Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Phoebang

theo góc nhìn của đạt.
______________

Cái mát mát của gió chiều hè khiến lòng tôi lâng lâng, cái cảm giác bức rức khó tả trong lòng cứ mãi thoi thóp dưới nhịp đập con tim. Tôi nhìn ra ngoài vườn ngắm nghía đôi lúc, ánh mắt tôi cứ đám chìm vào vẻ đẹp của cây hoa, cây quả được mặt trời chiếu rọi vào. Vừa thơ lại vừa hữu tình, khiến tôi bất giác mỉm cười.

Tôi thở dài đôi lúc, quay đầu vào nhà lại quảnh quẩn hết chỗ này đến chỗ nọ trong nhà. Xong xuôi mọi việc nhà cửa, tôi lại chìm đắm trong cái thứ được gọi là âm nhạc. Chính là loại ma túy gây nghiện mà chính phủ cho phép sử dụng, tôi đã hứng thú với những nốt nhạc lơ lửng ngay từ thời thơ ấu.

Tôi yêu âm nhạc, cái gió mùa hè, và yêu cả anh. Người con trai thương mến của tôi.

Nhớ như in ngày hôm đó, cái tiết trời dễ chịu của mùa hè mà tôi đang tận hưởng. Thoải mái nghiền ngẫm từng nốt nhạc để tạo nên một lời bài hát còn đang dang dở trên quyển tập của tôi, và khi đó tôi gặp anh. Phải nói sao cho đúng nhỉ? có lẽ là cảm giác yêu từ cái nhìn đầu tiên mà tôi chưa bao giờ tin ấy, nực cười nhỉ?

Thóng lai bâng, cái tên như bừng sáng cả cuộc đời tôi.

Khoảnh khắc anh xuất hiện, trong mắt tôi anh như cả thế giới. Anh làm lu mờ đi mọi thứ xung quanh khi anh bước đến, khiến tôi chỉ có thể tập trung vào ngũ quan hài hòa của anh mãi, đối với tôi thì anh là một bức vẽ tuyệt hảo do ông trời tạo nên. Tôi cứ cười ngây ngốc ra đấy làm anh bối rối.

" này đạt, sao em cứ cười mãi thế?" anh khó hiểu nhìn tôi, làm cả hai bối rối không ngừng. Tôi lúc ấy còn non nớt lắm, thích anh mãi mà chẳng dám ngỏ lời.

" cảnh bình minh đẹp nhỉ? hay mình chụp lại đi " anh quay ra nhìn tôi, nụ cười hớn hở của anh làm tôi phải đứng đơ ra đấy vài giây.

" để em chụp. " tôi cười nhẹ, cầm máy ảnh lên. Đưa qua đưa lại thì quay sang anh mà chụp cái tách, anh bất giác nhìn tôi tỏ vẻ khó hiểu.

" anh bảo em chụp bình minh mà? " anh nghiên nhẹ đầu, tay chỉ về hướng mặt trời kia.

tôi cười nhẹ, một lúc sau mới đáp lời anh.

" mặt trời to của nhân loại em chụp nhiều rồi, bây giờ em muốn chụp mặt trời nhỏ của em. "

anh không đáp, tôi cũng biết là anh ngại. Bởi, da mặt của anh mỏng lắm. Tôi cũng không nói gì, chỉ cười nhưng lại khiến anh xấu hổ hơn. Tôi nhìn anh như thế lại muốn trêu anh thêm nữa, trông anh lúc này dễ thương lắm.

" anh ngại sao? " tôi ngắm nhìn bình minh, bất giác hỏi anh.

" ngại cái gì? chẳng ngại " anh biện minh, thở một hơi định hình tinh thần rồi quay sang nhìn tôi.

" anh khó chịu ở đâu, hửm? " tôi nhẹ nhàng hỏi, nghiên đầu sang anh mà ân cần hỏi han.

" không có " anh ấp úng đôi lúc.

" em.. thích ai chưa? " anh ngại ngùng, đầu cuối xuống chẳng dám ngước lên nhìn tôi. Tay lại vò chiếc áo sơ mi khiến nó nhăn nhúm lại khiến tôi bật cười khúc khích.

tôi thở dài, ngâm câu hỏi của anh một lúc lâu làm anh phải đụng nhẹ vào tay tôi.

" em yêu anh. " tôi đắng đo mãi, nhưng cũng đành bày tỏ. Tôi nói ra trông nhẹ nhàng, nhưng trong lòng như đang có cái gì đó đè nặng. Hơi thở tôi cũng có chút khó khăn, anh ngạc nhiên nhìn chăm chăm vào tôi. Tôi không ngạc nhiên gì là mấy vì anh bất ngờ cũng là điều hiển nhiên.

" anh có yêu em không? " tôi thở dài, ánh nắng dần chiếu rọi vào thềm, rồi lại dần chiếu vào chúng tôi. Ánh nắng làm mái tóc anh bồng bềnh hơn, gió thổi làm bay lên đôi chút tóc làm tim tôi xao xuyến.

anh ngập ngừng, không nói. Hai chúng tôi đi vào nhà vì mặt trời đã lên cao, bầu không khí ngượng ngùng bao trùm lấy cả căn phòng.

Cứ thế chúng tôi im lặng với nhau một khoảng thời gian, lặng lẽ rời đi nhưng chưa từng gặp gỡ. Tôi ân hận lắm, lúc đó tôi nghĩ rằng bản thân không nên nói ra lời tỏ tình ấy.

Vài năm sau kể từ khi cuộc chia ly thầm lặng của hai chúng tôi, tôi lại lao đầu vào viết những bản nhạc tình. Và bài nào tôi cũng đều viết về anh, tôi vò đầu khó chịu. Đi xuống bếp uống ngụm nước, bỗng tôi thấy mảnh giấy nhỏ trong góc khuất mà đó giờ tôi chưa nhìn thấy. Sự tò mò thôi thúc tôi lấy tờ giấy gấp gọn ấy ra mà đọc.

" anh cũng yêu em. Yêu Nguyễn Hữu Đạt. " tôi mở to mắt, nhìn tờ giấy nhỏ mà tay run run. Dòng chữ trên giấy gấp rút tới lạ, chắc có lẽ ngày hôm ấy anh đã vội vàng giấu nó ở đây và đi về. Tôi cứ nghĩ là anh không thích tôi, nhưng sau cùng lại là chính do tôi bỏ lỡ.

Con tim tôi một lần nữa lay động, tôi nhanh chóng lấy điện thoại và tìm đến danh bạ lưu tên anh. Nó nằm cuối cùng khiến tôi hụt hẫng, chần chừ đôi lúc tôi mới bấm gọi. Một cuộc, hai cuộc, đến cuộc thứ chín anh vẫn không bắt máy. Tôi thất vọng nặng nề, lê thân ngồi sụp xuống ghế mà não nề.
___________

Tôi cố chấp, sau ngày hôm đó tôi liền đi tìm kiếm tung tích của anh. Nơi ở ngày trước của anh cũng đã bán lại cho người khác, nghe bảo anh đã chuyển về quê nhà. Tôi tức tốc đặt vé tàu mà đi về quê anh, bồi hồi mong chờ được gặp lại anh. Bao bọc anh trong vòng tay, tham lam hít hà mùi hương quen thuộc của anh. Tôi liền muốn nhanh chóng đến nơi, nhưng khi gần đến nhà anh tôi liền khựng lại đôi chút. Một luồn suy nghĩ ập đến.

' lỡ anh ấy không còn thích mình nữa thì sao đây? ' hai tay tôi nắm chặt lại thành nấm đấm, rồi lại đứng đực ra đấy. Trong mơ hồ và đầy suy nghĩ, tôi bất giác bước từng bước đến cửa và gõ. Tôi thực sự không muốn mất anh một lần nữa.

mẹ anh ra mở cửa, nhìn thấy tôi. Bác ấy bất ngờ lắm. Mời tôi vào nhà rồi mời bánh kẹo, tôi ngượng ngùng từ chối nhưng cũng bị bác ép ăn. Tôi ngó nghiên một hồi không thấy anh đâu, ngập ngừng hỏi bác.

" cho cháu hỏi.. anh bâng có về đây không ạ? " tôi nhìn bác, ánh mắt tôi tràn đầy hi vọng. Bác nhìn tôi bất động, tôi có thể thấy đôi mắt bác rưng rưng.

" thằng bâng nó mất rồi cháu ạ. "

trái tim tôi như hững một nhịp đập, tôi đứng im bất động. Thì ra anh mất lâu rồi, không xa cái ngày chúng tôi bỏ lỡ là mấy, thì ra anh bị ung thư máu. Tôi thờ thẫn ra về. Cả thế giới của tôi như sụp đổ trước mắt.

__________

Tôi hiện tại đã là một nhạc sĩ có ít tiếng tăm, nhạc tôi viết ra đều khiến người nghe thấm thía từng giai điệu. Tôi đã mang tất cả nhịp đập trái tim vỡ nát của tôi hòa huyện vào bài hát, nhưng vẫn có một bản nhạc tôi giấu kín trong hộp gỗ. Đó là bài nhạc tôi viết tặng anh, viết vào cái ngày đầu tiên tôi gặp anh. Nhưng tiếc rằng anh chưa kịp nghe nó, những lời yêu thương muốn trao đến anh đều trong bài hát. Tôi mang lời nhạc gửi gắm nhiều điều đến anh.

Tôi mỉm cười quay lại cuộc sống hiện tại, bồn bề trăm công ngàn việc khiến tôi có thể quên anh đi đôi chút. Tôi nhớ anh da diết, cái cảm xúc năm ấy vẫn còn đọng lại trong trái tim tôi. Vỡ nát thành trăm mãnh.

_____________

comback cho mấy mom cái kết se, toàn viết khùng viết điên thôi huhu. Lâu rồi không viết xong nó dở đi hẳn=(((

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com