Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

C48 - Chạm môi

Chương Hạo theo như lịch đã lên trước, chiều hôm đó đến thư viện để tìm kiếm tư liệu. Nhưng anh chợt nhận ra, bởi vì chính bản thân anh không có mấy hứng thú với nó, đọc một chút liền thấy mí mắt bắt đầu có xu thế sụp xuống.

Bởi vậy lúc Han Yujin vào thư viện tìm Chương Hạo thì liền thấy anh mệt mỏi nằm trên bàn, bên cạnh là một quyển sách đang đọc dở và một chồng sách cao.

Cậu đến gần, nhìn tiêu đề của cuốn sách, lòng hiểu vì sao anh mình lại nằm dài ra ngủ như thế. Hoặc cũng một phần vì tối nào cũng dành thời gian để giúp cậu học, hẳn là anh sẽ rất mệt.

Han Yujin không đánh thức Chương Hạo, chỉ im lặng ngồi xuống đối diện, chống cằm nhìn khuôn mặt yên bình khi ngủ của anh. Khoé miệng Han Yujin cong lên, lại học theo anh nằm nghiêng ra bàn, mặt đối mặt.

Ở cự ly gần như vậy, cậu có thể thấy hàng lông mi cong của anh, lại thấy độ môi hồng mọng của anh, nhịn không nổi mà đưa ngón tay chạm lên môi dưới của Chương Hạo và nhấn nhè nhẹ.

Cậu buột miệng thốt ra "Mềm quá."

Han Yujin nói xong liền giật mình ngồi thẳng người dậy đưa mắt nhìn xung quanh, chột dạ không biết liệu có ai đã nhìn thấy việc mình vừa làm hay không. May mắn hôm nay thư viện khá vắng, hàng bàn ghế mà cậu và anh ngồi hầu như không có mấy ai.

Không sao đâu, mình là em trai anh ấy kia mà. Han Yujin tự nhủ.

Nghĩ vậy, Han Yujin lại áp má lên mu bàn tay, tiếp tục ngắm nhìn khuôn mặt Chương Hạo lúc ngủ.

Tiếng sách rơi vang lên rầm rập khiến cả bầu không khí yên ắng của thư viện bị phá vỡ. Chương Hạo cũng bị đánh thức. Thấy Han Yujin ngồi trước mặt mình, anh hốt hoảng hỏi "Trời, em đến lúc nào mà không gọi anh? Đã bao nhiêu giờ rồi?"

Han Yujin nhàn nhã nói "Cũng mới khoảng 4 giờ hơn, còn thời gian để chúng ta đi giải quyết bữa tối." Nói xong cậu bật cười, tỏ vẻ trêu đùa Chương Hạo "Thấy anh ngủ ngon quá nên em không nỡ đánh thức anh đấy!"

Chương Hạo có hơi ngại ngùng, lên kế hoạch trước là sẽ làm hoàn thành bài trong chiều nay nhưng rốt cuộc lại chưa được chữ nào vào máy. Anh dụi dụi mắt, không hiểu sao dạo gần đây anh rất dễ mệt, giống như bị thiếu ngủ vậy.

Hai người sau đó di chuyển đến một cửa hàng nhỏ. Người bán hàng có vẻ quen mặt Han Yujin, vừa thấy cậu đã gọi một tiếng "nhóc xinh trai", những người khác đang cặm cụi giải quyết phần ăn nghe thấy vậy cũng ngẩng đầu lên nhìn về phía hai người họ. Han Yujin có hơi xấu hổ, liếc nhìn Chương Hạo ho một tiếng.

Lòng Chương Hạo thầm đánh giá, quả nhiên là nam chính, đi đến đâu cũng được chào đón.

"Hôm nay cậu người mẫu kia không đến à?" Chủ cửa hàng hồ hởi hỏi thăm, thấy người bên cạnh Han Yujin là Chương Hạo thì gật đầu chào một cách lịch sự.

Anh đáp lại lời chào, cùng Han Yujin chọn món roiif tìm một chỗ ngồi.

Lúc này Chương Hạo mới nhớ đến lời của chủ cửa hàng, khó hiểu hỏi "Cậu người mẫu?"

Han Yujin đáp "Là Kim Gyuvin, do cậu ta cao quá nên anh ấy mới gọi như vậy."

Chủ cửa hàng đúng lúc mang đồ ăn ra, thấy nhắc đến liền xun xoe "Chứ gì nữa, học sinh cấp ba không thiếu người cao nhưng cậu nhóc này vừa đẹp trai mà dáng lại còn đẹp, tương lai ắt hẳn sẽ nổi tiếng lắm."

Han Yujin nghe vậy, thấy buồn cười, nói "Hiện tại ở trường cậu ta cũng đủ nổi tiếng rồi."

Chương Hạo vốn đang chú ý lời của chủ cửa hàng, thấy cậu nói vậy, khá tò mò "Xảy ra chuyện gì ư?"

Han Yujin đang đăth đồ ăn lên trước bàn, thấy anh hỏi vậy, cậu chưa vội trả lời ngay, dường như có chút không muốn nói tiếp vấn đề này. Đợi đến khi Chương Hạo mím môi chuẩn bị dời sang đề tài khác thì cậu mới nói tiếp.

"Cậu ta được hoa khôi tỏ tình."

Vậy... "Kim Gyuvin đồng ý không?" Tự nhiên tay anh thấy hơi run, không biết do lạnh hay vì lý do nào khác.

Han Yujin lắc đầu "Kim Gyuvin từ chối." Đưa một chiếc dĩa đã chà lau sạch sẽ cho anh, cậu nói tiếp "Cậu ta nói mình đã có đối tượng thầm mến rồi."

Nói xong liền nghe thấy một tiếng thở phào nhẹ nhõm, Han Yujin hơi khó chịu, hỏi "Anh làm sao vậy?"

Chương Hạo lắc đầu, trong đầu suy nghĩ không hiểu sao mình lại thở phào như vậy, liền nghĩ hẳn lý do là vì thấy tình trạng học tập của Kim Gyuvin không tốt, nếu như còn vướng phải chuyện tình cảm thì sẽ ngày một tụt dốc không phanh mất. Đưa lý do đó nói cho Han Yujin, cậu nghe xong gật gật đầu "Cũng phải, dạo này cậu ta bận bịu bài vở, còn xin ra khỏi đội bóng."

Chuyện Kim Gyuvin rút khỏi đội bóng thì Chương Hạo đã nghe nó từ Park Gunwook, nhưng vẫn có chút bất ngờ khi được Han Yujin nhắc đến. Không phải cậu ấy rất thích bóng đá ư? Tại sao lại quyết định như vậy?

Cũng không muốn vấn đề này khiến mình bận tâm, Chương Hạo không rõ tâm tư của mình hiện tại như thế nào. Anh cùng Han Yujin nhanh chóng giải quyết đồ ăn, sau đó lên đường đến nhà hát.

Đến nơi vừa đúng lúc người soát vé đã bước từ trong phòng quản lý ra, hai người đưa vé cho, định bụng sẽ vào đợi trước, vì còn 30 phút nữa là bắt đầu. Không ngờ ngồi một lúc ở chỗ ngồi thì được thông báo buổi diễn sẽ dời xuống thêm 30 phút nữa.

Cả hai não nề than ngắn thở dài với nhau. Không khí trong nhà hát cũng khá yên tĩnh, đèn chiếu sáng ở trên khán đài, bên dưới chỗ ngồi của khán giả chỉ bật sáng soi đường đi lại mà thôi. Bởi vì bầu không khí như thế mà rất nhanh cơn buồn ngủ của Chương Hạo lại ập đến, anh che miệng ngáp, nghiêng đầu thấy Han Yujin đang buồn cười nhìn mình, cảm thấy hơi mất hình tượng, Chương Hạo cười che mắt lại, anh nói "Anh ngủ một giấc được không?"

Han Yujin gật đầu, nói lát nữa diễn thì sẽ gọi anh.

Chương Hạo gật gật đầu, hai mắt nhắm lại, lưng tựa vào thành ghế, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Nhà hát thông báo dời diễn, cũng chưa có nhiều người vào trong, lác đác vài cặp đôi và tốp người đi cùng nhau, các chỗ trống khác vẫn chưa được lấp.

Han Yujin yên lặng ngồi ngoan ngoãn nhìn xung quanh, không hiểu sao tự nhớ lại những gì xảy ra trong cửa hàng ăn vừa rồi. Cậu cảm nhận được rằng, Chương Hạo rất quan tâm đến Kim Gyuvin. Thái độ khi hỏi của anh ngập ngừng, như muốn lại dường như kìm nén lại. Han Yujin mím môi, bắt đầu chìm trong suy nghĩ riêng của bản thân.

Hàng ghế bên phải của hai người đột nhiên vang lên tiếng nói nhỏ nhẹ của một cô gái, có vẻ như đang nói chuyện điện thoại với ai đó.

"Cậu nói xem anh ấy sẽ chấp nhận lời tỏ tình của tớ không?...."

"Mai anh ấy ra nước ngoài rồi, có lẽ sau này cũng không còn cơ hội nữa."

"Tớ biết cơ hội không cao, nhưng thế thì sao chứ? Nếu không nói ra, e rằng tớ sẽ hối hận suốt đời."

Hối hận suốt đời? Han Yujin nghe thấy mấy tiếng này, lòng trùng xuống. Bên vai đột nhiên trở nên nặng hơn, cậu nghiêng đầu sang nhìn, Chương Hạo đã ghé đầu tựa lên vai cậu.

Nhớ hai lần anh ngã xuống hồ, nhìn Chương Hạo vùng vẫy trong làn nước, cậu dường như đã quyết định sẽ bỏ mặc anh, thế nhưng cuối cùng vẫn nhảy xuống để đưa anh lên. Khác với lần đầu khi vớt Chương Hạo lên mặc cho anh tự sinh tự diệt, lần thứ hai này, cậu nhớ lại đôi mắt trong trẻo ấy của Chương Hạo khi vừa mới tỉnh dậy, lời cảm ơn chân thành anh dành cho cậu vì đã cứu mạng mình, Han Yujin lại cảm thấy không nỡ, vì vậy mới quyết định hô hấp nhân tạo cho anh.

Thế nhưng đó cũng chỉ là hô hấp nhân tạo, đọng lại là sự mềm mại của đôi môi ấy.

Han Yujin từ trên nhìn xuống, lướt qua hàng lông mi cong cong, thoang thoảng mùi hương hoa nhài nhè nhẹ. Ánh đèn sân khấu bên dưới khán đài chiếu lên một phần gương mặt tĩnh lặng khi ngủ của Chương Hạo, từng đường nét trên gương mặt anh rõ ràng hơn bao giờ hết.

Tại nơi đây, ánh đèn lập loè trong đôi mắt Han Yujin sáng lên chìm đắm vào khuôn mặt người con trai ngồi bên cạnh mình. Cậu lặng lẽ nghiêng đầu cúi xuống đặt môi mình lên đôi môi hồng đang khép hờ kia, thật nhẹ nhàng, giống như cánh hoa chạm lên mặt hồ, lại như một cơn gió nhỏ thổi qua làn da, vừa đủ để không đánh thức giấc ngủ của người con trai ấy.

Lời của cô gái ở hàng ghế bên như chạm đến một nơi nào đó trong tim cậu. Một lời tỏ tình đối với Han Yujin thật là xa xỉ biết bao. Một cậu nhóc cấp ba, một người em trai. Hơn nữa, Chương Hạo vẫn luôn lặp đi lặp lại từ "em trai" đối với cậu, rõ ràng nó như đang nhắc nhở cậu. Nghĩ cũng đừng nghĩ.

Vậy thì, chạm vào môi anh một chút, chỉ một chút thôi... có lẽ không sao đâu nhỉ?
.
.
.
Chương Hạo tỉnh vì tiếng chân lục tục đi lại vang lên trong nhà hát. Anh ngồi thẳng lưng lên, phát hiện mình đã tựa lên vai Han Yujin từ lúc nãy đến giờ, thấy dáng ngồi cứng nhắc lại ngoan ngoãn của cậu, Chương Hạo nhẹ nhàng nói cảm ơn, còn hỏi Han Yujin có mỏi hay không.

Cậu lắc đầu, quay mặt sang nhìn anh, mỉm cười nói "Anh đừng nói cảm ơn, chúng ta là anh em mà."

Không hiểu sao Chương Hạo lại cảm thấy nụ cười này của cậu đè nặng tâm sự.

Buổi hoà nhạc rất nhanh được bắt đầu, ghế ngồi cũng đã được lấp đầy bởi những người yêu âm nhạc đến đây để thưởng thức. Trong một không gian sang trọng cùng ánh đèn dìu dịu hắt lên, không khí ấm cúng này như sưởi ấm trái tim mọi người.

Han Yujin và Chương Hạo sóng vai ngồi cạnh nhau, tập trung và yên lặng lắng nghe những giai điệu, các nhạc cụ xen kẽ nhau tạo nên bản hoà âm tuyệt vời.

"Anh biết tên bản nhạc này không?" Giọng Han Yujin vang lên nhỏ nhẹ chỉ đủ để hai người nghe thấy.

Chương Hạo mỉm cười đáp "Love's Sorrow."

Một tác phẩm nổi tiếng, giống như tên gọi của nó, quyến rũ nhưng cũng đầy nỗi đau và sự u sầu. Phần trình diễn hôm nay được biểu diễn trên violin lại càng khiến giai điệu thêm phần trầm lắng.

"Vậy ư?" Han Yujin thở nhẹ "Bảo sao...."

Chương Hạo nhìn cậu, cậu vẫn đang chú ý đến phần trình diễn dưới kia, khoé miệng cong cong, rõ ràng đang có tâm sự. Anh nắm lấy tay cậu như muốn san sẻ điều đó. Han Yujin dù không quay sang nhìn anh nhưng vẫn nắm lại tay của anh thật chặt.

Mỗi người một suy nghĩ. Chương Hạo cũng vậy, giai điệu bản nhạc như làm hiện lên một hình ảnh mờ ảo của ai đó.

Chương Hạo cười nhẹ, lòng cũng tự nhủ, quên đi, dù sao cũng không có kết quả đâu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com