C38 - Tiến trình bị thay đổi
Sung Hanbin bây giờ đang đứng ngay dưới nhà của Chương Hạo.
Hé tấm rèm nhìn ra ngoài kia, quả nhiên Chương Hạo nhìn thấy có bóng một cậu thanh niên lưng khoác chiếc balo đứng dưới gốc cây. Chính Sung Hanbin cũng nhận ra được ánh nhìn của anh, bởi vậy cậu ngước mắt lên, khuôn mặt không có biểu cảm gì đặc biệt.
Chương Hạo không rõ hiện tại bản thân muốn gì nữa. Rõ ràng vừa rồi anh còn đang có rất nhiều thắc mắc muốn làm rõ với Sung Hanbin, nhưng bây giờ cả đầu óc lại trống rỗng. Anh tự nhận mình không phải là một người nhạy cảm, thế nhưng qua ngày hôm nay, anh lại không biết mình cần phải làm gì ở thế giới này nữa rồi.
"Nghe nói Kim Gyuvin không sao rồi?" Sung Hanbin thấy anh mở cổng đi ra khỏi nhà, nhàn nhạt cất tiếng hỏi.
Chương Hạo nghe vậy, cũng mím môi gật đầu một cái như để xác nhận, bên tai vang lên tiếng thở dài của Sung Hanbin.
"Đi dạo một chút chứ?" Cậu hỏi.
Anh gật đầu. Hai người cứ như vậy sóng vai đi dọc theo con đường đến khuôn viên lớn của khu.
Khu nhà của Chương Hạo là một nơi có giá tiền đắt đỏ của thành phố, muốn mua nhà ở đây không những có tiền mà còn phải có chút quan hệ, Chương Hạo cũng không biết những hàng xóm của mình như thế nào. Hành trình một ngày của anh chỉ đơn giản đi từ nhà đến trường, ra khỏi cổng là bước lên ô tô, hoàn toàn không rõ xung quanh ra sao.
Khuôn viên của khu cũng là lần đầu tiên anh đến. Sân lớn có những trò chơi dành cho mấy bé lớp mầm và tiểu học. Vì vậy hai thanh niên lớn đến đây, một người ngồi ở cầu trượt, một người ngồi trên xích đu trông có vẻ không được tự nhiên cho lắm.
Sung Hanbin là người hẹn anh ra, nhưng hiện tại cậu vẫn chưa nói điều gì. Chương Hạo ngồi trên chiếc xích đu, đung đưa nhẹ nhàng, mắt nhìn về phía cột đèn đường, tâm trạng trùng xuống, cũng không mở lời trước.
"Anh không lạnh à?" Đột nhiên Sung Hanbin hỏi.
Chương Hạo quay đầu nhìn cậu, lúc này mới thấy trên người mình chỉ khoác chiếc sơ mi mỏng manh, gió thốc vào nổi lên một tầng da gà lúc nào không hay. Thế nhưng chính chủ vẫn cứng miệng "Không sao, cũng không quá lạnh."
Sung Hanbin thở dài, cởi chiếc áo khoác của mình khoác lên người Chương Hạo, lại bị anh giật mình đẩy ra nói không cần. Cậu bất đắc dĩ chỉ vào mũi mình "Anh chảy nước mũi rồi, đừng già mồm nữa."
Ngay lập tức Chương Hạo chạm tay lên mũi, thấy mũi mình khô ráo, lại nghe tiếng cười khe khẽ của Sung Hanbin mới biết mình bị lừa thì liền giận dỗi quay mặt đi chỗ khác.
Sung Hanbin cũng không ép, cười đủ thì ôm lấy áo rồi ngồi xuống chiếc xích đu bên cạnh, thở dài một tiếng, tâm trạng rõ ràng cũng không hề tốt gì cho cam.
"Cậu bảo có chuyện muốn nói mà đúng không?" Anh hỏi.
Sung Hanbin gật đầu, nhấp môi nói "Chẳng là đột nhiên tôi rất muốn kể cho anh nghe về mình ở thế giới cũ."
Chương Hạo gật đầu, nghiêng đầu nhìn sườn mặt của Sung Hanbin, cảm thấy mình cũng có chút tò mò về cậu ở thế giới kia có một thân phận như thế nào.
Sung Hanbin thấy anh nhìn mình như vậy thì bật cười "Cũng không có gì quá đặc sắc, ngoại trừ việc tôi là cháu trai của giám đốc."
"Ồ!" Chương Hạo gật đầu
"Vì vậy việc tôi còn quá trẻ mà đã lên chức vị quản lý rồi không ít lần yêu cầu cao đối với nhân viên, cấp dưới, ngay cả với những tiền bối lâu năm trong nghề khiến họ khó chịu và không phục, không ít lần làm khó dự án cũng như kế hoạch của tôi. Mặc dù tôi ngoài mặt tỏ ra không mấy quan tâm nhưng trong lòng cũng không thoải mái gì cho cam. Anh biết mà, một ai đó khi bị nghi ngờ năng lực thì sẽ càng nỗ lực hơn nữa để thành công và được ghi nhận. Bởi vậy tôi lại càng cố gắng hơn nữa, vạch ra dự án cực kì tâm huyết. Đối với tôi, mọi thứ chưa bao giờ là đủ...."
"Nỗ lực là rất tốt!" Chương Hạo gật gật đầu đồng tình.
"Đạt thủ khoa đầu vào Đại học XX, giải nhất cuộc thi Sáng tạo trẻ, giải nhất cuộc thi lập trình viên toàn quốc,... thành tích đó không phải đủ để thấy năng lực của tôi như thế nào rồi sao? Cái họ hơn tôi chỉ là kinh nghiệm một, hai năm mà thôi." Sung Hanbin thở dài "Được rồi, nói sao thì đó chỉ là thực tích trong quá khứ, nếu như đã không được công nhận, vậy tôi cứ theo con đường cũ, thực hiện kế hoạch đã vạch sẵn."
Chương Hạo khẽ mỉm cười, dường như đã hiểu ra "Cậu nói đúng, nhưng để làm được điều đó, trước tiên là phải quay trở về được đúng không?"
Sung Hanbin không đáp ngay, cậu thấy anh như vậy, miệng cũng kéo lên thành một độ cong nhẹ "Đúng vậy. Nhưng đến tận bây giờ tôi vẫn chỉ thấy cảnh cổng dẫn về thế giới cũ thật xa xôi lại mờ mịt biết bao...."
"Chuyện hôm nay...."
Sung Hanbin gật đầu "Phải. Nói sao nhỉ? Mọi chuyện cho đến bây giờ mông lung đến mức tôi cũng không biết kịch bản mà mình đọc được liệu có phải thật hay là giả nữa. Mọi thứ cứ mờ mịt khiến tôi có cảm giác mình bước vào trong lớp sương mù dày đặc không lối thoát vậy."
Chương Hạo có chút khó hiểu "Không phải cậu nói mình có thể nghe thấy giọng nói nào đó sao? Hiện tại không nghe thấy nữa hay đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Sung Hanbin lắc đầu "Nếu muốn thì tôi vẫn có thể hỏi nó, nhưng bây giờ ngay cả nó cũng không biết tiến trình đúng hướng thực sự của kịch bản là gì nữa."
Chương Hạo sửng sốt, nheo mắt lại không dám tin "Ý cậu là sao?"
Sung Hanbin thở dài, miệng cười bất đắc dĩ, ánh mắt có nét buồn thoáng qua.
"Nó nói rằng nó không xác định được nam chính là ai nữa."
Lời này của Sung Hanbin như một tiếng sét đánh thẳng bên tai Chương Hạo. Điều đó có nghĩa là gì? Nghĩa là Han Yujin không phải nam chính nữa sao?
Sung Hanbin cũng không có tâm trạng thưởng thức nét ngạc nhiên hiện hữu trên gương mặt Chương Hạo. Cậu nói "Anh biết mọi thứ ở đây vận hành xung quanh tất cả các nhân vật và từng cột mốc cũng như chi tiết của truyện mà. Ở từng cột mốc sẽ vạch sẵn ra ai là người đóng vai trò chủ đạo và vai trò phụ, để từ đó khiến tiến trình đi đúng hướng và dẫn tới kết cục cuối cùng. Thế nhưng không phải lúc nào mọi sự cũng diễn ra theo đúng y hệt như trong đó, có thể có sai lệch một đến hai chi tiết, điều đó cũng không mấy ảnh hưởng. Nhưng nếu sai lệch quá nhiều thì anh biết rồi đấy, đến một lúc nào đó muốn cứu vãn cũng không thể cứu vãn nổi nữa."
"Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?"
Sung Hanbin thở dài "Người đáng ra phải bị đâm hôm nay là Han Yujin. Thế nhưng không hiểu sao lại biến thành Kim Gyuvin."
Chương Hạo hé miệng, như nghẹn gì đó ở cổ họng mà không thể nói ra.
"Kẻ đứng sau tên gây náo loạn ngày hôm nay tại sân vận động theo đúng kịch bản chính là anh." Sung Hanbin nói tiếp "Người bị đâm đến hôn mê cũng là Han Yujin chứ không phải Kim Gyuvin, những người đến xem cũng chỉ có Kim Taerae, Seok Matthew và tôi, hoàn toàn không có anh và Park Gunwook."
Nguyên chủ vì sao lại thuê người đâm Han Yujin? Có phải là vì tin đồn hẹn hò giữa cậu và Kim Jiwoong hay không? Chương Hạo thầm đoán.
Sung Hanbin cũng nhận ra sự hoang mang của anh.
Quả thật từng mốc của kịch bản dường như đã bị thay đổi rất nhiều. Lần tai nạn trong trận đấu giao hữu ngày đó đã không diễn ra như dự kiến, Han Yujin cũng không bị ngã hay chấn thương gì quá đặc biệt. Thế nhưng đó chưa phải tất cả.
Người thực sự chịu cảnh tai nạn giao thông kinh hoàng khi ấy là Kim Gyuvin và Han Yujin, không phải anh, mà ngược lại Chương Hạo nguyên chủ còn chính là kẻ giật dây tên tài xế xe tải đó, còn hiện tại ai là đứng sau vẫn chưa thể xác định.
Người vô tình cứu được Thẩm Tuyền Duệ khi ấy trong quán bar cũng là Han Yujin chứ không phải Chương Hạo, người bị đâm hôm nay cũng phải là Han Yujin chứ không phải Kim Gyuvin.
Sung Hanbin nói rằng hầu hết những kẻ gây ra chuyện giết chóc hay tai nạn này đều cần một lý do để làm điều đó. Hiện tại phản diện của kịch bản này là Chương Hạo đã không còn đứng ở vị trí ấy nữa, vì vậy tiến trình sẽ tự vạch ra kịch bản riêng của nó để tự động hợp lý hoá mọi chi tiết, thế nhưng vẫn không thể kéo mọi thứ về đúng đường, dẫn đến việc nó không còn có thể xác định chắc chắn ai mới là nam chính, ai là nam phụ nữa.
Nói đến đây, Sung Hanbin lại thở dài, Chương Hạo cũng không đếm được đây là lần thứ mấy cậu thở dài trong đêm nay nữa.
"Tình trạng này nếu cứ tiếp diễn, anh nói xem, thế giới này liệu còn duy trì được nữa hay không?"
Chương Hạo không biết đáp án, Sung Hanbin cũng không biết, cậu tự đặt câu hỏi rồi lại tự lắc đầu "Làm sao đây? Hiện tại tôi cũng rất mù mờ, không biết rốt cuộc rồi mình sẽ đi về đâu nữa."
"Vậy cậu nói xem tôi phải làm như thế nào?"
Tuy rằng mang tâm trạng não nề, nhưng nhìn thấy Chương Hạo thất thần ngồi trên xích đu khẽ đu đưa, gương mặt ủ dột buồn bã, Sung Hanbin lại cảm thấy có chút không nỡ "Tôi cũng không nói anh là người thay đổi nó, có thể do lý do nào đó mà chúng ta không biết. Ví dụ như hôm nay, tôi vẫn không hiểu sao Kim Gyuvin có thể chạy từ hàng ghế khán giả xuống nhanh như vậy và đỡ được một dao này của Han Yujin."
Nhắc đến Kim Gyuvin, nhớ gương mặt cún con mỗi lần cười bẽn lẽn lại ngại ngùng của cậu, đôi mắt anh cũng trở nên dịu dàng, khoé miệng kéo lên nhè nhẹ "Thằng bé là một đứa trẻ tốt."
Sung Hanbin chú ý đến nét mặt thoáng thay đổi này của anh, lòng cảm thấy nhoi nhói không rõ lý do, gật nhẹ đầu đồng tính "Anh nói đúng, nhiệt tình và tốt bụng là những thuộc tính nhân vật khi nhắc đến Kim Gyuvin."
Sự im lặng bao trùm lấy cả hai, tiếng gió se lạnh thổi qua khiến Chương Hạo khẽ run lên. Anh kéo kéo tay áo sơ mi trên người, cảm nhận cái lạnh lan khắp thân thể.
"Rốt cuộc tôi phải làm thế nào mới đúng?"
Ngay lúc này, ngay tại đây, Chương Hạo nhận thấy, cho dù chính anh có thoát khỏi cái kết bi đát của mình thì những người khác liệu có như vậy không? Hay vì để thay đổi cái kết của mình mà khiến cho những người xung quanh gặp phải cảnh không may, anh sẽ chịu được sao?
Dĩ nhiên là không rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com