Chương 31. The End
Hanbin khóc mãi như thế, thời gian trôi qua từng giây từng phút. Chẳng biết là qua bao lâu cậu đã thiếp đi từ lúc nào. Mà những con người tồi tệ ở dưới nhà kia lại không một chút can đảm đối mặt với cậu. Những bước chân nặng nề đến đau lòng, từng bậc thang như từng mảnh thủy tinh, ghim vào chân như ghim vào trái tim của ai kia.
"Đã nói là cùng lên mà, chắc gì..chắc gì em ấy đã nghe hết mọi chuyện, đúng chứ?"
Hwarang khó khăn mở đôi mắt trông có vẻ vô cùng mệt mỏi của mình ngước lên, ánh nhìn khá phức tạp. "Chuyện gì không ngờ tới, trong một khoảnh nào đó chắc chắn sẽ xảy ra"
"Trước hết lên phòng đã, chúng ta sẽ nói chuyện với em ấy."
"Mày chắc em ấy sẽ bình tĩnh ngồi nghe chúng ta giải thích?" Hyuk liếc nhìn Lew.
Anh nghe vậy thì tức giận, nhíu mày nhìn Hyuk rồi lại nhìn tất cả người có mặt ở đây.
"Sao phải sợ? Chúng ta sai cái gì mà phải rụt rè như vậy? Mục đích ban đầu của chúng ta không phải như thế này hiểu không hả?"
"Nghe đây! Cược, làm việc nên làm, hết hạn, và lấy tiền. Chỉ vậy thôi, mục đích của chúng ta là như thế chứ không phải lún sâu vào cái việc theo dõi nhà người khác!"
Trong chuyện này Lew là người bình tĩnh nhất. Anh luôn nhớ đến những việc mình cần làm và nên làm. Sẽ không nhúng tay vào những việc mình không liên quan và nó không ảnh hưởng đến mình. Trò cá cược gì đó, Lew vẫn nhớ, khắc sâu trong tâm trí. Để khi một cảm xúc khác lạ xâm nhập vào khiến anh mù mịt đầu óc. Anh vẫn sẽ có thể tránh được cảm giác đó, sẽ không làm những chuyện mà một kẻ ngu ngốc sẽ làm.
Hyeongseop cười khẩy như mỉa mai anh, không một chút thái độ nhường nhịn nào đối với đối phương.
"Lời nói bây giờ và những hành động trước đó thật khác xa. Người luôn đi điều tra, theo dõi gia đình của Hanbin là ai? Luôn quan sát từng chi tiết nhỏ nhặt nhất trên người Hanbin là ai? Nói thật nhiều vào rồi lại như ném đá vào chính mình vậy"
"...là một phần của nhiệm vụ, là để trả thù" Lew như yếu thế hơn, giọng nhỏ dần, ánh mắt có mấy phần né tránh.
"Nhiệm vụ gì chứ? Mày có biết không hả? Con người nghiêm túc như mày không hiểu! Đó là yêu đó đồ điên!"
Taerae quát vào mặt Lew, như muốn trút hết cả sự giận dữ vào lời nói của mình. Từng câu từng chữ đều nhấn mạnh, muốn Lew hãy thoát khỏi những suy nghĩ ngớ ngẩn và ngu ngốc của mình.
"Yêu ư? Nực cười quá đi, mày nói như thể mày là tao vậy. Cảm xúc của tao, cảm giác của tao mày hiểu hết tất cả? Tao yêu ai thích ai thì chính bản thân tao tự biết, không cần người như mày nhắc nhở"
"Người như tao? Như tao thì thế nào? Thế nào hả?!" Taerae mất bình tĩnh muốn lao vào Lew, anh dơ nắm đấm lên đấm một phát vào má phải của Lew trước khi Eunchan chạy đến cản anh lại.
Hyuk lại đến ngăn Lew không để anh vồ ra đánh trả Taerae.
"Hai bây làm cái chuyện khó coi gì vậy hả? Đây không phải là nơi để cãi nhau và không phải nơi muốn lao ra ồ vào đánh đấm. Làm gì cũng phải suy nghĩ chứ!"
"Điên lên rồi là mất bình tĩnh lấy đâu ra thời gian suy ng-"
"Hyeongseop!" Hyuk liếc sang.
"Xin lỗi"
Eunchan thở dài, tay vẫn giữ Taerae để anh không nổi điên đánh người tiếp. Anh hất mái tóc hơi dài của mình, kéo Taerae ngồi xuống ghế, rất bình tĩnh mà nói với mọi người.
"Đừng nhắc gì nữa. Tất cả một nơi đi, lúc sau quay lại sẽ cùng lên"
"Được rồi"
Rồi dần tản ra, mỗi người một phương, không ai nhắc gì hay nói gì về chuyện đó nữa hết.
Lew vẫn ngồi đó, trên chiếc ghế sofa đối diện với Taerae có vẻ đã bình tĩnh. Anh thực sự có lẽ sẽ lao vào tẩn cho Taerae một trận nếu Hyuk không ngăn anh lại khi nãy. Vì đã quá giới hạn, cú đấm đó như là một sự sỉ nhục rất lớn đối với một người như anh. Anh rất ghét việc bị người khác dễ dàng hạ gục mình, kể cả bất kì ai đi nữa thì anh vẫn không thể chấp nhận được.
Anh luôn cãi lại những lời phản bác từ bọn họ, rồi lại không biết chính mình thực sự giống như thế. Giờ đây Lew đã phải suy nghĩ rất nhiều, thật nhiều. Chính anh đã nói bản thân luôn làm những việc nên làm và bỏ qua những việc không nên làm. Nhưng sau tất cả anh lại là người làm nhiều hơn hết, làm không suy nghĩ, làm những điều sau này có lẽ sẽ hối hận hoặc là không. Lew còn nhận ra, bản thân mình từ khi gặp được Hanbin đã không còn kiệm lời nữa, hành động rõ ràng đến cả ai cũng thấy. Còn anh, bây giờ anh mới cảm nhận được, mình đã thay đổi quá nhiều vì người ta.
Lew cứ mãi trầm ngâm, nét hối hận hiện rõ nhưng một phần nào đấy vẫn là không muốn thừa nhận, vẫn giữ vững quan điểm của mình. Anh liếc sang Taerae, cố gắng hạ thấp một chút. "Xin lỗi..chuyện lúc nãy"
Taerae ngước lên có hơi bất ngờ, nhưng rồi cũng gật đầu. "Không sao, cũng xin lỗi vì đã không giữ được bình tĩnh"
Anh thấy Lew gật gù rồi ngửa đầu ra sau, như đã rơi vào những dòng suy ngẫm dày đặc của bản thân.
Taerae thở dài. Đó là lần đầu tiên anh dùng nắm đấm để nói chuyện với người khác và đó lại còn là bạn bè của mình. Anh cũng không hiểu bản thân bị gì nữa. Chỉ là nghe những lời to tiếng của Lew, anh lại chỉ muốn vồ vào xé xác Lew ra. Cũng là vì sợ người nào đó sẽ nghe thấy. Cãi nhau với một người nghiêm túc trong mọi chuyện như Lew, anh chắc bản thân sẽ là người yếu thế, không thể bằng. Nhưng không thể vì vậy mà ngồi im nghe những lời khó nghe đó khi chính đối phương mới thực sự đáng trách.
Yêu ư? Tình yêu là gì? Rõ ràng Lew đã hành động như một người có tình yêu. Và anh đã nói đúng sự thật. Anh không hiểu cảm xúc của Lew. Nhưng anh hiểu cảm xúc của mình mà? Chỉ vì lời nói của anh ta quá mâu thuẫn và nó khiến anh khó chịu, và anh yêu Hanbin. Anh không thích việc Lew nói tất cả mọi thứ là gì nhiệm vụ mà không quan tâm đến cảm xúc của Hanbin.
Nghĩ đến đây Taerae khẽ cau mày, lẩm nhẩm. "Chính bản thân mình cũng..."
Cũng từng là một phần của vụ cá cược. Và anh chợt nhận ra rằng tình cảm của mình đối với Hanbin là quá sớm, thời gian bên nhau không đến hai tuần. Taerae không gặp Hanbin sớm như những người kia, anh là lần đầu gặp mặt. Cảm giác yêu thích đó thực sự không thể khẳng định ngay. Nhưng mà anh rất yêu cậu và có lẽ chẳng muốn rời xa.
Hwarang với tâm trạng rối bời đi ra ban công trên lầu, khá gần với căn phòng của Hanbin. Hắn rít một hơi, khói bay mập mờ.
"Gì đây? Hút thuốc à? Từ khi nào đấy?"
"...đừng giả vờ"
Eunchan bật cười, rút một điếu trong túi áo hắn đưa lên miệng. "Xin cái bật lửa"
"Trong túi"
"Phù..lạnh quá, ở đây làm gì, suy nghĩ gì đấy?"
Hwarang khẽ liếc anh, dập điếu thuốc đi.
"Về chuyện đó"
"Về chuyện đó?"
"Cá cược, làm việc nên làm, hết hạn và lấy tiền"
Eunchan ngớ người, điếu thuốc cháy gần hết. "Làm sao?"
Hwarang cau mày "thôi quên đi"
Anh có hơi khó chịu rồi cũng thả lỏng cơ mặt, tiếp tục một chủ đề khác.
"Nghe nói đang hẹn hò? Tình cảm mới chớm đã đi tỏ tình rồi sao?"
Hắn cười khẩy sau khi nghe Eunchan nói như vậy. Chẳng giống một câu hỏi gì cả, nó như một lời mỉa mai anh không biết suy nghĩ trước khi hành động.
"Mày thì biết cái gì chứ, nếu còn phân vân thì sau này sẽ không còn cơ hội. Và tao, sẽ rất hối hận"
"Mày có hôn ước với em ấy còn tao thì không, chỉ mới gặp lần đầu. Nếu đã có tình cảm mà không bày tỏ chắc chắn một ngày nào đó.."
Hắn rũ mắt, một tâm trạng hết sức rồi tệ. Hắn nhìn trên lên bầu trời cao vút kia, một ngôi sao sáng lóe lên rồi vụt tắt.
"..ánh mắt của em ấy sẽ không còn hướng về phía tao nữa"
Rồi một cơn mưa đổ ào xuống, một cơn mưa lớn chẳng hề báo trước, dội từng đợt gió lạnh vào người hai kẻ thờ thẫn kia. Hwarang bước từng bước nặng nhọc vào nhà, Eunchan cảm nhận được cái rét và ươn ướt mới đi vào sau.
Eunchan vừa ra khỏi cánh cửa ngăn cách ban công và hành lang. Anh dựa cả người lên bức tường, vuốt mái tóc đã ướt nhèm của mình ra sau. Ngẫm lại câu nói của hắn, bất giác bật cười. Một nụ cười tự giễu.
"Hôn ước thì sao chứ? Chả liên quan gì hết"
Có hôn ước từ nhỏ. Không có nghĩa là đã có tình cảm với nhau. Chắc gì Hanbin đã yêu anh, muốn ở cùng anh cơ chứ? Nếu em ấy muốn, những chuyện của một tuần trước đã không xảy ra. Sẽ không có một vụ cá cược nào và Hanbin sẽ là của anh, sẽ bên anh và không thể rơi vào tay của bất kì ai. Eunchan chắc chắn.
Nói về sự hiểu Hanbin, gặp được cậu trước, ở bên cậu lâu nhất Eunchan giành phần thắng trong tay. Còn tình yêu của cậu, anh không có, mãi mãi không có và phải chấp nhận thua cuộc. Bởi anh đã sai, sai từ cái lần đầu gặp nhau sau mấy năm trời. Đối mặt với cậu không phải là một cái chào hỏi thăm mà lại là đem cậu vào vụ cá cược dơ bẩn, lợi dụng cậu để giành phần thắng. Để rồi trong mối quan hệ thực sự lại mãi bại dưới người khác.
Sự ngăn cách giữa một tấm kính trong suốt, từng giọt mưa chảy dài rồi nó ướt đẫm, mờ mờ ảo ảo chẳng thể nhìn ra bên ngoài. Hyuk không như những người khác, hắn bên ngoài vẫn rất bình thản, không một chút lay động. Vẻ điềm tĩnh đó như là biết trước mọi chuyện sẽ xảy ra như vậy.
"Trời mưa lớn quá, nhỉ?" Hyeongseop khẽ cười.
"Chẳng biết bao lâu sẽ tạnh"
"Lớn thế này, sáng mai chăng?"
Hyuk xoay lưng lại, dựa người vào. "Cảm giác thế nào?"
Đột nhiên thay đổi chủ đề nhanh như thế Hyeongseop có chút hoang mang không biết trả lời sao cho đúng. "Gì cơ?"
"Những chuyện xảy ra ngày hôm nay, cảm giác như thế nào?"
"Cảm giác gì chứ, nó không quan trọng. Mày cũng biết mà"
Tất nhiên là hắn biết chứ, nhưng mà hắn lại thắc mắc sau cái cuộc vạch trần và cãi vã đó, chắc hẳn ai trong số họ cũng sẽ có những cảm giác và suy nghĩ khác nhau. Hắn lại muốn nghe những điều đó, để xem có ai giống hắn hay không.
Rằng bây giờ, ngay tại đây, lòng hắn rạo rực và khó chịu, sợ hãi và lo lắng. Lo lắng liệu Hanbin sẽ chịu nghe giải thích, sợ bản thân đánh mất người mình yêu. Nhưng với tất cả sai lầm mà hắn gây ra, sa vào cuộc vui mà quên đi cảm xúc của người khác. Việc cậu rời xa là một sự trừng phạt quá nhẹ đối với hắn.
Nhìn Hyuk rơi vào trạng thái không muốn tiếp chuyện, Hyeongseop đành đi sang nơi khác, một nơi im ắng và thoáng một chút. Nơi đó có lẽ sẽ khiến anh thoải mái hơn.
Thời tiết mấy hôm nay thay đổi quá khác thường, sau một cơn nắng đầu mùa là những trận mưa dài dai dẳng, đến bất ngờ và tạnh trong im lặng. Như là những chuyện xảy ra trong một tuần qua. Đến bất ngờ, đến một cách dồn dập. Nhưng lại không kết thúc một cách thầm lặng, chúng kết thúc một cách ồn ào, một cách khiến cho đầu óc anh dâng lên cảm giác khó chịu.
Hyeongseop có thể đoán được bây giờ bọn hắn đang nghĩ gì. Một tình yêu vốn chẳng nên xuất hiện. Trước kia làm gì có những thứ này xảy ra, chắc chắn là nhầm lẫn. Đến cả một kẻ như Lew, vậy mà cũng trở nên nói nhiều đến đau cả đầu. Taerae cũng chỉ vì vài lời mà mất kiểm soát. Còn Eunchan và Hwarang, tâm trạng buồn bã như thất tình. Hyuk lại trông như người mất hồn.
"Gì vậy chứ? Đến cả mình cũng..."
Cũng chẳng thể giấu nổi tình cảm của mình đối với Hanbin.
Nhưng Hyeongseop chắc chắn mình không nhầm lẫn. Anh đã gặp Hanbin, nhung nhớ về cậu rất nhiều. Gặp lại rất vui, rất hạnh phúc. Mà đơn giản chỉ gì những đồng tiền, việc làm mà bọn hắn luôn làm trước kia. Chỉ vì nó mà chẳng thể giữ được cậu, chẳng thể níu tay cậu lại bên mình.
.
"Cửa không khóa?"
Mưa tạnh, mặt trời ló dạng. Bầu trời đã là ngày mai, hôm qua đã không còn. Bao phiền muộn đều bỏ lại phía sau, bọn hắn cùng nhau lên phòng để nói chuyện rõ ràng với cậu.
Hanbin vẫn say giấc trên giường.
"Dậy thôi em.."
.
Tỉnh lại, trong thoáng mơ hồ. Ngoài cửa sổ, trời mưa tạnh dần, nắng xuyên qua vân quang. Chấm dứt một ác mộng đã xé tan nát những vết thương không thể nào lành. Với cơ thể uể oải ngồi dậy, khóe mắt còn ươn ướt và đôi mắt vẫn còn đỏ ngầu. Hanbin lướt qua từng người, không một cảm xúc trên mặt cậu tiếp tục nằm xuống giường, trùm chăn kín đầu quay lưng về phía bọn hắn. Cất giọng khàn khàn.
"Đủ rồi, đừng gặp lại nữa."
Bọn hắn sững sờ, Hanbin vẫn bình tĩnh.
Bởi vì, đối với cậu như vậy là quá đủ. Khoảng thời gian không nhiều nhưng nó đã đem lại biết bao rắc rối đến cuộc sống vốn yên bình của cậu. Đem đến cho cậu những thứ mà cậu chưa từng trải qua. Một cảm giác đau buồn, một cảm giác vui mừng phút chốc. Rồi sau đó, mọi thứ tan biến, vỡ vụn như những mảnh thủy tinh cứa vào tim.
Ngay bây giờ, bọn hắn ngay tại đây. Hanbin không muốn nói chuyện, không muốn nghe giải thích, không muốn gặp mặt. Tất cả đã rõ ràng, chính miệng bọn hắn đã nói ra hết. Hanbin nghe không sót một chữ.
Cậu nói như vậy chính là như vậy. Bọn hắn cảm thấy thế nào cậu sẽ không ngó ngàng tới. Đừng gặp lại nữa thì chính là sau này không thể gặp. Bọn hắn còn rất nhiều thời gian, có thể tiếp tục trò chơi bẩn thỉu của mình, có thể tìm kiếm những người khác, làm những việc bản thân đã từng làm. Hanbin cũng còn rất nhiều thời gian, cậu sẽ làm tất cả những điều mình muốn thử, thử nói yêu ai đó, và kiếm cho mình một người tốt hơn, ở bên cạnh người đó mãi mãi.
Bọn hắn bước trên con đường của bọn hắn, cậu bước trên con đường của cậu. Và cuối cùng, chúng ta là hai đường thẳng song song, mãi không thể hòa làm một...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com