rất phiền phức.
Chẳng qua chỉ là cảm mạo do chuyển mùa thôi. Gintoki tỉnh dậy sau một giấc mơ đẫm mồ hôi, trong mơ có đao quang kiếm ảnh, có thiên quân vạn mã, Gintoki nhìn quanh, nhất thời cũng không biết mình đang ở đâu.
"Gin-san, tỉnh rồi ăn chút cháo đi, đổ mồ hôi thì sẽ khỏe lên thôi." Là giọng của Shinpachi.
"Shinpachi, em cũng bị cảm, em cũng dán miếng hạ sốt và húp cháo!" Đây là giọng của Kagura.
"Gâu — Gâu!" Trách không được ở trong mơ lại có cảm giác thở không ra hơi, một con chó to lớn ghé vào lồng ngực Gintoki, thấy Gintoki tỉnh, lại giơ chân lên trước một chút.
"Kagura, em là đồ đần hả? Miếng dán hạ sốt không phải dùng để chơi, với lại đừng có ăn hết cháo!"
Thật sự là một đám đần, cảnh tượng trước mắt đột nhiên sống động. Ánh mắt Gintoki nhu hòa.
"Khụ khụ, Sadaharu! Đi xuống cho ta! Khụ ——"
Chẳng qua chỉ là cảm mạo do chuyển mùa thôi.
Sinh bệnh thật sự là một chuyện phiền phức mà! Hôm nay Gintoki cũng nghĩ như vậy.
End
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com