Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 26. thời gian ngắn tình yêu dài

Đêm tuy ngắn nhưng được ở bên em đã là một điều tuyệt vời.

Nhà của Hyeongseop có chia thành hai phòng ngủ, như đã nói nhà anh có thể ở từ dưới ba người. Một phòng của anh và phòng còn lại là dành cho khách nếu có ở chơi qua đêm. Nhưng không may bên phòng đó lại hư cái máy sưởi, chăn mền hầu hết đã được đem đi giặt, chỉ còn có mỗi chiếc gối ôm nhỏ đang nằm trên tay của Hanbin. Giống như có một thế lực tàn hình nào đó làm mọi thứ, từ hư máy sưởi đến giặt giũ chăn mền có lẽ tất cả đều một tay Hyeongseop sắp xếp từ trước.

Hẳn là anh muốn một đêm ấm áp cùng người đẹp, ngửi mùi hương ngọt ngào từ người ấy đây mà.

"Đêm nay em ngủ cùng anh đi, giường anh cũng khá rộng" Hyeongseop mở cửa phòng mình cho Hanbin đi vào, anh còn ngượng ngùng khi cậu không ngần ngại gật đầu đồng ý.

Hanbin mặc bộ đồ ngủ của Hyeongseop, tay ôm chiếc gối nhỏ từ từ bước vào. Sắp lại gối liền nhảy lên nằm, chui rúc vào cái chăn dày của anh. Hanbin nhắm nghiền mắt, khịt mũi cảm nhận mùi sữa ngọt nhẹ ngay chiếc gối nằm của Hyeongseop.

"Ưm..mùi sữa"

"Có chuyện gì sao?" Hyeongseop tắt đèn, chỉ bật duy nhất đèn ngủ bên cạnh giường. Vừa nhìn Hanbin vừa hỏi.

"Gối của anh...nồng mùi sữa..

...buồn ngủ"

Vừa nói được mấy chữ liền chẹp miệng nhắm mắt từ từ đi vào giấc ngủ, Hanbin úp mặt vào trong gối ngủ say.

Hyeongseop nhìn một lúc thì cười nhẹ, vuốt mái tóc xuề xòa của Hanbin qua một bên.

"Ngủ ngon"

Cả hai đều ngủ say khi trải qua những rắc rối mà Hyeongseop đem đến. Dù có hơi không được thoải mái nhưng vẫn là có gì đó một chút hạnh phúc. Không phải cố ý, sắp đặt hay vô tình, Hyeongseop chính là muốn như vậy. Muốn được Hanbin trách mắng anh trong lúc anh làm hư hỏng bữa ăn tối, và cũng có thể là một lời từ chối khó nhận vào đêm trăng đẹp...

Nửa đêm, trời bỗng dưng trở lạnh bất thường. Hyeongseop phải thức dậy chỉnh máy sưởi, lấy thêm chăn cho Hanbin. Nhưng đã mỗi người một cái chăn mà chẳng hiểu sao Hanbin lại giật phăng đi cái chăn đó vứt xuống sàn trong lúc say ngủ, rồi chui vào chăn của anh, rúc vào lòng ngực anh mà ngủ ngon lành. Có thể là vì lạnh..ôm anh có lẽ sẽ ấm hơn.

Hyeongseop ôn nhu xoa xoa cái má ửng đỏ lạnh tanh, chọt chọt vào chiếc mũi đỏ như muốn đóng băng của Hanbin. Khẽ ôm cậu vào lòng chặt hơn, để đầu cậu dưới cằm của mình. Hyeongseop hít lấy hít để mùi hương ngọt ngào như kẹo đường của Hanbin, gương mặt hưởng thụ hơn bao giờ hết.

Hương thơm đặc biệt này chỉ duy nhất một mình Hanbin có và Hyeongseop chỉ thích duy nhất mùi hương này. Nó tựa như một chất kích thích, như là heroin của bọn nghiện ngập. Chỉ cần hít vào một cái liền phê tận não. Không biết tự bao giờ, Hyeongseop đã mê muội cái mùi cơ thể ngọt ngào đó của Hanbin, anh bây giờ gần như là một tên nghiện. Thứ anh nghiện không phải heroin, thứ làm anh nghiện đơn giản chỉ là hương thơm từ tình yêu của anh.

Đặc biệt là Hyeongseop lại nhận được từ tình yêu của anh ấy một cái ôm ấm áp, một nụ cười mãn nguyện trong lúc ngủ say.

Một đêm hạnh phúc trôi qua, Hyeongseop thức dậy với giấc mơ đẹp. Gương mặt hiện lên vài nét cười, nhưng khi mở mắt lại cảm nhận được sự ấm áp tối qua đã không còn. Hanbin đã rời đi rồi sao?

Hyeongseop ngồi dậy nhìn thấy tờ giấy nhỏ trên bàn, anh cầm lên và đọc. Từng dòng chữ ngay ngắn lại xinh đẹp như chủ nhân của nó.

Shin đến đón em rồi nên em đi trước, em có nấu bữa sáng cho anh ở dưới bếp, nhớ hâm nóng lại trước khi ăn nha! Cảm ơn vì đêm qua♡

"Cảm ơn vì đêm qua..trái tim...aaaaa chết mất!!!!" Hyeongseop lăn lộn trên giường, mền gối tứ tung. Anh cười lớn trong sự hạnh phúc của mình. Được một lúc thì cẩn thận cầm tờ giấy bỏ vào ngăn bàn.

"Tình yêu của mình chỉ biết làm mình yêu lại càng yêu thêm thôi, đúng là!"

Anh nằm úp xuống giường, úp mặt vào chiếc gối tối qua Hanbin nằm. Trên gối còn vương vấn mùi hương gây nghiện của Hanbin.

"Chết mất! Như vậy thì đã trở thành tên nghiện rồi"

"Cơ mà khoan! Shin là thằng nào?"

...

Trên xe, Shin có hơi không vui, gương mặt đầy giận dỗi không thèm nói chuyện với Hanbin.

"Shin, anh không nói chuyện với tôi thì từ nay đến khi tới già anh chết đi rồi cũng không nhận được một từ nào từ tôi luôn đó, khi mà lễ tang của anh tổ chức tôi cũng không đến gặp cái bản mặt già anh đâu" Hanbin liếc nhẹ qua Shin, miệng nói luông tuồng không ngừng.

"Hứ! Chắc đây thèm"

"Tại sao anh lại có vẻ giận dỗi từ lúc tôi điện anh rước tôi vậy, đó là nhiệm vụ của anh mà?"

"Mùi sữa trên người cậu là của ai?" Shin cố tình lãng tránh đi câu hỏi đó, anh lại muốn xác nhận rõ cái mùi tởm lợm từ cơ thể của cậu chủ mình. Thường ngày vẫn là mùi ngọt ngào của kẹo đường, hoặc là thơm ngất của hoa trà. Nay lại bốc mùi sữa thối kia kinh quá!

Hanbin nghe thế thì kéo áo lên ngửi ngửi hít hít, đúng thật là mùi sữa và là của Hyeongseop. Chắc là do sáng nay cậu dùng sữa tắm của anh nên có mùi chứ không phải cho bám mùi lên áo.

"Là sữa tắm thôi anh quan tâm làm gì, đừng nói là anh giận vì chuyện đó nha, hay là..anh ghen" Hanbin cười to quay sang Shin, ngón tay hư chỉ thẳng vào mặt của anh.

"Im đi! Cậu đoán sai bét!" Bị chọc trúng tim đen, Shin quát cậu. Anh bị quê quá hóa giận đấy!

"Tôi thì làm gì có quan hệ với cậu mà ghen với tức cơ chứ...chỉ là thân phận chủ tớ.." nói được câu trước, vế sau Shin nhỏ giọng không để Hanbin nghe thấy.

"Ừ nhỉ"

Đơn giản chỉ là hai chữ nhưng lại vạch rõ mối quan hệ của cả hai thực sự chỉ dừng lại ở mức chủ tớ.

Shin đưa Hanbin tới trường, nhưng lúc đó lại chưa đến tiết của cậu.

Hôm nay trời không có tuyết, chắc đã qua mùa đông rồi. Hanbin cũng không phải run rẩy trong cái thời tiết buốt giá đó nữa, cũng không phải chùm lên mình những chiếc áo dày cộp nữa. Điều đó khiến Hanbin nhảy cẫng lên vì vui sướng. Cậu nhảy chân sáo trên hành lang, không biết vô tình hay cố ý lại dừng ngay phòng hội học sinh. Hanbin ngó cái đầu hơi xù xù của mình vào trong, lại bị giật mình bởi người đi ra đột ngột kia.

"Em tìm ai hả Hanbin?" Harin cười nhẹ hỏi cậu, trên tay vẫn là xấp giấy đầy chữ đen nhìn vào là đầu óc quay cuồng liền.

Harin cao hơn Hanbin tận một cái đầu nên nhìn cậu từ trên xuống như một cục bông nhỏ, cô thích thú xoa đầu cậu đến rối cả lên mới chịu dừng. Mái tóc đen óng ánh dài ngang eo được cô xõa xuống che đi mất tầm nhìn nên cô phải nắm lên để thấy được cậu. Cặp kính gọng vuông cũng bị tuột một chút khi Harin nghiêng đầu đối diện với Hanbin.

"Dạ không! Em chỉ vô tình.."

"Nếu em tìm ai trong sáu đứa kia thì vào phòng ngồi chờ nha, chị có việc nên đi trước tạm biệt!" Harin vẫy tay chào Hanbin trong một nụ cười tươi rói.

Hanbin chỉ ngơ ngác đứng nhìn đàn chị của mình đang đi xa, cậu thở dài nhưng vẫn bước vào phòng.

"..cao thật đấy, chị ấy cao như cây cột đèn ở gần nhà mình"

Hanbin ngồi trên ghế trong phòng hội học sinh được một lúc thì có ai đó mở cửa bước vào.

Cạch.

"?"

"Hanbin? Em làm gì ở đây vậy?" người bước vào là Hwarang, anh ngạc nhiên nhìn thân hình nhỏ bé như đang buồn ngủ ngồi trên ghế.

"Hwarang ấy hả? Anh đến sớm thật đấy!" giọng nói khá lớn của Hwarang làm Hanbin tỉnh táo lại, cậu cười híp mắt chào anh.

"Em sao lại ở đây?"

"Không biết" Hanbin lắc đầu, cậu ngáp một hơi dài chép chép miệng nhìn Hwarang đang ngơ ngác.

Hwarang thở dài đẩy ghế ngồi cạnh Hanbin, anh để đầu cậu tựa vào vai mình như đêm hôm đó. (Cho ai không biết thì nó nằm ở chương 17)

"Anh muốn tâm sự hả? Nói đi em nghe" Hanbin ngước lên nhìn Hwarang, ánh mắt đầy ẩn ý chăm chăm vào anh.

"Em có chắc là muốn nghe không? Tự nhiên gặp được em như vầy, lại không nói gì mà bước lại cạnh em muốn tâm sự, em không thắc mắc gì hả?"

"Không, anh sợ gì sao?"

"Ừ, sợ em nghe được lại bất ngờ sau đó sẽ không còn muốn gặp anh nữa" Hwarang buồn bã, vừa muốn nói lại vừa muốn nuốt đi những lời tâm sự dày đặc.

"Phải chi anh và em gặp nhau trong một hoàn cảnh khác, phải chi anh không vì cuộc vui mà bỏ lỡ em. Em biết không? Anh và tất cả đã đem em ra để làm vật cược, chỉ còn một tuần nữa thôi là sẽ kết thúc..."

"..nhưng mà anh không thể làm em yêu anh được.. Nếu như anh nói ra những lời này em sẽ tha thứ mà thiên vị anh một chút được không?"

Hanbin trầm ngâm tựa đầu lên vai Hwarang, bên ngoài tuy có vẻ không bất ngờ lắm nhưng trong lòng cậu đang rất đau, không phải một con dao nhọn đâm vào mà là một kim tiêm chứa độc, thấm từng lớp thịt và đau đến thắt tim.

Hanbin đã rất kìm nén, mắt của cậu mờ đi, phủ một tầng sương mỏng. Nước mắt không chảy, nó nén lại nơi đôi mắt trong veo của Hanbin. Cậu khịt mũi một cái, thổi cho đôi má phồng ra rồi lại cười tươi. Chỉ còn cách đó thôi, cậu không muốn những giọt nước mắt quý giá của mình phải rơi xuống và cũng không muốn Hwarang nhìn thấy mình đau khổ vì anh và bọn họ.

Hwarang cảm nhận người bên cạnh đang không bất ngờ gì thì khá ngạc nhiên, anh lại nói tiếp.

"Nếu em đồng ý, anh sẽ biến chuyện tình của ta tựa như một bộ phim kết HE"

Hanbin cười trừ "..không chắc nhưng em lại thích một cái kết bi thảm hơn, hạnh phúc lúc đầu đã nhận được rồi dù biết chỉ là giả tạo"

"..đó chỉ là lúc đầu, sao có thể so sánh với hiện tại được cơ chứ?"

"Không phải ngay từ đầu anh đã không thích em mà chỉ chơi đùa thôi sao, anh chắc chỉ là đang hối hận vì việc mình làm nên mới ngụy biện lý do đó"

Đúng thật chính là vậy, nhưng tình yêu của Hwarang thật sự không phải vì hối hận mà phát sinh. Anh chính là thật lòng muốn trao trái tim của mình cho Hanbin.

Tuy khoảng thời gian Hwarang nhận ra được tình cảm của mình dành cho Hanbin khá ngắn, thời gian ở cạnh cậu cũng không được dài, tiếp xúc với cậu cũng không lâu. Nhưng Hanbin đâu biết, tình yêu của anh trong ngần ấy thời gian đã nảy nở nhiều như thế nào.

Hanbin đưa tay lau vội giọt nước mắt vừa rơi xuống, cậu suy nghĩ gì đó lại cười nhẹ.

"...em đồng ý, mọi thứ sau này trông cậy vào anh" và cảm ơn vì những lời thật lòng đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com