Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHAP 29

Hanbin: Anh hỏi....đâu rồi " Hanbin mất bình tĩnh nắm cổ áo người trước mặt hỏi "

Lew: Anh bình tĩnh đã...

________________________

Hanbin sau khi nói chuyện với Hyeongseop xong anh liền chạy khắp kí túc xá tìm mọi người, phòng anh khi nãy chỉ có mình anh nên anh liền đi qua phòng kế bên của 3 người kia cũng không có ai anh liền lật đật chạy xuống nhà thì nghe được trong bếp có tiếng cười nói vui vẻ, anh không nghỉ nhiều liền chạy vào

Hyeongseop: Anh xuống rồi thì vào ăn cơm luôn nè em vừa nấu đó có món anh thích nữa

Anh nhìn xung quanh nhìn đi nhìn lại chỉ có mỗi 5 người

Hanbin:...

Lew: Anh sao thế, nào ngồi xuống ăn nào

Lew đứng dậy định đỡ anh ngồi xung quanh thì anh mất bình tĩnh mắt đỏ lên nắm lấy áo Lew hỏi

Hanbin: Hyuk...Hyuk hyukie của anh đâu rồi?  " giọng anh nghẹn lại "

Lew: Anh sao thế? nào rồi xuống ăn đi mọi người đợi anh nãy giờ " Lew vẫn nhẹ nhàng nói với anh "

Hanbin: Anh hỏi là Hyuk đâu rồi " Hanbin mất bình tĩnh nắm cổ áo người trước mặt hỏi "

Lew: Anh bình tĩnh đã...sao tự nhiên lại khóc " Lew thấy tự nhiên nước mắt anh rơi liền sốt sắng hỏi "

Hyeongseop: Hanbin hanbin bình tĩnh, Hyuk hôm nay có lịch quay chương trình nên chắc đã đi rồi " Hyeongseop thấy không ổn cũng chạy đến chỗ anh "

Hanbin: Em...em ấy...đi lúc mấy giờ? " anh lắp bắp nói "

Taerae: hình như là hai giờ gần ba giờ chiều á

Nghe đến đây anh gần như sụp đổ, người em của anh luôn yêu quý, thương yêu không thể xảy ra chuyện gì được, anh không tin cũng không muốn tin. Hiện tại vẫn chưa chắc người trong xe đó là hyuk nên anh vẫn có một hy vọng nào đó trong lòng tuy nó rất nhỏ..., anh biết tuy anh xuyên vào đây không phải thế giới của anh nhưng dù ở đây hay là ở kia thì anh điều xem tất cả là những người em của mình nên anh không muốn mất họ dù ở bất cứ đâu, anh điều xem tất cả là một, một Tempest mà anh biết một Tempest mà anh luôn yêu thương

Hanbin: Không thể...không thể nào

Hanbin không còn bình tĩnh được nữa liền đẩy Lew qua một bên, chạy ra cửa mang giầy vào rồi chạy ra ngoài với thời tiết đang xuống dần trên người anh chỉ mặc mỗi quần áo thun bình thường không có một thứ gì để giữ ấm, nhưng mấy thứ đó có vẻ anh không quan tâm được nữa anh không có cảm giác gì cả, anh cũng quên luôn nói mọi việc cho mọi người trong nhà, việc anh nghĩ được bây giờ là phải đi đến chỗ tai nạn đó xem thử xem có phải là Hyuk có trong vụ tai nạn đó không

Hanbin ngồi trên chiếc xe taxi gọi liên tục cho Hyuk nhưng thứ anh nhận được lại là thông báo thuê bao quý khách..., trong lúc đang bất lực thì anh nhớ ra gì đó liền gọi cho anh quản lý

Quản lý: Alo anh nghe đây hanbin

Hanbin: Hyuk hôm nay có lịch trình gì không ạ? " Hanbin cố giữ giọng bình tĩnh nhất để nói "

Quản lý: tối nay hyuk có tham gia Show giọng ca chính á

Hanbin: Anh có đi cùng hyuk không ạ?

Quản lý: À không chỉ có vài nhân viên trong công ty đi thôi...mà em hỏi anh mới nhớ giờ này hyuk vẫn còn chưa đến Show nữa nãy giờ người ta gọi anh hối liên tục, anh có gọi lại cho Hyuk nhưng mãi không gọi được em thấy hyuk có ngủ quên không em lên kêu hyuk dậy giúp anh nhé...

Hanbin:...

Tiếng điện thoại rơi xuống

Quản lý: Alo alo hanbin nghe anh nói gì không đó

Quản lý: Alo hanbin em còn đó không?

Quản lý: nè hanbin

Quản lý: hazzz thiệt tình " quản lý gọi mãi không được cũng tắt luôn máy "
______________

...: này cậu bé trời lạnh thế này tại sao lại ăn mặc mỏng manh như thế nào cầm lấy để giữ ấm đi

Hanbin: Cháu cảm ơn ạ " anh nhận lấy túi giữ nhiệt từ bác tài xế "

Bác tài đưa anh đến địa điểm xảy ra tai nại liên hoàn đó, vừa bước xuống xe xung quanh là một mớ hỗn độn tàn khóc, xe thì bốc cháy, xe thì đâm đầu vào nhà dân, có xe còn bay thẳng xuống sông, xe hơi đâm nhau tán loạn trên cầu một khung cảnh thật khiến người khác đau lòng. Xung quanh đã được giăng dây phong tỏa hiện trường, những người thân của người nằm trong vụ tai nạn đó ngồi phía ngoài khóc giằng co với cảnh sát muốn xong vào, cậu nhìn khung cảnh toàn nước mắt đó khiến cậu chết lặng. Từ từ tiến về một phía cảnh sát hỏi

Hanbin: Cậu ơi...cho tôi hỏi người trong xe này đã được cứu ra chưa ạ " anh run rẩy cầm điện thoại giọng nghẹn lại hỏi cảnh sát "

Cảnh sát: Chiếc xe mà cậu nói đã bị lửa cháy đên phát nổ rồi, hiện tại chúng tôi đang cố gắng cứu được những người có thể cho là còn sống trước...còn người trong chiếc xe đó e rằng...này này cậu sao vậy

anh nghe đến chiếc xe đó phát nổ thì không còn bình tĩnh đứng vững được nữa liền ngã khụy gối xuống, hên là cảnh sát đỡ anh rồi từ từ dìu anh xuống lại nên anh mới không bị thương

Hanbin: Không được, không được tôi muốn vào xem thử, anh nói dối...tôi không tin, chắc chắn các anh đã cứu người ra được rồi đúng không...

Anh nắm lấy áo người kia mà mất bình tĩnh nói, nước mắt thì cứ rơi liên tục giọng nấc lên mỗi lần anh nói

Cảnh sát: Cậu bình tĩnh bình tĩnh đã, sau khi dập tắt được xe đó chúng tôi sẽ cho người kiểm tra xe của người nhà cậu ngay...

Hanbin: không không tôi muốn vào...anh cho tôi vào đi

Anh mặc kệ thần tượng của một ido không sợ người khác nhìn thấy cứ nắm lấy áo người kia khóc lóc cầu xin

Cảnh sát: Ở trong đó nguy hiểm lắm chúng tôi không thể cho cậu vào được, cậu cứ ở đây, miễn người đó còn sống thì chúng tôi nhất định sẽ cứu được người đó ra ngoài nhanh nhất có thể

Hanbin: Không...Em ấy nhất định sẽ còn sống " anh lẩm bẩm trong miệng "

ĐÙNG

ĐÙNG

Đùng

Anh vừa nói xong những chiếc xe trong vụ tai nạn đó liền nổ lên liên tục, không còn một chiếc xe nào còn nguyên vẹn

Cảnh sát: Cậu hãy cẩn thận cách xa đây ra nơi này rất nguy hiểm, sau khi chúng tôi tìm thấy xác sẽ thông báo lên cho người nhà đến nhận xác " Nghe được tiếng nổ đó cảnh sát cũng biết là những người còn kẹt lại trong xe chắc chắn cũng không giữ được tính mạng nên nói xong liền chạy vào trong để dập lửa tiếp đồng đội "

Hanbin: Không...không không thể nào, hyukie của mình vẫn còn sống em ấy chắc chắn sẽ còn sống

Tim anh thắt lại nhói lên liên tục, nó làm anh đến không thể thở được nữa, anh ngồi thụp xuống ôm lấy ngực mình khóc nức nở, Tuyết bất đầu rơi xuống, mới đầu chỉ rơi nhẹ nhưng sao đó lại rơi dầy đặc hơn tuyết phũ hết cơ thể anh, anh dường như không còn cảm nhận được gì nửa, Tuyết nó làm sao lạnh hơn lòng anh bây giờ được chứ.

Những người xung quanh đó cũng nghe được vị cảnh sát đó nói liền không chịu được mà ngất hết đi, bác sĩ gần đó liền chạy đến đỡ người đi cấp cứu

Hiện tại chỗ anh không còn một ai nữa chỉ còn mỗi anh cứ ngồi đó khóc nhìn vào hiện trường, nhìn những người cứu hộ cảnh sát cố gắng dập tắt đám cháy của vụ nổ hồi nãy, xe cứu thương thì chạy tới chạy lui liên tục, vụ nổ khi nãy cũng đã làm ảnh thường đến những người xung quanh đó, bây giờ ở dưới nhà dân hay trên cầu điều rơi vào cảnh chết chóc

Hanbin: Các em ấy đúng rồi mình phải điện cho các em ấy " anh cầm điện thoại lên tay run rẩy cầm điện thoại đến không nổi điện cho Lew "

Lew: Hanbin anh chạy đi đâu đấy, có biết mọi người lo cho anh lắm không hả " Lew lớn tiếng vào điện thoại "

Hanbin:...

___________________

Tất cả chỉ là trí tưởng tượng của tác giả không có thật 🚫

trời ơi otp của tui, hú hét vì phần trình diễn quá tuyệt vời của Tempest và những phần cơm cún của bonbin 🌻🐶

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com