Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

29. Lâm Trường (5)

Đó mặc nhiên cũng là câu nói cuối cùng mà Xuân Trường có thể nghe được trước khi bắt đầu giấc ngủ dài của mình. Máu chảy ra là quá nhiều và nó làm anh phát mệt, hai mắt mơ hồ, choáng váng, nhanh chóng bên tai chỉ còn tiếng nỉ non chất chứa điều không rõ của một người đàn ông đầy nguy hiểm.

Anh ta là kẻ sát nhân, là kẻ máu lạnh, anh ta giết người không chút tiếc thương và thông minh đến ghê sợ. Nhưng cớ sao anh ta lại khóc, lại rơi nước mắt. Phải chăng, chỉ cần là con người rồi cũng sẽ phải cúi đầu trước tình yêu mà thôi.

Một tay ôm bụng, cố ép chặt vết thương để cầm máu, một tay buông thả đôi tay anh, chống đỡ giường để chạm chân xuống đất.

Tìm kiếm, gã tin rằng vẫn còn một ít dược liệu dùng để cầm máu tức thời ở đâu đây. Lắc đầu vài cái đẩy lùi ý thức đang dần chìm vào mơ hồ, cố gắng lê lết đến cái tủ trong phòng mình.

Phòng của Văn Lâm đối diện phòng anh, gã thấy như vậy rất tiện và bây giờ thì gã cảm ơn vì nhà mình không có lầu, không có cầu thang. Chỉ một gian tầng trệt rộng đến phát ghét.

Dù nói là đối diện nhưng sự thật quảng đường để đến được đó xa hơn tưởng nhiều, máu chảy từ bụng dọc xuống đùi rồi in trên đất thành dấu chân.

Thật may vì gã còn sống, một sự sống dai dẳng, mặc dù phần nhiều đã mất đi tỉnh táo.

Mở được cửa căn phòng đã là chuyện của hơn 10 phút sau. Bằng tất cả sức lực của mình, cố gắng bấu víu lấy bức tường lục tìm ở ngăn tủ sau cánh cửa.

Ngăn đầu. Không có. Ngăn sau. Không có. Ngăn sau nữa. Vẫn không có.

Văn Lâm cau mày, nét mặt vừa đau đớn vừa gấp gáp. Gã còn chịu được, chỉ sợ người con trai trong căn phòng kia sớm sẽ trút hơi thở cuối cùng.

Tay tiếp tục lần mò, chạm được vào một vật gì đó làm hai mắt gã sáng rực. Đây rồi. Và thật tuyệt khi nó đã được đâm nhuyễn bảo quản trong hộp, tiết kiệm thêm một khoảng thời gian nữa.

Tay run run rời khỏi bụng mình, xoay nắp, dùng một ít thoa vào vết thương, nơi đó nhanh chóng ngưng chảy máu, đồng thời gã cũng rít lên mấy tiếng vì cái đau rát mà nó mang lại.

Đóng nắp, khổ sở quay người bước tiếp, gã muốn chắc chắn một điều rằng gã còn đủ sức để đến phòng Xuân Trường chứ không phải là ngất dọc đường.

Nhìn nhân ảnh nhỏ bé đẫm máu nằm trên chiếc giường trắng, thật giống như thiên thần vừa mất đi đôi cánh, còn gã chính là tên ác quỷ đã đánh cắp đôi cánh đó, một tội ác mà ngay cả địa ngục cũng chẳng thể dung thứ được.

Nhè nhẹ rút con dao ra, máu lập tức được dịp phun trào càng dữ dội. Lý do anh giữ con dao ở đó là vì như vậy, lúc rút ra sẽ tạo một lỗ hỏng, máu chảy càng thêm nhiều, đồng nghĩa với việc cái chết càng đến nhanh.

Đắp thuốc lên, bản thân cũng vì mất sức mà nằm cạnh bên anh, mắt chăm chăm nhìn vào sườn mặt thanh tú, giờ đã trắng đến nhợt nhạt.

Thôi rồi, thật sự không thể chống đỡ nữa. Gã nhắm mắt thả mình vào giấc mơ mà có lẽ phải rất lâu sau mới tỉnh lại.

Qủa đúng như vậy, lúc Văn Lâm ngồi dậy khỏi giường đã là chuyện của 3 ngày sau. Cả phòng tanh nồng mùi máu, quần áo bết vào cơ thể, sàn nhà, giường ngủ,... Tất cả đều là máu, khô quánh và chuyển sang màu đen đặc.

Vỗ đầu mấy cái cho thanh tỉnh, Văn Lâm chậm rãi đến nhà vệ sinh tắm rửa. Nước lạnh ngắt cũng giúp đầu óc gã dần phục hồi, vươn tay chạm vào miệng vết thương ở bụng, sâu hoắm đầy sắc ngọn, gã ngửa mặt cười trừ.

Cả hai lần, hai vết thương ghê gớm nhất cuộc đời tôi, đều là vì em.

Một lần là hình bóng em ám ảnh trong tâm trí tôi, giết chết tôi trong nỗi nhớ khôn cùng, nhấn chìm tôi trong mênh mang cô độc, da diết chờ đợi một lời hứa dẫu biết tương lai không níu kéo được. Nhưng, tôi vẫn chờ, 12 năm đâu phải là ngắn ngủi đâu em, một kẻ bị vứt bỏ nơi hoang sơ này có bao nhiêu cơ cực vậy mà tôi vẫn sống, sống vì em.

Phũ phàng thay, khi ánh mắt tôi chạm vào em sau bao ngày xa cách, là lúc em chỉ còn thoi thóp trước chiếc xe hơi bóng loáng mà tôi tin chắc rằng nó đã va phải em. Người đến xem càng lúc càng đông nhưng không một ai đứng ra giúp đỡ em dù chỉ một cuốc điện thoại đến bệnh viện, còn tôi thì bất lực, không thể chen vào, cũng không thể gọi, từ ngày mà tôi bị vứt bỏ ở đó tôi cũng không còn thiết tha với món đồ chơi công nghệ này, giờ thì tôi ước gì mình có nó...

Một đứa con trai còn chưa đứng tuổi, cứ thế cố chạy ra ngoài tìm một cửa hàng bất kì gần đó, thuyết phục chủ tiệm cho mình mượn điện thoại và gặp may khi vị chủ tiệm đó là một người tốt bụng, ông ấy rất tự nhiên đưa anh một món đồ khá là xa xỉ thời ấy mà không cần bất kì đồng tiền nào.

Gật đầu cảm ơn, đầu bên kia nhấc máy là tiếng thánh thót của y tá, nghe xong tình trạng liền vội vàng kêu bác sĩ không quên cúp máy, tôi không biết em có được đưa đến bệnh viện không, chỉ biết khi tôi đến đó, chẳng còn một ai cả, trừ chiếc xe hơi vẫn còn ở nguyên do vị chủ nhân của nó đã sợ tội chạy mất...

Lững thững trở về, nơi cánh rừng âm u càng thêm phần u ám, ghê rợn. Gió lạnh thổi dọc sống lưng rồi buốt giá trên đầu lưỡi, lỡ như... lỡ như em không ở bệnh viện, lỡ như có điều gì khác xảy đến với em thì tôi còn cần gì hơi thở này, cần gì nhịp đập này, cần gì cuộc sống này, phải chăng nên kết thúc.

Một cái đầu non nớt ở tuổi đôi mươi thực sự chỉ còn có thể nghĩ đến đó, dại dột cùng đê hèn khi mất đi lý do sống của mình, tôi sống để tìm em, nếu em ở dưới địa ngục, tôi sẽ xuống địa ngục để tìm em...

Một mảnh thủy tinh vứt dưới gốc cây, tàn tích của cuộc ẩu đả bởi những tên thợ săn trong cơn say của mình, mấy tên đó thường như thế, hay nóng giận, cọc tính, nhưng chắc chắn không cùng một hạng người với đôi nam nữ quyền quý đã nhẫn tâm bỏ rơi đứa con trai mình, mặc cho nó tự sinh tự diệt.

Chính những tên xấu tính mà chân thành đó đã giúp tôi được sống, cho tôi một công việc ở dưới thị trấn sau bìa rừng, không nhiều tiền nhưng cũng không quá thiếu thốn, đủ để duy trì trong quãng đời chờ đợi của tôi.

Tôi cảm ơn họ, vì tất cả, ngay cả mảnh thuỷ tinh này cũng phải cảm ơn họ. Ngồi bệt xuống, tựa lưng vào thân cây thô ráp, nhặt lên mảnh vỡ nhiều phần sắt nhọn, nhắm mắt, một cái rạch đầy dứt khoát vào cổ tay, nhìn máu chảy nhỏ giọt trên đầu ngọn cỏ, tôi mỉm cười, cười vì sắp gặp được em... 

Mắt khép dần, mờ đục, nhìn vào khoảng không, tôi nhìn thấy... vầng sáng, sự cứu rỗi...em đang quay đầu nhìn tôi.

Lau khô người, gã mặc lại quần áo cũ, vỗ vào đầu một cái thật mạnh để đá văng những mảnh kí ức rời rạc. Thường như thế, cứ như một lão già khằng, hoài cổ, chuyển cũ cứ vảng vất đâu đó trong đầu, chỉ đợi dịp mà hiện về.

Nó nhắc nhở gã về một người, dù cho nó không trọn vẹn, đôi lúc, nó kích thích gã đến phát điên và gã cũng biết bệnh viện đã sai lầm thế nào khi đưa gã về với xã hội.

Không cần dao cũng chẳng cần một thứ vũ khí gì ghê gớm, cứ tự nhiên như vốn là như vậy mà gã trở thành một tên giết người.

Nhìn thấy hình dạng tương tự trong trí nhớ của mình, đều khắc sâu thêm nỗi đau ám ảnh chờ đợi, đều làm rạn nứt sự tỉnh táo,.. cánh rừng, căn nhà, thân phận,... Không xứng... Rồi gã nảy sinh tư tưởng phá hủy, hủy hoại những thứ giống như em nhưng không phải là em , để em - là duy nhất, chỉ một.

Đến khi gã vực dậy được chính mình thì có chăng cũng là chuyện đã rồi. Không thể kiềm chế, vậy thì buông xuôi, thỏa mãn thú tính của mình, loại trừ, để tìm em.

Giờ khi em đang ở đây, bị tổn thương bởi chính gã. Gã biết ngay khi đó gã đã phát điên, phát điên lên vì nỗi sợ hãi khi em biết tất cả, em sẽ kinh tởm gã, kinh tởm những việc mà gã làm để rồi lựa chọn rời xa gã, gã sợ cô đơn, sợ chờ đợi, nó ám ảnh gã trong cả những giấc mơ khi tuổi đời còn non trẻ.

Nhưng khác với mọi khi nhận thức của gã còn rõ ràng, dù từng mao mạch đang kêu gào giết chết con người đang khiêu khích giới hạn của mình, nhưng Văn Lâm cũng biết, gã sẽ hối hận thế nào khi chính tay kết thúc sự sống của bản thân, nên con dao đó mới đi vào bụng chứ không phải tim.

Chậm rãi đi lại cạnh giường, nhìn vào đôi hàng mi nhắm nghiền, đôi má chẳng còn ửng hồng, môi bợt bạt không còn chút sắc xuân của nụ cười trong trí óc, nơi trái tim hụt hẫng bao xót xa, lại không dám chạm vào gương mặt anh.

Tay co rút báu vào cạnh giường, cũng không thể biết khi nào Xuân Trường mới tỉnh dậy, nhưng vết thương thì có vẻ đã ổn, cùng tình trạng với gã, bắt đầu đống vẩy.

Phải nói rằng gã rất tự tin vào tay nghề làm thuốc từ cây rừng của mình. Nó đem lại cho gã một khoảng lợi nhuận kha khá vì thẳng thắng mà nói thuốc của gã không phải ai muốn mà có được, gã chỉ bán cho người mình muốn bánngười mình muốn bán thì không thuộc về một tiêu chuẩn nào cả.

Đơn giản, tùy tiện, khó ai tin được vị thầy thuốc mát tay kia ngay cả giết người cũng rất mát tay.

Mỉm cười nhìn khuôn ngực đang phập phồng, dần man dại lướt đến nơi trái tim an tỉnh nhịp nhàng. Văn Lâm vội quay đầu đi nơi khác trước khi quá muộn, tìm vài cái khăn cùng thau đựng nước.

Lau máu trên sàn nhà, ôm anh đặt lên ghế, thay ga giường và cuối cùng và lau người giúp anh. Sợ anh lạnh nên gã đã cố tình nấu nước nóng, pha âm ấm một chút, mân mê từng đầu ngón tay, khăn lông mịm màng trượt trên những khớp xương khẳng khiêu, di qua di lại nhiều lần để đảm bảo chẳng còn chút vết bẩn nào xót lại.

Lật tấm áo phông lên, nhẹ nhàng lau quanh miệng vết thương, thuốc đã sớm thẩm thấu vào da, chỉ còn một ít vươn vãi ra ngoài khi gã gấp gáp cho kịp lúc còn tỉnh táo.

Sâu như vậy, còn đặc biệt lớn, phá lệ nổi bật trên da thịt trắng nõn trông thật mất thẩm mỹ. Sẽ thật tiếc nếu nó để lại sẹo và gã nghĩ mình cần nghiên cứu ra thứ gì đó chắc chắn khi nó lành sẽ hoàn toàn tiêu biến.

Nhưng đó sẽ là chuyện của nhiều ngày sau, còn bây giờ gã muốn để ổn định lại con quỷ trong cơ thể mình, gã không muốn chính tay gã lại một lần nữa tổn thương người gã xem là cả thế giới, người gã nguyện ý chờ đợi.

Mà không biết rằng khi Văn Lâm vừa bước ra khỏi cánh cửa thì có một đôi mắt đã bừng tỉnh dậy, không tiêu cự, không trì trệ, chỉ có quyết tâm - sống.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com