Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Học sinh cá biệt

Khi Choi Yeonjun gặp phải bốn đứa học sinh cá biệt ngổ ngáo thích đánh nhau.

---

Cuộc đời làm bác sĩ trong phòng y tế trường phổ thông Seoul của Choi Yeonjun trải qua rất bình thường cho tới khi...

"Mấy cậu ngoài việc ăn chơi giỏi ra thì còn làm gì khác được không hả?"

Đó không phải là lần đầu tiên anh càu nhàu đám nhóc lớp 11 khi chứng kiến cảnh mặt mày tụi nó chi chít toàn vết thương. Ngoài việc đánh nhau ra thì chẳng có lí do nào khác bị như thế cả.

Không lẽ tụi nó là con nít ba tuổi sao mà té ngã chứ, còn bắt dắt tay dẫn đi à?

Lần đầu anh gặp tụi nó là trong giờ tự học. Khi anh đang chú tâm đọc quyển sách y học thì đột nhiên một giáo viên bước vào, theo sau là bốn đứa học sinh. Mà mặt đứa nào đứa nấy bầm tím như bị ai đánh, đầu tóc và quần áo cũng xộc xệch.

"Tụi nó đánh nhau, cậu chăm sóc giúp tôi nhé. Tôi dẫn mấy đứa này đến hội đồng trước, chốc tôi sẽ đưa tụi nó sau."

Giáo viên chỉ nói ngắn gọn như thế, rồi đi mất. Bốn đứa ủ dột khúm núm như thể tụi nó là nạn nhân bị bạo lực học đường vậy.

"Tên?"

Yeonjun khẽ thở dài, bấm bút và lật danh sách bệnh nhân ra. Anh không muốn để ý mấy chuyện thế này, bản thân chỉ là bác sĩ và anh không có quyền can thiệp vào sự riêng tư của người khác.

"Soobin."

Đứa cao nhất xưng danh, và anh chỉ nhìn thoáng một chút đã nhận ra, tên nhóc này chắc chắn là đại ca của ba đứa còn lại.

"Còn ba đứa kia?"

"Beomgyu."

"Huening Kai."

"Taehyun."

"Lớp?"

"11B."

11B toàn cá biệt tụ họp, xem ra là anh không nghe lầm.

"Lại đằng kia ngồi, tôi đi lấy bông băng."

Ấy vậy mà tụi nó nghe lời thật, một đứa thì ngồi bên ghế, ba đứa còn lại thì ngồi đợi bên giường.

"Yeonjun-ssi, anh mấy tuổi ạ?"

Yeonjun nghe câu hỏi khi anh bước đến bên kệ lấy hộp sơ cứu. Nhưng đợi đến lúc ngồi vào ghế anh mới trả lời.

"Nói chung là lớn hơn mấy nhóc đó."

"Khoảng 20 không ạ? Trông anh trẻ lắm."

Soobin ngồi trước mặt và cậu ta nhìn chằm chằm vào thẻ tên của anh.

"Anh tự hỏi liệu sau này mấy đứa có được như anh không nhỉ? Suốt ngày chỉ toàn đánh nhau thôi."

"Là tụi nó khiêu khích trước mà...Á!"

Yeonjun ghì mạnh bông gòn được tẩm thuốc sát trùng vào vết thương cậu ta, khiến cậu ta đau đớn la hét.

"Nhưng nếu đánh trả thì mấy đứa cũng sai còn gì."

Mặc cho tụi nó cứ làu bàu đủ thứ về chuyện mình oan thế nào, Yeonjun vẫn không thèm đáp lại một lời cho đến khi giáo viên kia quay trở lại mang tụi nó đến phòng hội đồng.

Sau hôm đó anh còn nghĩ đó là lần cuối cùng anh nhìn thấy tụi nó. Ai mà ngờ lại tiếp diễn, còn là anh tận mắt chứng kiến nữa.

Chính là hiện tại bây giờ đây.

Yeonjun hối hận khi anh uổng công đối đãi với tụi nó thật lịch sự nhã nhặn, lần này xem ra là không được rồi.

Thế nên dù không có nhiều thời gian thì anh vẫn sẽ cằn nhằn đủ thứ trên trời dưới đất cho bõ tức.

"Anh nói nhé, mấy đứa lúc đi học đã nhiễm thói côn đồ thế này thì ra trường sẽ ra sao? Lập băng đảng à? Sau đó xưng danh cho thiên hạ biết?"

"Nếu không quan tâm đến việc học thì lí do gì mấy đứa lại vào trường? À, trường học nhiều người nên chỉ cần động thái nhỏ mấy đứa cũng sẽ nổi tiếng đúng chứ? Sau này ra xã hội cũng không khó khăn gì mấy nhỉ?"

"Người như mấy đứa chẳng có tương lai rực rỡ gì. Chưa kể còn để lại ấn tượng không tốt trong mắt người khác, mấy đứa làm sao có bạn được."

Rồi lum la đủ thứ chuyện.

Yeonjun chẳng biết anh đã càm ràm bao lâu, chỉ thấy sắp đứt hơi tới nơi rồi.

"Trông anh lúc tức giận cũng dễ thương đó."

Beomgyu tỉnh bơ phun ra một câu. Mất cả lời ăn tiếng nói để răn dạy đứa trẻ hư mà đáp lại anh là câu nói tức muốn ói máu.

Vậy ra nãy giờ tụi nó chỉ để ý đến biểu hiện của anh chứ chẳng đoái hoài gì đến lời nói của anh cả.

"Dễ thương cái khỉ!"

"Người ta nói lương y như từ mẫu, sao anh độc mồm thế?"

"Tại tụi bây vô lí trước đó nhé! Đừng trách bác sĩ ra tay với bệnh nhân. Trước khi tôi nổi điên thì mau mau cút ra ngoài, có bị thương cũng đừng vác mặt đến đây bảo tôi trị!"

Yeonjun thẳng thừng lôi đầu bốn đứa nó ra ngoài, dứt khoát đóng chặt cửa lại.

Thú thật thì hiện tại anh đang rất "điên" đây, nhưng vẫn cố gắng nhẫn nhịn không đánh người. Dù sao đó cũng là đức tính tốt của một vị bác sĩ.

---

Đã một tuần kể từ khi Yeonjun đuổi đám nhóc kia đi. Đôi khi anh thầm nghĩ liệu mình có hành sử quá đáng với chúng nó hay không.

Nhưng nhớ đến câu nói bong đùa kèm theo một tràng cười vô tri của tụi nó thì anh nghĩ rằng mình làm đúng rồi.

Thỉnh thoảng phòng y tế của anh sẽ xuất hiện một số học sinh có vấn đề sức khoẻ, và đương nhiên anh chẳng thể làm lơ chúng.

Ít ra thì những học sinh này có phần đáng yêu và ngoan hiền hơn bốn đứa kia. Anh cũng hy vọng được gặp những người như tụi nhỏ nhiều hơn.

Sắp hết thi học kì, nên anh nghĩ rằng trong thời gian này bản thân sẽ nhàn rỗi, anh cũng không hy vọng một học sinh nào đó vì vấn đề sức khoẻ mà lở dở bài thi.

Choi Yeonjun ngồi vắt chân lên ghế đọc quyển y học mà anh vừa mua từ hiệu sách. Thì tiếng gõ cửa vang lên.

Vì quá chú tâm mà anh không nghe thấy, thậm chí còn đung đưa chân như đang thưởng thức khoảng thời gian của riêng mình vậy.

"Yeonjun-ssi?"

Quyển sách trên tay anh bị giật lấy và tiếp đó là gương mặt chình ình của một tên nhóc tóc vàng. Nếu anh nhớ không lầm thì nhóc này là Taehyun thì phải.

"Điều gì khiến anh chuyên tâm vào nó đến vậy?"

"Nhóc trả đây, anh đập cho bây giờ."

"Sợ quá cơ."

Nhưng nó vẫn trả lại cho anh, có vẻ là sợ đánh thật, dù nó không ít lần đánh người ta.

"Vào đây làm gì?"

Bốn đứa nhóc bẽn lẽn lại gần, đứa nào cũng cầm trên tay tờ giấy kiểm tra.

"Tụi em thi được rồi nè."

"Rồi sao?"

"Muốn đến khoe anh một chút. Tụi em đâu phải chỉ giỏi đánh nhau."

Heuning Kai toe toét giơ ra tờ kiểm tra được đánh điểm cao vừa mới phát ra. Nhưng Yeonjun chẳng lấy gì bất ngờ.

"Mấy môn khác thì sao?"

"Mấy môn khác..."

Và anh thành công khiến nó xìu đi trong chốc lát. Coi bộ là sắp tèo rồi nhỉ. Cũng khôn đấy, khoe điểm cao chứ không khoe điểm thấp.

"Vừa mới kiểm tra xong, còn chưa có điểm trung bình nên mấy đứa khoan hãy vui mừng."

Yeonjun thở dài, bây giờ anh không muốn chửi mắng vì sợ làm tụi nó nhụt chí. Chỉ có thể cổ vũ cho qua thi.

---

Chỉ còn một tuần là nghỉ hè. Nên trong thời gian này bốn đứa nó phiền kinh khủng. Điển hình như việc bất cứ giờ giấc nào tụi nó cũng tìm anh, không khoe điểm thì cũng luyên thuyên đủ thứ chuyện.

Bất ngờ hơn, bốn đứa cầm bốn phiếu điểm đưa trước mặt anh. Ừ thì xác định là lên lớp rồi, cũng không tệ.

"Tụi em được lên lớp, anh có gì thưởng không?"

"Thưởng cái gì? Nếu không phải anh mày khuyên thì tụi bây được như vậy à?"

Bốn đứa nó mặt trông ủy khuất vô cùng. Giờ nhìn anh giống như tên bắt nạt con nít thực thụ vậy.

"Một vé đi chơi miễn phí, được không anh?"

"Không chắc, anh là bác sĩ nên bận lắm, phải vào bệnh viện nữa."

"Vậy khi nào rảnh anh nhắn cho tụi em là được mà."

Yeonjun không hứa với tụi nó đâu, thật đấy. Anh chỉ là không chắc mình sẽ rảnh để đi chơi với đám nút ranh này.

Nên đừng có bảo anh dễ dãi.

______________________________________

Tui thích đọc comment của các bạn lắm, nên hãy để lại sau khi vote cho tui nhé♡

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com