Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Hanbin x Seung Hwan - pov

Lần đầu tiên tôi nhìn thấy anh ấy, hay có lẽ thực sự để ý anh ấy, là ở ISAC.

Ghi hình cũng đã nửa ngày trời, cũng khá mỏi mệt, tôi bước đi thẫn thờ trên đường chạy giữa giờ nghỉ, đôi mắt vô định nhìn về phía trước.

Giữa những nhóm người chéo qua chéo lại, anh ấy xuất hiện lớn dần trong tầm mắt tôi, nhảy chân sáo với nụ cười rạng rỡ, tóc bạch kim bay lên bay xuống theo từng nhịp bước.

Nụ cười ấy mới chói sáng làm sao, giống như mang theo ánh hào quang, khiến cho bước chân tôi bỗng lâng lâng, bao nhiêu nặng nề mỏi mệt mới ban nãy liền thần kì biến mất.

Thình thịch, thình thịch, dáng hình anh càng gần, tôi nghe tiếng tim mình đập càng nhanh.

Anh vẫy tay với tôi, một người không quen, nhưng tôi lại không thấy khó hiểu hay kì lạ, chỉ ngây ngô đưa tay lên vẫy lại, thậm chí còn ngưng bước chờ anh dừng lại trước mặt mình.

Rồi mới nhận ra bản thân ngớ ngẩn làm sao, anh thẳng tiến bước qua, lao đến vòng tay của một người khác phía sau, một thành viên cùng nhóm của anh, hẳn rồi.

Cho đến khi Junseok hyung bắt kịp bước chân tôi, bá vai tôi đi tiếp, tôi vẫn ngoái đầu nhìn lại, dán mắt lên bảng tên sau lưng áo anh ấy.

Tempest Hanbin.

Kể từ lúc đó, tôi phát hiện mình để ý anh nhiều hơn, cũng không biết trước đây đã từng có dịp chưa, nhưng sau giờ phút ấy, tôi ghi nhớ từng lần chúng tôi lướt qua nhau, ở đài truyền hình, ở lễ trao giải, ở salon làm tóc và trang điểm mà hai nhóm chúng tôi cùng tới.

Thỉnh thoảng khi ánh mắt chạm nhau, anh sẽ cười mỉm và lịch sự cúi đầu chào, và tôi cũng cúi đầu chào lại, như cách những con người xa lạ khi ngẫu nhiên chung một con đường sẽ tương tác với nhau.

Nhưng mỗi lần nhận được nụ cười mỉm ấy, tôi nhận ra mình muốn nhiều hơn.

Muốn biết cảm giác nếu mà nụ cười lớn rạng rỡ chói chang với bước nhảy chân sáo hồ hởi khi ấy là dành cho mình, thì sẽ như thế nào.

Theo như quan sát thầm lặng của tôi, đáng ra việc ấy không khó mới phải, tôi phát hiện anh giống như quen cả thế giới vậy, không chỉ với các thành viên cùng nhóm, mà anh liến thoắng nói chuyện với rất nhiều người từ những nhóm khác, nhìn ai cũng giống như quen biết đã lâu, nhiều khi quản lí còn phải cắt ngang câu chuyện và kéo anh đi.

Có lẽ chỉ cần tôi chủ động bắt chuyện, qua một vài lần, tới một lúc nào đó không lâu, tôi cũng sẽ trở thành một trong những người anh hồ hởi ríu rít cùng.

Nhưng đấy chính là vấn đề.

Làm sao để chủ động đây, cái bản tính nhát người bất trị này ㅠㅠ

Kể cả nếu anh có một mình, chắc tôi còn phải lấy hết sức bình sinh mới dám mở lời. Huống hồ là xung quanh anh, dường như không khi nào vắng bóng người khác.

Đã vậy, ai cũng lớn hơn mình, biết là người ta chẳng ăn thịt mình đâu, nhưng biết đi nữa thì nó cũng vô dụng, như khi ai đó khuyên đi thi thì đừng căng thẳng vậy, ồ cám ơn, hết căng thẳng liền luôn. Bạn đã thấy vậy bao giờ chưa.

Nhưng ngày hôm nay, đây chính là cơ hội ngàn năm có một.

Trong lúc đang gà gật trên bàn trang điểm, từ khóa "Hanbin" lọt vào tai khiến tôi bừng tỉnh. Tôi nghe chị thợ chính nhắc người trong tiệm, chuẩn bị sẵn set đồ vì Hanbin sẽ tạt qua tút tát lại nhanh trước buổi livestream sinh nhật trong khi những người khác chạy lịch trình.

Vậy là...

ANH. ẤY. SẼ. MỘT. MÌNH.

Đi ra khỏi phòng trang điểm, tôi thẩn thơ đứng chờ thang máy lên phòng phục trang, chút phấn chấn vụt lên ban nãy nguội đi vài phần.

Nghĩ kĩ thì dù anh tới một mình, cũng đâu có cách nào canh được anh sẽ tới vào lúc nào, rồi giờ tôi cũng sớm phải rời đ...

Ting!

Cửa thang máy mở ra, bóng hình lang thang trong đầu tôi nãy giờ, bằng xương bằng thịt xuất hiện trước mặt tôi.

Anh ngẩng mặt nhìn tôi mỉm cười, tôi đóng băng tại chỗ chớp chớp mắt nhìn anh. Cũng chẳng biết là bao lâu, cho tới khi anh quay nghiêng vươn tay nhấn nút giữ cửa thang máy.

"Bạn có vào không?"

"Ah...vâng", tôi dè dặt bước vào, bấm ngón tay bên hông, căng thẳng nuốt nước bọt, hàng ngàn kịch bản chạy qua trong đầu. Thang máy yên tĩnh đến mức tôi có thể nghe thấy những suy nghĩ oang oang trong đầu mình vang vọng khắp nơi.

"Hôm nay trời đẹp...", không đúng, trời tuyết ngập đường âm u trơn trượt mà.

"Anh đã ăn...", cái tầm nửa chiều quá trưa chưa tối này, hỏi bữa nào cũng kì cục.

"Sinh nhật anh...", tự dưng không quen không biết đùng cái nói sinh nhật người ta, có giống kẻ theo dõi biến thái không.

"Hôm nay bạn làm gì thế?", hmm, cũng có thể, để...Ơ khoan, đây có phải giọng nói nội tâm của mình đâu?

Tôi giật thót quay sang.

Là anh, có lẽ do chịu không nổi yên lặng, nên anh chủ động bắt chuyện với tôi. Anh nghiêng đầu nhìn tôi cười, hỏi rất thản nhiên không có chút gượng gạo nào, còn nhích lại gần hơn nhắc thêm lần nữa khi thấy tôi cứ ngây đơ ra, có lẽ tưởng tôi nghe không rõ: "Hôm nay bạn làm gì thế?"

Nuốt nước bọt thêm lần nữa cho cái cổ họng khô đắng vì căng thẳng nãy giờ bớt thảm thương, sau khi "ah...ah..."vài tiếng như vấp đĩa, cuối cùng tôi cũng nhả ra được một câu trả lời hoàn chỉnh, "Dạ hôm nay em quay contents youtube ạ".

Quả nhiên khó khăn nhất luôn nằm ở bước khởi đầu, sau khi đã được mở đường, tôi tự thấy mình dạn dĩ hẳn lên, theo chân anh tiếp nối câu chuyện: "Dạ, vậy còn hôm nay anh làm gì thế ạ"

"À, anh cũng có lịch quay hình"

"Ah, dạ vâng."

Em biết, em biết chứ. Em còn biết là live sinh nhật của anh cơ.

Tôi muốn chúc mừng sinh nhật anh, và tôi sẽ làm vậy! Tôi quyết tâm rồi, chỉ là...bệnh nhát không khỏi trong một ngày, tôi không nghĩ mình có thể đối diện với phản ứng hậu kì của anh mà không chết vì xấu hổ.

Vậy nên tôi đợi. Tôi sẽ canh đúng lúc anh bước ra, chúc anh thật nhanh, và cửa thang máy sẽ đóng lại trước khi anh kịp nhìn thấy tôi chân tay run rẩy hay mặt đỏ bừng như sắp phát nổ.

Một tầng nữa, hai tầng nữa.

Ting!

Ra rồi, anh bước chân ra rồi.

"AH, KH...KHOAN ĐÃ Ạ"

Anh dừng bước, quay lại ngơ ngác nhìn tôi.

"NGHE...EM NGHE CÁC CHỊ NÓI HÔM NAY SINH NHẬT ANH, CHÚC ANH SINH NHẬT VUI VẺ Ạ!! U OAAA!"

Ủa cái gì vậy, cái gì vậy T.T . Tôi lệ đổ trong tim, nhưng hai cái tay trời đánh vẫn không ngừng vỗ vỗ múa may, lúc tôi tập dượt ở trong đầu đâu có như vậy, cái giọng to quá lố đó là sao T.T , hú cái gì thế T.T , cái tay này có thôi đi không T.T . Đại não tôi trống rỗng hết cả, mồm miệng chân tay không biết nghe lệnh từ đâu mà diễn trò hề như thế. Trông mình có điên không cơ chứ T.T

Nhưng anh không nhìn tôi khó hiểu hay kì cục.

Đôi mắt anh cong lên, anh bật cười thành tiếng khúc khích, đi lùi từng bước nhỏ, để giữ người quay về phía tôi, vẫy tay nhiệt tình nhất có thể và nói: "Seung Hwan đúng không? Cám ơn nha!"

!!!

Anh ấy biết tên mình??

Anh ấy biết tên mình...

Anh ấy biết tên mình!!!!

Thang máy đóng lại, tôi có thể nhìn thấy nụ cười ngớ ngẩn của mình, vẫn y nguyên phản chiếu trên tấm cửa tráng gương.

Nhưng tôi chẳng để ý.

Suy nghĩ duy nhất trong đầu tôi lúc này, đó là cuối cùng tôi cũng được biết rồi.

Cái cảm giác đó, cảm giác khi nụ cười rạng rỡ nhất ấy hướng về tôi.

Thực tế còn tốt đẹp hơn tưởng tượng đến trăm ngàn lần. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com