Chap 5
"- Anh Aether?
Chất giọng nhẹ nhàng vang lên sau lưng của Aether, chất giọng quen thuộc đến nỗi, khiến Aether không tự chủ mà quay lưng lại để tìm xem âm thanh ấy đang ở đâu
- Lumine!? Là em đúng không? Là em có phải không?
Aether chạy xốc lại gần, nắm nhẹ lấy bả vai cô, rồi tự nhéo má của mình, xác định xem có phải giấc mơ hay không, cô thấy vậy thì mỉm cười rồi nói:
- Vâng ạ? Là bé con của anh đây? Sao hôm nay anh lạ thế?
Lumine nghiêng đầu nhìn người anh trai của mình với khuôn mặt khó hiểu, Aether không nói không rằng, ôm chặt lấy Lumine, cứ như thể cầu xin ông trời, đây là sự thật, rằng nhưng việc cậu trải qua hơn 500 năm qua chỉ là cơn ác mộng mà cậu cần phải vượt qua để có thể trùng phùng cùng em gái.
Lumine thấy anh trai mình khóc, cũng không khỏi sót xa, ôm lấy cậu anh trai mít ướt kia mà vỗ về, đôi mắt nhìn cậu một cách nhẹ nhàng, nhưng mà cô không thể không nói sự thật được, rằng đây chỉ là giấc mơ của hai ta...cô nhẹ giọng nói:
- Anh trai à, anh phải sống cho thật là tốt anh nhé?
- Sao...sao em lại nói vậy...? Lumine à..đừng làm anh sợ mà...
Lumine chỉ dịu dàng nhìn Aether, tay phải không tự chủ mà vuốt lấy mái tóc ánh kim, nơi đáy mắt mang cảm giác bi thương tột độ, cô ngậm ngừng một chút rồi nói tiếp:
- Anh trai...đây chỉ là giấc mơ của hai ta mà thôi...em chỉ cầu mong, cầu mong sao cho anh sống thật tốt, em muốn nhìn thấy anh cười, anh cười thì em mới vui được...
Tai của Aether cứ ù ù khiến em không nghe thấy gì cả, "giấc mơ"? Đây chỉ là giấc mơ sao? Không phải, cậu đã rơi xuống của cửa sổ, không...cậu muốn chết...làm ơn, Aether bàn tay run run bấu chặt lấy gấu váy của Lumine, đôi mắt ấy không tự chủ mà rơi xuống những giọt nước mắt đầy ấm ức, nghẹn ngào mà nói:
- Không đâu...anh không muốn sống nữa, hai chúng ta bên nhau từ khi còn nhỏ, là ruột thịt duy nhất của nhau mà!!! Xin em mà...đừng bỏ rơi anh...
- Aether, không phải vậy đâu, anh phải sống, sống để chứng minh với mọi người rằng anh không phải là hung thủ giết em...
- Anh giết em hay cô ấy giết em liệu có khác mấy gì nhau chứ!?!!
Aether không tự chủ là hét lớn, những uất ức mà Aether phải chịu đựng, khiến cho Aether càng lúc càng suy sụp...nhưng Lumine dùng hai bàn tay nâng nhẹ khuôn mặt của Aether lên, nâng niu như châu như ngọc, rồi ôm lấy Aether vào lòng, thủ thỉ:
- Anh phải sống, anh sống thì mới còn huyết mạch cuối cùng của hai ta...
Vừa dứt câu, cơ thể của Lumine bắt đầu tan biến thành những lớp bụi ánh kim, khiến Aether sợ hãi, đưa đôi bàn tay trần trụi cố gắng với lấy những lớp tan biến ấy, như cố gắng giữ lấy thứ kí ức tới đẹp cuối cùng của cả hai anh em...
Lumine mỉm cười nhẹ nhàng nhìn người anh trai của mình, nước mắt của cô cuối cùng cũng chảy ra, cô cũng đau khổ lắm, nhìn anh trai của cô phải sống trên cuộc đời tăm tối này một mình, nhìn những vị thần ra tay tàn độc đến thế nào với anh trai cô, cô lại càng thêm căm hận...nhưng giờ có muốn cũng là lực bất tòng tâm, đến thời khắc cuối cùng cho đến khi tan biến hoàn toàn, cô mới nói:
- Anh trai ơi...lâu rồi, em muốn nhìn thấy anh cười...
Lumine vụn vỡ ngay trước mắt Aether, một lần nữa đâm thẩm thấu vào trái tim vốn đã vỡ tan tành của Aether, cậu bất lực mà gục xuống khóc không thành tiếng...tiếng nấc nghẹn trong tiếng khóc, cùng âm vang cuối cùng trong câu nói của Lumine cùng lúc vang lên trong đầu của Aether...
Tất cả...đều đã chấm hết rồi... không còn một ai tin cậu nữa đâu..."
Aether từ trong cơn mơ cũng đã từ từ mở mắt ra, mệt mỏi cùng cái lạnh Snezhnaya càng làm cho cậu muốn sụp đổ, chỉ thấy bên cạnh là Childe đang gật gà gật gù trong cơn buồn ngủ, không rõ là từ hôm nào em rơi khỏi cửa sổ, nhưng có vẻ là lâu, đảo mắt qua bên cạnh, là thau nước lau người đã sớm nguội lạnh, rồi lại chán nản ban một cái liếc mắt cho Childe mà trong đầu nảy suy nghĩ kì dị...
"Hắn tốt tới vậy sao?"
"Không...chắc mình tưởng tượng thôi..."
Khó khăn ngồi dậy, Aether cố nhận thức được nơi này là đâu, không phải là căn phòng cũ, căn phòng này xa hoa loá mắt hơn nhiều, em từ từ trèo khỏi giường, đi tới cửa sổ ở gần đó, cố nhìn những bụi tuyết ánh kim bay giả lả, nhìn chúng toả sáng rực rỡ như vậy, nhưng lòng em cũng chẳng còn hứng thú để cảm thấy nó thú vị nữa, bàn tay nhẹ nhàng đặt lên cửa kính trong suốt, nhìn về phía xa xăm bị che phủ bới những lớp tuyết trắng xoá kia...lại nhớ tới Xiao
"Thôi quên đi vậy..."
Childe vẫn im lặng đứng đằng sau em, xem rằng Aether sẽ có những hành động như thế nào, nhưng em vẫn cứ đứng im như pho tượng, không nói, không rằng, cậu định chiến tranh lạnh với tất cả mọi người sao?
"Chỉ cần giải thích...giải thích rằng cậu không giết em gái cậu là được mà...nhưng trong cả buổi ngày hôm đó cậu ta chỉ có khóc thôi mà nhỉ?"
- Ngài Tatarlia....
Cái tên tuy rất quen thuộc đối với hắn, tại sao nói ra từ miệng của thiếu niên này xa lạ đến vậy, Aether chầm chậm quay người lại nhìn hắn, lại khiến hắn có chút giật mình, thay vì với khuôn mặt lạnh tanh như tờ tiền mấy ngày trước, thay vào đó hôm nay lại là một nụ cười nhạt nhoà của Aether, nó không giống như những nụ cười tươi tắn của ngày xưa nữa, thay vào đó lại là nụ cười giả tạo đến lạ lùng
Childe im lặng nhìn em, nụ cười này...chẳng khác mẹ gì nụ cười của Pantalone lúc gặp bọn sâu bọ muốn nhắm đến đồ của hắn trước, ví dụ như lúc mà hắn liếm mất một phần lớn thị trường Ma tinh rồi tuồn hàng giả khiến Ningguang bị lỗ một phần vốn khá nặng, nhưng điều đó đã khiến nàng ta tức giận và suýt cho Ngân hàng Bắc Quốc bốc hơi...chỉ "suýt" thôi....thề
Hắn có chút do dự, nhưng cũng nhanh chóng tiến lại gần Aether, tay vén nhẹ lớp tóc mái, sờ lấy cái trán nhỏ của em, xem xét nhiệt độ của cơ thể đang run rẩy ấy, sau khi cảm nhận rõ rằng đã hạ sốt thì mới thả xuống, em vẫn cái nụ cười ấy mà nhìn hắn, rồi quay người định rời đi, hắn lại cảm thấy không quen với điệu cười lạnh nhạt và cử chỉ khách sáo của em với hắn như vậy, liền lên tiếng:
- Ngươi định đi đâu? Đây là đại dinh thự mà Nữ hoàng đã xây gấp rút cho ngươi, tất cả những món đồ ở đây đều là những thứ quý giá của Nữ hoàng, nàng ấy có gì tốt cũng đều cho ngươi cả rồi đấy!!
- Nói với Nữ hoàng giúp tôi, những thứ này tôi không cần...
Aether nhẹ nhàng nói, không để bất kì thứ xa hoa nào trong căn phòng này lọt vào mắt, em muốn mặc kệ tất cả, sẽ sống một cuộc đời lặng lẽ, em không thể chết được nữa, có muốn cũng là lực bất tòng tâm...
"Muốn chết quá..."
Childe nghe em nói như vậy có chút tức giận, không do dự tiến lại gần mà túm cổ áo em lên, cơ thể bị đưa lên cao nên em buộc phải nhót chân để lên theo được việc làm thô bạo của Tartalia, hắn lúc này mới gằn giọng mà nói:
- Đừng có mà được voi đòi tiên, chỉ là ngươi vô tình lại có giá trị với Nữ hoàng nên ta mới không thể làm gì người, kẻ giết cả máu mủ tương liêm của mình, đúng là rác rưởi..
Hắn vẫn chưa biết rõ ràng có thực lòng là Aether giết chết Lumine hay không, nhưng mạnh miệng thì hắn vẫn cứ mạnh miệng như vậy, Aether chỉ mỉm cười, giả vãi, càng khiến cho Childe điên máu hơn, nhưng hắn không thể làm gì, quẳng em ngã xuống đất rồi hậm hực rời đi, một lát sau liền thấy Nadia hoảng hốt chạy vào:
- Chủ nhân!!
- Ta không sao...
Aether còn chưa kịp đứng dậy, Nadia đã chạy lại ôm chặt cậu vào lòng, cứ như sợ hãi rằng cô sẽ vĩnh viễn mất đi báu vật chân quý nhất trên đời, Aether thấy cô sợ hãi như vậy, tay cũng vỗ nhẹ nhàng bả vai run rẩy của thiếu nữ ấy...
Ừ nhỉ, còn Nadia và Vlad ở đây mà nhỉ...? Mình chi ít cho đến hiện tại thì không cô đơn...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com