Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chủ Và Tớ/Lewbin (3)

Nụ hôn thoáng qua của Lee Eui Woong, hay chính xác hơn là cái chạm môi nhẹ nhàng, như một tia lửa châm ngòi cho một đám cháy âm ỉ trong lòng Oh Hanbin. Cậu đứng chết trân, cảm nhận hơi ấm còn vương vấn trên môi, cùng với sự bàng hoàng và một chút gì đó... không thể gọi tên. Nó không phải sự ghê tởm, cũng không phải sự tức giận, mà là một cảm giác choáng váng, pha lẫn bối rối và một chút rung động lạ lùng.

Lew không đợi phản ứng của Hanbin. Anh rời đi, để lại cậu quản gia giữa căn bếp rộng lớn, nơi ánh nắng sớm đang rọi vào, làm lộ rõ sự hỗn loạn trong tâm trí Hanbin. Cậu đưa tay lên chạm nhẹ môi mình, như để xác nhận rằng điều vừa xảy ra là thật. Đây là Lew, vị thiếu gia khó tính, xa cách, người mà cậu đã phục vụ suốt bao nhiêu năm, lại vừa... hôn cậu.

Những ngày sau đó, mọi thứ trong biệt thự Lee dường như vẫn diễn ra bình thường, nhưng đối với Hanbin, không khí đã thay đổi hoàn toàn. Mỗi cử chỉ, mỗi ánh mắt của Lew đều mang một ý nghĩa khác. Anh không còn che giấu sự quan tâm và khao khát chiếm hữu dành cho Hanbin.

Lew bắt đầu xuất hiện nhiều hơn ở những nơi Hanbin làm việc. Khi Hanbin đang tỉ mỉ sắp xếp sách trong thư viện, Lew sẽ ngồi ở một góc, giả vờ đọc sách nhưng ánh mắt anh lại luôn hướng về phía cậu. Khi Hanbin chuẩn bị trà, anh sẽ đứng tựa cửa bếp, quan sát từng động tác của cậu, đôi khi khẽ buông một câu nhận xét về sự khéo léo của cậu. Những lời khen ngợi ấy, trước đây Hanbin chỉ xem là lời động viên thông thường của chủ nhân, giờ đây lại khiến má cậu nóng bừng.

"Quản gia Oh, em có muốn đi cùng tôi đến buổi triển lãm nghệ thuật tối nay không?" Lew hỏi một cách tự nhiên trong bữa ăn sáng. "Là một triển lãm riêng tư, không có nhiều người. Tôi nghĩ em sẽ thích những tác phẩm đó."

Hanbin gần như làm rơi chiếc nĩa. "Thưa thiếu gia, đó không phải là công việc của tôi."

Lew nhướng mày. "Ai nói đó là công việc? Tôi mời em với tư cách một người bạn đồng hành. Hay em thích ở nhà một mình?"

Hanbin do dự. Lew chưa bao giờ mời cậu đi cùng đến những sự kiện riêng tư như vậy. Đây rõ ràng là một cách anh ấy muốn kéo cậu vào thế giới của mình. "Nhưng... tôi không có trang phục phù hợp."

"Không cần lo lắng về điều đó," Lew đáp ngay lập tức, ánh mắt anh lóe lên vẻ thích thú khi thấy Hanbin không từ chối thẳng thừng. "Tôi đã chuẩn bị sẵn cho em rồi."

Và quả thực, khi Hanbin trở về phòng sau bữa sáng, một bộ vest đen lịch lãm, vừa vặn như được may đo riêng, đã được treo sẵn trong tủ. Hanbin sững sờ. Lew đã tính toán tất cả. Anh không cho cậu một lối thoát nào.

Tối hôm đó, khi Hanbin bước xuống cầu thang trong bộ vest mới, Lew đang đứng đợi ở sảnh. Ánh mắt anh sáng lên một cách rõ rệt. "Em trông rất đẹp, quản gia Oh."

Hanbin cảm thấy ngượng ngùng, nhưng cũng có một chút tự hào khó tả. Cậu chưa bao giờ được Lew khen ngợi về ngoại hình như vậy. Suốt buổi triển lãm, Lew luôn giữ một khoảng cách rất gần với Hanbin. Anh giải thích cặn kẽ về từng tác phẩm nghệ thuật, và Hanbin nhận ra rằng Lew không hề lạnh lùng như cậu vẫn tưởng. Anh có một tâm hồn tinh tế, một sự cảm thụ sâu sắc đối với cái đẹp. Anh còn kể cho Hanbin nghe những câu chuyện thú vị về các họa sĩ, những câu chuyện mà Hanbin tin rằng anh chưa từng chia sẻ với bất kỳ ai khác.

Khoảnh khắc đó, Hanbin chợt nhận ra một điều đáng sợ: cậu đang dần bị Lew thu hút. Không phải bởi quyền lực hay sự giàu có của anh, mà bởi con người thật của anh – người đàn ông đằng sau vẻ ngoài lạnh lùng, người đàn ông đang dần mở lòng với cậu.

Trở về biệt thự, không gian tĩnh lặng bao trùm. Hanbin cởi bỏ bộ vest, thay lại bộ đồng phục quản gia. Cậu đứng trước gương, nhìn hình ảnh của mình. Mối quan hệ này, liệu nó có thể đi đến đâu? Lew thực sự nghiêm túc đến mức nào? Và còn cậu, Oh Hanbin, cậu có thể chấp nhận điều này không?

Lew dường như đã đọc được những suy nghĩ của Hanbin. Một buổi tối, khi Hanbin đang kiểm tra các hệ thống an ninh, Lew bất ngờ xuất hiện. Anh dựa vào khung cửa, nhìn Hanbin với ánh mắt đầy thâm ý.

"Em có vẻ đang suy nghĩ rất nhiều, quản gia Oh."
Hanbin giật mình. "Thưa thiếu gia, tôi chỉ đang tập trung vào công việc."

Lew bước vào, tiến đến gần Hanbin. "Công việc là một chuyện. Còn những suy nghĩ trong đầu em, lại là chuyện khác." Anh dừng lại trước mặt Hanbin, đưa tay ra chạm vào trán cậu. "Trán em nhăn lại rồi."

Hanbin lùi lại một bước. "Thiếu gia..."
"Em sợ tôi sao?" Lew hỏi, giọng nói trầm thấp đầy gợi cảm. "Hay em sợ chính mình?"

Câu hỏi của Lew như chạm đúng vào điểm yếu của Hanbin. Cậu sợ. Sợ những điều chưa biết, sợ những cảm xúc đang trỗi dậy trong lòng mình.

"Tôi không sợ thiếu gia," Hanbin nói khẽ, cố gắng lấy lại sự bình tĩnh. "Chỉ là... điều này quá đột ngột. Tôi không hiểu tại sao thiếu gia lại..."

Lew cắt lời Hanbin, anh tiến thêm một bước, rút ngắn khoảng cách giữa hai người. "Tại sao tôi lại muốn em ư?" Anh siết nhẹ cằm Hanbin, nâng gương mặt cậu lên để cậu nhìn thẳng vào mắt anh. "Em có nhớ những cô gái mà em giới thiệu cho tôi không, Hanbin?"
Hanbin gật đầu.

"Họ đều xinh đẹp, giỏi giang, nhưng họ không có em." Lew nói, ánh mắt anh cháy bỏng. "Họ không biết tôi thích đọc sách cổ, họ không biết tôi ghét mùi hoa hồng, họ không biết tôi cần một ly trà ấm vào mỗi buổi sáng. Họ chỉ nhìn thấy một Lee Eui Woong bề ngoài, một thái tử gia quyền lực. Còn em, em thấy cả con người tôi. Em hiểu tôi, Hanbin. Em là người duy nhất."

Những lời nói của Lew như một lời thú nhận, một lời bộc bạch từ sâu thẳm trái tim anh. Hanbin cảm thấy một luồng điện chạy dọc sống lưng. Cậu chưa bao giờ nghĩ rằng Lew lại có những suy nghĩ như vậy về mình. Cậu chỉ luôn nghĩ mình là một người quản gia, một người làm tròn bổn phận.

"Tôi không muốn những cuộc hẹn hò giả tạo," Lew tiếp tục, giọng anh trở nên dịu dàng hơn, nhưng vẫn đầy sự kiên quyết. "Tôi muốn một người thực sự ở bên tôi, chia sẻ cùng tôi. Và người đó chỉ có thể là em, Oh Hanbin."

Anh đưa tay vuốt ve mái tóc Hanbin, một cử chỉ đầy âu yếm. "Tôi đã chờ đợi em nhận ra điều này. Hoặc là tôi sẽ phải tự mình kéo em vào thế giới của tôi."

Hanbin im lặng. Cậu không biết phải nói gì. Tất cả những lý lẽ về mối quan hệ chủ - tớ, về sự đúng đắn, về những rào cản xã hội dường như tan biến trước sự chân thành của Lew. Cậu nhìn vào đôi mắt anh, và nhận ra rằng, Lew không chỉ muốn cậu ở bên cạnh với tư cách quản gia. Anh muốn cậu là của anh, một cách trọn vẹn.

"Em không cần phải trả lời ngay bây giờ," Lew nói, như đọc được suy nghĩ của Hanbin. "Nhưng hãy nhớ, tôi sẽ không buông tay em đâu."

Nói rồi, anh nghiêng người, đặt một nụ hôn nhẹ lên trán Hanbin, rồi quay lưng bước đi, để lại Hanbin chìm trong một mớ cảm xúc hỗn độn. Lời thú nhận của Lew, cùng với những hành động rõ ràng của anh, đã khiến Hanbin phải đối mặt với một sự thật mà cậu cố tình lảng tránh: cậu cũng đã bắt đầu có tình cảm với Lew.

Đêm đó, Hanbin nằm trên giường, nhìn lên trần nhà. Hình ảnh Lew, lời nói của Lew, những cử chỉ của Lew cứ xoáy sâu vào tâm trí cậu. Cậu nhớ lại những lần Lew cau mày khi cậu vô tình làm đổ nước, hay những lần anh khẽ cười khi cậu kể chuyện. Cậu nhớ lại cảm giác khi Lew nắm tay cậu, cảm giác khi anh chạm vào eo cậu. Tất cả những điều đó, giờ đây không còn là những hành động vô nghĩa nữa.

Hanbin nhắm mắt lại. Cậu biết rằng cuộc đời cậu sẽ không bao giờ còn là của riêng cậu nữa. Lew đã tuyên bố sự chiếm hữu của anh ấy một cách rõ ràng. Và điều đáng sợ hơn cả là, trong sâu thẳm trái tim mình, Hanbin không hề muốn chạy trốn khỏi sự chiếm hữu đó. Cậu đang đứng trước ngưỡng cửa của một mối quan hệ đầy thử thách, nhưng cũng đầy hứa hẹn.





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com