Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

(Sanemi x Nezuko /Oneshort) Tiệc cuối năm

"Đi đến dự bữa tiệc?" Sanemi cau mày hỏi lại cho chắc.

"Ưm!" Nezuko gật đầu lia lịa, hướng đôi mắt to tròn long lanh đầy mong đợi nhìn người đàn ông cứng cỏi dữ dằn cao hơn em tới hai cái đầu trước mặt.

"Không!" Câu trả lời chẳng hề nằm ngoài dự đoán của em từ trước "Em nghĩ tôi sẽ ra cái thể loại gì khi đến dự tiệc hử?"

"Đi mà, Nemi-sensei ~ Sẽ rất vui mà." 

"Không!"

"Các thầy cô đều sẽ tới dự tiệc hết mà."

"Không là không!"

...

Chả là niên khóa năm nay của em đã kết thúc, em và các bạn em sẽ ra trường. Để kỉ niệm, cả khóa sẽ tổ chức một buổi tiệc thật tuyệt vời cuối năm, vừa để tạm biệt nhau, vừa để tạm biệt năm cũ, mời hết tất tần tật các thầy cô giáo tới dự. Cơ mà mời thầy cô nào cũng dễ, kể cả ông thầy đáng ghét mặt đụt Giyuu dạy thể dục, nhưng cứ nhắc đến thầy Sanemi dạy Toán thì ai cũng ngán, không dám mời. Trông mặt ổng hung dữ thế kia, lại suốt ngày hơi tí đã quát tháo ầm trời, mới nghe tên là hầu như học sinh nào cũng sợ vãi cả linh hồn ra ạ, dũng khí đâu nữa mà mời với chả mọc. 

Hung dữ thật đấy, nhưng thầy lại dạy Toán rất tốt, đứa nào thi lên đại học điểm Toán cũng cao ngất ngưởng ra (cơ bản không đạt điểm cao thì cứ chuẩn bị tinh thần ngắm gà khỏa thân) nên nhiều người muốn tỏ lòng biết ơn với thầy, không mời thầy đến cũng thấy có lỗi. Ấy là chưa kể bọn con gái còn mong thầy tới muốn chết ra được ấy chứ, thầy đẹp trai soái ca lại trẻ thế kia, ai dễ bỏ qua cơ hội được ngắm?

Vậy là cả hội học sinh lập ra cả một cuộc họp tìm cách mời thầy, và nhiệm vụ được ủy thác cho hai cô giáo Kochou cùng các thầy giáo vẫn hay nói chuyện với Shinazugawa-sensei. Nhưng sau nhiều lần thử, câu trả lời duy nhất vẫn là "không". Cuối cùng, tới lần thứ n, cô Kanae dạy Văn đã nhắn riêng nhờ Nezuko, cô bé học sinh duy nhất có vẻ như còn nói chuyện được với ông thầy dạy Toán khó tính.

Ừ, và chả biết làm thế quái nào mà thầy Sanemi đã phải mở miệng nói đồng ý, dù nhỏ rí, với cô học sinh nhí nhảnh.

***************

Mặc dù thầy đã nói đồng ý, nhưng Nezuko vẫn lo lắng, nhiều khả năng thầy nói để dứt khỏi em càng sớm càng tốt lúc đó. Nên trên đường tới nơi tổ chức bữa tiệc, em ghé nhà thầy luôn để thúc thầy đi nếu thầy thực sự có ý định đánh bài chuồn. 

Nhà thầy là một căn nhà mặt đất tầm trung, được bài trí rất thanh nhã, thoáng đãng với những dây thường xuân xanh mướt có tính thẩm mĩ cao, cửa nhà thầy vẫn đang để mở hé. Hồi hộp, em đưa tay ra bấm chuông cửa.

Cạch!

Trước mặt em xuất hiện thân ảnh của một người đàn ông to lớn, cơ bắp, mặc chiếc áo sơ mi trắng để mở khuy trước cổ, quần âu đi kèm cũng màu trắng nốt. Mớ tóc bạc bình thường vốn lòa xòa trước trán hôm nay được hất ép sang một bên, khắp người thầy tỏa ra một mùi hương bạc hà sảng khoái rất dễ chịu. Em cứ thế đứng đơ ra nhìn chằm chằm vào thầy mình, ngạc nhiên xen lẫn sững sờ không kể xiết.

Sanemi cũng hơi bất ngờ khi nhìn thấy em. Mọi ngày tóc em đều được để xõa tự nhiên, kết hợp với đôi mắt hồng long lanh trông rất dễ thương theo kiểu trẻ con, còn hôm nay, tóc em được tết kiểu cách theo dáng thác nước, chảy suôn dài đằng sau lưng, đem lại cho khuôn mặt, thần thái của em cái gì đấy khác hẳn. Em mặc bộ váy xòe màu hồng xen lẫn xanh lam nhạt dài đến gót, không hiểu sao để lại ấn tượng rất mạnh trong anh về sự trưởng thành. Cũng phải thôi, vì sau đêm nay, em đã chính thức là một phụ nữ, không còn là cô học sinh cấp Ba nữa.

"Ngắm đủ chưa?" Sanemi lạnh lùng buông một câu cộc cằn khi nhận ra hình như mình cũng đang bị cuốn vào việc ngắm sự đổi khác ở em. "Tưởng tôi không đến hả?"

"Ơ... dạ... rồi." Nezuko giật mình lọng ngọng đáp "Em... đến rủ thầy đi cùng thôi mà."

Sanemi nhướng mày nhìn nụ cười rạng rỡ đầy vẻ ngây thơ vô (số) tội trước mặt, nhưng rồi anh cũng kìm lại được bao câu chửi chỉ muốn bật ra khỏi mồm, quay người lại vào trong nhà:

"Chờ tôi lấy áo khoác, rồi chúng ta đi."

***************

Sự xuất hiện của Sanemi tại bữa tiệc gây ra một cơn chấn động khá lớn. Dù rằng các thầy cũng toàn hàng đẹp trai lồng lộng, như thầy Kyojurou, thầy Giyuu hay thầy Uzui, nhưng thầy Sanemi lại là một phong thái hoàn toàn khác. Bình thường ai cũng ngại thầy, nhưng thôi, buổi hôm nay là buổi cuối cùng rồi, cứ vất hết liêm sỉ đi cũng được!

Ừm, đó là lí do mà vừa khi thấy thầy tới, ngay lập tức bọn con gái của khóa đổ xô đến xung quanh để hỏi han thầy tất tần tật những gì muốn biết (đại loại kiểu địa chỉ nhà, sở thích, gia đình, số điện thoại,... ), đẩy văng cả Nezuko ra khiến em loạng choạng ngã. May mắn thay, một cánh tay rắn chắc dịu dàng đỡ lấy em, ôm em vào lòng, dìu em đứng lên cho vững.

"Giyuu-senpai?" Nezuko ngạc nhiên ngước lên nhìn người vừa đỡ mình. Ông thầy này bình thường hay đứng một góc, bộ mặt điển trai không góc chết và không bao giờ cười, dẫu chỉ là một nụ cười mỉm.

"Em có sao không?"Giyuu cúi đầu sát vào khuôn mặt em, thì thầm hỏi khẽ, khiến đôi má phúng phính đáng yêu bất giác đỏ lựng lên. G... gần quá!

"E... em không sao, em cảm ơn thầy nhiều" Nezuko ngập ngừng nhìn thầy đáp, "Ừm, nếu không phiền thì thầy tránh ra một chút được không ạ?"

"Làm tốt lắm, Nezuko-chan!" Cô Kanae từ đâu xuất hiện, giúp em giải vây tình huống có chút khó xử này, vỗ vai em thân mật, "Cuối cùng em cũng lôi được Sanemi-san tới. Sao mà em làm được vậy nhỉ? Cô làm mọi cách đều không được."

Thở phào nhẹ nhõm, Nezuko ngay lập tức tiếp chuyện lại với cô Kanae, cố làm như mình không để ý tới ánh mắt của ông thầy mặt vừa lạnh (vừa đụt) vẫn đang nhìn chòng chọc vào mình.

***************

Sanemi không quen nói chuyện với con gái, đó là sự thực. Bình thường anh chỉ toàn hung dữ với bọn nam sinh, nữ sinh nhìn vào cũng thấy sợ nên không dám tiếp xúc nhiều với anh, nhờ đó mà anh có thể cư xử dễ dàng và thoải mái trên trường. Có lẽ ngoại trừ cô bé Nezuko đặc biệt kia, một cô bé không biết sợ, lúc nào cũng trò chuyện được thân thiện và vui vẻ với anh, còn lại, Sanemi không thể giao tiếp bình thường với bất kì đứa học sinh nào khác.

Nhưng ở bữa tiệc lại là một trải nghiệm hoàn toàn khác, khi bọn con gái đã hoàn toàn vứt sạch liêm sỉ và sán lại gần hỏi thông tin. Anh luống cuống, toát mồ hôi hột, đầu nóng bừng, mặt đỏ phừng phừng,... nói chung là không tài nào giữ nổi sự bình tĩnh. Thành ra, bao nhiêu câu hỏi dội tới tấp vào đầu anh đều như nước đổ lá khoai, thành công cốc hết, anh cứ thế ngồi im lìm, không nói gì, cũng chẳng có phản ứng, để mặc cho bọn xung quanh ngồi ngóng trong vô ích. Cũng có một phần may mắn bởi người ta chẳng biết vì sao anh không nói gì, nên anh lại có thêm một cái mác 'lạnh lùng'.

Mấy biểu hiện luống cuống kia đột ngột tan biến hết khi anh hướng mắt về phía góc phòng, nơi một đống các anh 'soái' đang vây quanh Nezuko. Nào thì giáo viên môn Sử Kyojurou, giáo viên môn Họa Uzui, lại thêm thầy thể dục Giyuu và cậu nhóc cùng khóa Muichirou nữa. Và cái quái quỷ gì đang xảy ra kia? Giyuu đang khoác chiếc áo ngoài lên vai Nezuko??! Ôi ôi thôi!!...

Anh chỉ muốn xông ngay ra chỗ kia để đấm bẹp đầu tên Giyuu ngay bây giờ, nhưng mọi người sẽ nhìn, mà như thế thì hình tượng của anh sẽ trôi về phương trời xa xôi mất.

Bực dọc và mệt mỏi. Buổi tiệc đúng là ác mộng.

***************

Đứng từ xa, nhưng đôi mắt Nezuko vẫn liên tục theo dõi người đàn ông to lớn nào kia, nhìn thấy biểu hiện mệt mỏi của thầy, em cũng thấy có lỗi.

Chính em cũng cảm thấy xa lạ với bữa tiệc, nhạc nhẽo, rồi tiếng nói chuyện ầm ào, ồn ĩ, người người đông đúc chật chội, em không quen. Đã thế còn đôi cao gót hôm nay em đi dưới chân nữa, chân em đã bắt đầu hơi bị nhức mỏi.

Đến gần cuối bữa tiệc, lựa lúc vòng người quanh em đã dãn ra, Sanemi cũng đang được 'thả', em liền đến gần, thủ thỉ vào tai thầy: "Chúng ta về thôi." 

Không chút phản kháng, Sanemi thuận theo lực kéo từ đôi tay nhỏ bé của em, cùng em ra về.

***************

Nền trời đã tối hẳn, đèn điện trên phố được thắp sáng trưng. Trên vỉa hè in bóng hình của hai con người quen thuộc.

"Em xin lỗi thầy," Nezuko mệt mỏi nói, "Đáng lẽ em không nên rủ thầy đi tới bữa tiệc."

Sanemi liếc nhìn xuống em, mái tóc đen bóng đuôi cam được tết gọn gàng cúi xuống đầy ủ rũ. Trông em vẫn xinh đẹp, nhưng lại rất xa lạ. Anh không thích những bím tóc đó.

"Không có gì đâu," Anh đáp lại, giọng nói dịu dàng đến lạ, "Tôi sẽ đưa em về nhà."

"A, không cần đâu ạ... Em tự được m..."

"Đừng cãi" Anh cộc cằn trở lại bình thường "Trời tối rồi."

Hai thầy trò tiếp tục đi như vậy, không khí giữa hai người im lặng ngột ngạt, chẳng biết phải nói hay làm gì để xóa tan đi sự khó chịu này.

Cuộc đi bộ dù sớm dù muộn cũng phải có điểm dừng. Tới một ngõ hẻm nhỏ và tối, Nezuko bèn dừng lại, ngước nhìn lên Sanemi:

"Nhà em ở ngay kia rồi ạ, em cảm ơn thầy đã đưa em về."

Sanemi nhìn lại vào đôi mắt to tròn long lanh của em, từ nay trở đi, em sẽ không còn là một cô trò nhỏ của anh nữa, em sẽ trở thành một cô gái, đến với thế giới rộng lớn ngoài kia. Trường học sẽ vắng bóng nụ cười của em, vắng bóng giọng nói trong trẻo thân thương của em. Và bây giờ, em đang dần rời xa anh, viễn cảnh tương lai không có em hiện ra khiến anh nghẹt thở. Ừ, em đang quay người rời đi rồi...

"Khoan đã..."

Nezuko dừng lại, quay người một lần nữa, nhìn anh ngạc nhiên. Sanemi tiến lại gần em hơn, ừ, không thể để em rời đi như thế được.

Bàn tay to lớn đưa lên mái đầu mượt mà đen nhánh, vuốt nhẹ ra đằng sau, gỡ dây buộc tóc của em ra, khiến những lọn tóc được tết buông xuống, để thả như một cô bé học sinh cấp ba mọi khi.

"Ơ..."

"Tôi thích em cứ để xõa tóc tự nhiên thế này, đây mới chính là em."

Không để cho em kịp phản ứng, anh đã kéo vội em vào một góc khuất của con ngõ, nơi mà không một người đời nào có thể tọc mạch ngó vào. Đôi môi nóng ấm của anh hạ xuống trán em, rồi xuống dần đến mi mắt, đến cánh mũi nhỏ đáng yêu, rồi lại thấp, thấp nữa... Trước khi chạm vào bờ môi hồng đào căng mọng hấp dẫn, anh khẽ thì thầm:

"Anh yêu em, Nezuko!"

Khuôn mặt bầu bĩnh nóng đỏ lên trước lời tỏ tình quá mức đột ngột, nhưng em không phản kháng mà để yên cho anh lấn tới. Lưỡi anh luồn vào bên trong, cuộn chặt, khuấy đảo khắp nơi tận hưởng toàn bộ mật ngọt say mê dồn nén từ bấy lâu nay. Em đáp trả lại vô cùng thỏa mãn, bởi lẽ đơn giản thôi...

Em cũng đã yêu người thầy cục súc nóng tính này rồi.

End

Mys

19/2/2021

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com