C34 - Chuyện trẻ con
Tiếng còi vang lên bất chợt khiến cuộc đối thoại của cả ba người bị gián đoạn. Quay xuống dưới đã thấy Han Yujin nằm trên nền cỏ ôm chân, bên cạnh còn là tuyển thủ đội bên kia đang lúng túng không biết làm sao cho phải.
Va chạm trong trận đấu bóng không phải hy hữu.
Thế nhưng người bị va phải lại là nam chính – Han Yujin.
Bàn tay nắm lấy cổ tay anh của Kim Jiwoong thả ra ngay lập tức, dáng vẻ muốn chạy ngay xuống dưới kia của anh ta khiến quản lý đi cùng đứng xa xa cũng vội vàng lao đến muốn cản lại. Khoảnh khắc hai tay rời nhau, thân thể Chương Hạo run lên, cảm giác này rõ ràng đến mức khiến anh giật mình, mắt nhìn theo bóng lưng Kim Jiwoong, tim đau nhói, sự khó thở bao trùm.
Yêu đến mức nào mà phản ứng lại rõ ràng như vậy kia chứ?
Anh biết Han Yujin là nhân vật chính, bất cứ ai, bao gồm cả những nhân vật phụ khác cũng đặt sự an toàn của cậu trên hết. Chính anh cũng vậy. Thế nhưng cho dù đã biết trước thì thế nào, con người ai cũng có một góc yếu đuối trong tim, Chương Hạo anh cũng vậy.
Đối mặt với sự thật, không ai là không thấy hơi nhói lòng cả.
Cho dù anh trên cương vị là một người anh trai cũng muốn ngay lập tức xuống xem xét cậu em trai của mình như thế nào, nhưng bởi vì sự phản ứng của thân thể này như một vật cản cực lớn làm cả người anh không thể nhúc nhích, phát run nhè nhẹ, hốc mắt đo đỏ, môi mím lại thành một đường dài. Chương Hạo không cảm nhận rõ được xung quanh, cũng không biết bên cạnh còn ai hay không.
Kim Gyuvin! Phải rồi, cậu ấy cũng thả tay anh để chạy ngay xuống đó rồi đúng không?
Một lực kéo như khiến tinh thần anh được quay trở về thực tại. Trước mặt anh là tấm lưng lớn của cậu thiếu niên cấp ba Kim Gyuvin, tay cậu vẫn nắm lấy tay Chương Hạo muốn kéo anh đi.
Hoá ra cậu vẫn ở đây, tay cậu vẫn nắm lấy tay anh, muốn kéo anh xuống dưới kia để cùng xem xét Han Yujin như thế nào.
Thế nhưng lực kéo nhẹ nhàng đó chỉ kéo được cánh tay anh đưa lên không trung chứ không thể khiến chân anh nhúc nhích.
Chương Hạo thấy mình toi thật rồi! Cứ thế này liệu có một ngày thân thể này sẽ không còn nghe theo sự điều khiển của anh nữa không?
Kim Gyuvin ở cạnh Chương Hạo, sao có thể không nhận thấy sự thay đổi của anh. Điều đầu tiên cậu nghĩ đến liệu có phải anh vẫn còn có tình cảm với Kim Jiwoong hay không? Tại sao lại tỏ ra như thế khi thấy anh trai cậu làm vậy?
Nhưng chuyện quan trọng bây giờ là Han Yujin. Ở vị trí cao này thật khó để nhìn thấy chuyện gì xảy ra dưới kia, bởi thế điều Kim Gyuvin nghĩ tới chính là kéo Chương Hạo đến thật nhanh để xem Han Yujin ra sao. Thế nhưng Chương Hạo lại bất động.
Cậu ngạc nhiên quay sang nhìn Chương Hạo, chứng kiến đôi mắt long lanh của anh ngày nào đã ửng đỏ lên, biểu cảm giống như đang chịu đựng điều gì đó đi quá giới hạn vậy.
Trước đây cậu đã một vài lần được gặp người anh trai kế của Han Yujin. Anh ta lạnh lùng, độc đoán, lời lẽ sắc bén lại thẳng thừng, tàn nhẫn, kéo sự thù hận của người đối thoại lên đến cực điểm. Hiện tại cũng vậy, Kim Gyuvin như lần nữa được nghiệm lại cảm giác ấy, tuy chưa quá rõ ràng nhưng sự quen thuộc này cậu không thể nào quên được.
Tay nắm cổ tay anh của cậu có hơi buông lỏng ra. Thế nhưng ngay lập tức Kim Gyuvin nhăn hàng mày lại khi thấy cặp mắt ửng đỏ ấy long lanh như chực chờ có một dòng lệ chảy xuống, cậu nắm chặt lấy cổ tay anh, xoay người kéo anh ngã lên lưng mình khiến Chương Hạo đang đơ người ra tượng thì giật mình la lên oai oái.
"Anh còn không mau xuống thì Han Yujin sẽ giận anh thật đấy!"
Phải rồi, anh là nhân vật phản diện, Han Yujin chính là "tổ tông" của anh. Trong bộ kịch bản ba xu này, tính mạng kẻ như anh luôn trong trạng thái treo trên sợi chỉ. Còn không mau tỉnh táo thì người thiệt chính là anh.
Vì thế sau khi lấy bình tĩnh, anh vỗ vỗ vai Kim Gyuvin bảo "Thả anh xuống đi!"
"Không!" Cậu đáp.
"Anh nặng lắm..."
"Không! Anh rất nhẹ."
"Anh có chân, anh tự đi được."
"Chân em dài, đi sẽ nhanh hơn."
Chương Hạo đau đầu "Anh sợ độ cao." Thật cố chấp!
Tốc độ đi của Kim Gyuvin chậm lại, cậu thở dài nói "Đừng kiếm lý do nữa... anh không biết vừa rồi anh làm em sợ thế nào đâu."
Chương Hạo hiểu, bởi thế anh im lặng không đáp.
Hai người nhanh chóng đi xuống sân, lúc này Han Yujin đã được người nâng vào trong hàng ghế chờ.
Cậu vừa ôm chân vừa cắn răng, mắt vẫn ngó nhìn xung quanh như đợi bóng hình ai. Nhưng sau đó đập vào mắt lại là hình ảnh Kim Gyuvin cõng Chương Hạo từ xa chạy lại.
Anh ấy bị làm sao vậy?
Han Yujin hốt hoảng đứng lên thì lại lảo đảo ngã lại chỗ ngồi. Những người khác vì hành động này của cậu mà cũng ùa vào đỡ lấy, sợ cậu ngã mạnh lại ảnh hưởng làm vết thương nặng thêm.
Mà Han Yujin thì mặc kệ chỗ đau, mắt ngóng nhìn Chương Hạo từ xa, trong lòng chỉ sợ anh bị làm sao. Lại thấy anh nhảy khỏi lưng Kim Gyuvin rồi chạy vội đến chỗ mình, cậu thở hắt ra, mím môi cười, mắt đỏ như sắp khóc đến nơi.
"Tên nhóc này mà cũng mít ướt thế à?" thầy thể dục nhìn thấy cậu như vậy thì bất ngờ, vừa cười vừa trêu chọc. Lúc sau nhận ra Chương Hạo là anh trai của học trò mình thì mới hiểu tại sao học trò lại như thế.
"Em không sao chứ?" Anh hốt hoảng hỏi. Đó cũng là câu hỏi mà Han Yujin hỏi anh. Biết lý do vì sao cậu hỏi vậy, Chương Hạo quay sang nhìn Kim Gyuvin, nhẹ nhàng lắc đầu nói không sao rồi hỏi tình trạng chân của cậu.
Bấy giờ thầy thể dục mới đi đến, hai người chào hỏi qua, anh mới biết Han Yujin lúc này như thế nào. May mắn chỉ là va chạm nhỏ, cậu được sơ cứu qua ổn thoả, không có vấn đề gì quá nghiêm trọng, đợi hết hiệp 1 này thì hiệp 2 cậu có thể vào thi đấu lại bình thường. Mặc dù thế, nhìn Han Yujin nhăn mặt khi mình chạm vào, Chương Hạo vẫn có hơi đau lòng.
"Em không sao." Cậu nắm lấy tay anh trên chân mình, miệng cười mà mắt vẫn hồng "Hơi nhức một chút nhưng em thấy đỡ hơn rồi."
Chương Hạo ngờ vực hỏi lại "Thật à?"
Han Yujin gật đầu.
"Nếu đau quá thì cũng đừng tự ép mình."
Cậu lại mím môi gật đầu, vô cùng ngoan ngoãn. Han Yujin lại nhìn anh, ngó sang Kim Gyuvin ở bên kia đang nói chuyện với thầy "Vừa rồi anh..."
Chương Hạo biết lý do, lắc đầu "Không sao, anh không...." Sau đó anh lại thấy không biết phải giải thích thế nào, đành lấy lý do qua loa "Chỗ bị thương vẫn còn đau nên Gyuvin cõng anh xuống đây."
Han Yujin hiểu ra, cũng không hỏi gì nữa.
Bên kia tiếng thầy thể dục sang sảng vang lên, còn vỗ lên lưng Kim Gyuvin bôm bốp, lời như tức giận lại như đùa giỡn "Không phải thầy cho trò vào đội cổ vũ hay sao? Sao lại ăn mặc như này đến đây? Áo đồng phục đỏ đâu rồi? Dám bỏ vị trí hả đứa nhỏ này?"
Mà cậu thiếu gia nọ vừa chịu mấy cái đánh nhẹ như muỗi cắn của thầy vừa xin tha vừa hướng ánh mắt về phía Chương Hạo, thấy anh cũng đang nhìn về phía mình, cậu chột dạ gãi gãi đầu, không tránh thầy nữa mà ăn trọn đủ.
"Bình thường cậu ấy cũng hay bị thầy dạy dỗ vậy à?"
Han Yujin nhún vai "Cứ hồn nhiên, vô lo vô nghĩ như cậu ấy thì chuyện bị dạy dỗ là bình thường."
Dưới tư cách là bạn thân thì câu nói của Han Yujin không có gì quá mức, nhưng thái độ dửng dưng của cậu lại khiến anh cảm thấy khó hiểu. Chương Hạo hỏi nhỏ "Giữa hai đứa xảy ra chuyện gì à?"
Han Yujin lắc đầu "Anh nghĩ nhiều rồi."
Nhớ trước đây Kim Gyuvin nói rằng Han Yujin mắng mình xui xẻo, không muốn để cậu ấy đến gần anh, Chương Hạo đã ngờ ngợ nhận ra. Mối quan hệ tốt đẹp của cả hai liệu có vì anh mà đã rạn nứt hay không?
Kim Gyuvin được ăn một trận 'đòn' từ thầy thể dục, rốt cuộc đã thoát, đút túi quần đi đến chỗ hai anh em. Thấy hai anh em họ đang nhìn mình, cậu cười hỏi "Sao hai người nhìn em như thế?" lại hướng mắt sang chỗ Han Yujin, hất cằm hỏi "Chân cậu sao rồi? Còn đau không?"
"Cũng đỡ rồi." Han Yujin đáp, mắt nhìn cậu bạn thân từ trên xuống một lượt, vẻ mặt nghiền ngẫm, lời nói ra không biết vui hay buồn "Áo mới à? Cậu mua lúc nào vậy?"
Chương Hạo nghi ngờ cậu có phải nắm trong lòng bàn tay toàn bộ quần áo Kim Gyuvin có hay không mà có thể khẳng định chắc nịch như thế.
"Thì sao chứ?" Cậu thiếu gia họ Kim khoanh tay trước ngực "Cậu cấm tớ mua à?"
"Cậu nói gì vậy? Ai cấm được cậu mua đồ mới chứ? Tớ chỉ thắc mắc hôm nay cậu không mặc đồng phục cổ vũ mà phải cất công đi mua ngay chiếc áo khoác này cận giờ thi đấu để làm gì mà thôi." Han Yujin tỏ ra khó hiểu, "Cũng chỉ là đi cổ vũ, đâu phải là đi hẹn hò, ăn mặc đẹp đến vậy để làm chi?"
Chương Hạo nghe vậy ngắm lại Kim Gyuvin một lần nữa, như anh đã nói, hôm nay trông cậu không khác gì sinh viên Đại học là bao, bao nhiêu non nớt của lứa tuổi cấp ba chỉ thoáng như có như không. Anh gật đầu đồng tình "Còn trẻ mà, lâu lâu thay đổi diện mạo một chút cũng rất tốt. Hơn nữa anh thấy Gyuvin mặc như vậy rất đẹp."
Nét lúng túng trên mặt Kim Gyuvin như biến mất sau khi nghe Chương Hạo nói vậy. Han Yujin lại không cho là đúng "Anh không biết tủ đồ nhà cậu ấy to cỡ nào đâu, còn trẻ thì vẫn nên tiết kiệm, hạn chế hoang phí thì hơn."
Anh trong lòng cười nhưng ngoài mặt vẫn hùa theo đồng ý "Em nói cũng đúng." Quay sang nhìn Kim Gyuvin, anh lên tiếng "Nhưng biết đâu hết trận đấu này cậu ấy sẽ đi hẹn hò với ai đó thì sao, đúng không Gyuvin?"
Cậu thiếu gia nọ nghe xong mà choáng váng đầu. Cậu xin thề giờ chỉ tập trung vào đá bóng và việc học (có lẽ vậy), hoàn toàn không có não yêu đương (thật sự). Hết nhìn Han Yujin mang gương mặt ngờ vực lại quay sang Chương Hạo đang mỉm cười nhìn mình, anh còn gật gật đầu mấy cái khuyên cậu hãy nhận đi, Kim Gyuvin rất đau đầu không chối cũng không thừa nhận, cả người chán nản đến cạnh ghế Chương Hạo ngồi xuống, 'Ừ' một tiếng nhỏ như muỗi, thành công chấm dứt mọi thắc mắc mà Han Yujin đưa ra.
Câu chuyện chuyển hướng sang Han Yujin đùa giỡn Kim Gyuvin đã biết yêu rồi ư. Nhưng cậu thiếu gia họ Kim chỉ quay đầu đi chỗ khác từ chối trả lời.
Hàng ghế im lặng bao trùm, lâu lâu có tiếng nói chuyện của Han Yujin hỏi Chương Hạo, Kim Gyuvin cứ im lặng nãy giờ không lên tiếng, giống như mất đi hoàn toàn năng lượng.
Đợi đến khi sang hiệp 2, Han Yujin ra sân, người đang yên lặng nãy giờ là Kim Gyuvin đột ngột cất giọng lên làm Chương Hạo giật mình.
"Em chỉ muốn tập trung vào việc học." Cậu nói.
Anh bật cười gật đầu "Ừ, anh biết."
"Em cũng không hẹn hò với ai cả."
Chương Hạo lại gật gật đầu "Anh nói là anh biết mà."
Lý do anh đưa ra để hai đứa nhóc con này bớt cãi nhau mà thôi. Mặc dù không biết vì sao hai cậu nhóc lại khắc khẩu nhau như vậy nhưng câu chuyện này chỉ là lông gà vỏ tỏi, bớt được đâu hay đến đó.
Chương Hạo nhớ lại cảnh tượng vừa rồi, lắc lắc đầu, chỉ thấy buồn cười, trong lòng thầm nghĩ.
Đúng là trẻ con.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com