Lén lút
Dương đã làm liều được một lần thì chắc chắn sẽ có vô số lần. Rhyder dạo này đi diễn rất nhiều, thời gian anh ở bên Captain khá ít nên đã trăm sự nhờ cụ Luân chăm bẵm dùm. Chỉ cần Rhy không có ở đây thì Dương rất thoải mái tiếp cận em bé.
"Em không ăn đâu. Thả em ra đi mà. Các anh bắt nạt em." Captain bị Đức Phúc và Erik ghì chặt xuống ghế ngồi, trước mặt là Song Luân với bát cơm canh cá sốt cà chua vừa nấu xong. Em ghét nhất là ăn cá nên lúc nào Rhy cũng ép em ăn. Giờ thì tới các anh cùng team cũng ép em ăn một bát cơm toàn cá nữa.
"Em ngoan đi. Rhy nói rằng em thiếu đạm cá trầm trọng nên mới bảo đầu bếp chuẩn bị món này đó." Song Luân vừa dỗ dành vừa đưa muỗng tới trước mặt em. Nhưng Cap cứng đầu nhì thì không ai nhất cả, vật lộn lâu như vậy mà chỉ ăn được vài muỗng. Quang Trung bất lực xoa thái dương. Sao em nhỏ này biếng ăn quá vậy trời.
"Cộc...cộc..." Tiếng gõ cửa phòng vang lên.
Trung ra mở cửa, ồn ào như vậy chắc các team khác sang hỏi thăm. Đúng như anh nghĩ khi ngoài cửa là Dương Domic. Anh chào hỏi đàn anh xong hỏi thăm tình hình bên trong và được biết em nhỏ Duy không chịu ăn cá nên các anh khác đang rất khổ sở ép cho em ăn. Mà vật vã muốn bạc đầu, em nhỏ chỉ ăn được vài muỗng nhỏ, đã thế còn nhè miếng cá ra nữa chứ.
"Hay anh để em thử đi." Dương Domic tự tin nói, anh có kinh nghiệm dỗ trẻ con lắm, cứ để anh ra tay.
"Vậy em thử đi." Song Luân nói liền đưa bát cơm cho Dương.
Dương mỉm cười đầy tự tin xong dắt em nhỏ ra ngoài và đảm bảo là sẽ khiến em nhỏ ăn hết bát cơm nhanh thôi. Duy giận dỗi mặc kệ Đăng Dương kéo em ra ngoài, còn không quên nhìn Song Luân lè lưỡi trêu ghẹo, ý em nhỏ là không phải Rhy thì còn lâu em mới ăn cá. Nhưng em ơi, Dương không khờ mà dỗ em bình thường đâu.
Dương đưa em tới sảnh ngoài, đặt bát cơm xuống, anh quay ra nhìn em. Duy vẫn còn nhớ cách Dương ép sát mình ở hồ bơi lần trước nên sinh ra cảnh giá mà lùi lại. Lần trước còn có Rhy cứu em, bây giờ không có ai, em nên làm gì đây.
Dương bước lại gần Duy, em lùi lại mà vấp phải cái ghế sopha nên ngã ngồi xuống ghế. Anh chống tay ở hai bên chặn mọi lối thoát của em, gương mặt đưa sát lại như cách anh đã làm với em lần trước. Em nhắm mắt lại sợ hãi, đột nhiên em tròn mắt lên kinh ngạc khi một cánh tay của anh vén áo của em lên xong đưa tay vào vuốt ve thân thể em. Từ bụng, lên tới eo và tiếp đó là ngực. Em không phải con gái nhưng ai bị sờ như vậy mà không thẹn chứ. Lập tức, làn da trắng trẻo của Duy phủ một tầng đỏ hồng xấu hổ.
"Dừng lại, Dương làm gì vậy?" Em túm lấy cái tay hư đốn của anh mà đẩy nhưng vốn dĩ cả hai đã chênh lệch về chiều cao lẫn sức khỏe, nên việc em làm như một con mèo xù lông nhưng không đáng kể với anh.
"Duy thơm quá." Dương hôn lên gương mặt của em nhỏ, còn âu yếm ghé mũi vào cổ em mà đặt xuống một nụ hôn nhẹ nhàng.
"Không. Thả em ra." Em phản kháng bằng cách giơ tay muốn đánh anh nhưng đôi cổ tay bé nhỏ của em bị đôi tay to lớn của Dương giữ lại không rút ra được.
"Vậy em Duy ăn hết cơm đi, Dương sẽ không làm vậy với Duy nữa."
"Em ăn...em ăn hết là được mà." Duy hét lên.
Vừa được thả ra, Duy lập tức lao tới ôm lấy bát cơm ăn hết. Một chút nước canh cũng không còn sót lại. Ăn xong em giơ ra cho anh kiểm tra, nhận được nụ cười đắc ý của anh mà Duy tức không làm gì được.
"Em ăn xong rồi đó." Em nói.
"Duy giỏi quá." Dương nói, nhưng nếu chỉ có vậy mà anh tha cho em thì Dương đã không giả khở tới bây giờ. Duy quay người muốn về phòng thì đôi tay Dương đã vươn tới ôm chặt em lại, một tay ôm, một tay hư hỏng trườn vào áo em sờ mó giống lúc trước.
"Dương hứa rồi mà, thả em ra." Duy bị ức hiếp mà nức nở. Tay Dương như con rắn trườn tới từng thớ thịt thân trên của em nhỏ. Di chuyển dần lên cổ và tóm lấy cái cằm nhỏ của em đẩy ngược về phía mình. Miệng nhỏ của em ăn xong còn vương chút nước canh bị Dương liếm đi. Duy sợ rồi, rất sợ luôn đấy. Rhy còn chưa bao giờ làm vậy với em mà anh dám làm thế.
"Chỉ cần em hư, anh nhất định sẽ làm như thế này, thậm chí là làm hơn nữa đấy. Vậy nên Duy càng hư, anh càng thích." Dương thích thú hôn lên má em lần nữa xong mới thả em ra.
Duy được buông tha liền bỏ chạy không quay đầu. Dương nhìn theo bóng hình em nhỏ đầu trắng bỏ chạy mà cười không khép được miệng, cả hai tay lẫn thân thể anh giờ đây đều ám mùi sữa dâu ngọt ngào. Cảm giác sướng thật đấy, em Duy khiến Dương muốn chạm vào nhiều hơn nữa.
"Anh xem mày giữ được em ấy bao lâu, Quang Anh." Dương đưa bàn tay đã sờ thân thể em lên hít một hơi thật sâu để mình chìm đắm vào mùi hương ngọt lịm của em. Nụ cười của Dương giờ đây có chút điên loạn khi nghĩ tới gương mặt sợ hãi của Duy với mình. "Anh sẽ cướp em ấy khỏi mày nhanh thôi. Rhyder."
***
Từ đó, mỗi lần Duy ở gần Dương thì em sẽ lập tức né xa anh nhưng dù em có làm thế nào thì anh vẫn sẽ tìm tới em mà làm cái trò sờ mó này. Thậm chí là lúc có các anh trai khác, anh cũng sẽ di chuyển lại đứng đằng sau em, sau đó bàn tay hư hỏng sẽ sờ lên cặp đào tròn mẩy của em mà tận hưởng. Dương không hề khờ, anh rất khóe léo khi lén lút làm trò đáng xấu hổ với Cap trước mặt nhiều người mà không ai phát hiện.
Duy cắn răng chịu đựng, em không muốn chuyện của mình ảnh hưởng tới ai, bây giờ là thời điểm gấp rút cho bài diễn của chương trình. Ai cũng bận nên em không muốn làm phiền ai cả. Nhưng em cũng sắp hết chịu nổi rồi.
***
Rhyder cuối cùng cũng về nước, điều đầu tiên anh vừa đặt hành lý tới nhà chung là bay sang ôm Duy liền.
"Ngoại lệ ơi, anh về với em rồi này." Duy trông thấy Quang Anh thì vui lắm. Mặc kệ cụ Sinh đang giúp em cắt móng tay mà nhảy lên ôm chầm lấy anh.
"Anh Rhyder. Bé nhớ anh lắm đó." Duy ôm chặt lấy Rhy bằng cả chân và tay. Chân em đánh đeo ngang eo anh, tay thì ôm chặt cổ anh, đầu vùi vào vai anh không ngẩng đầu.
"Sao thế? Nhớ anh tới vậy à?" Rhyder xoa xoa mái tóc trắng của em cưng chiều, đáp lại anh là cái gật đầu của em.
Buổi tối, Rhy ôm em vào lòng ngủ. Mùi sữa dâu ôm lấy anh vỗ về như bù đắp thời gian xa nhau. Cap cũng vùi mặt vào mùi hương quen thuộc từ anh, là mùi bạc hà mát lạnh. Em thích mùi trên người anh hơn. Dần dần, em chìm vào giấc ngủ sâu. Quang Anh nhìn Duy xinh yên bình ngủ, em còn mỉm cười nhẹ vì giấc mơ quá đỗi đẹp. Đứa trẻ này sao lại dễ thương như vậy chứ.
Quang Anh cúi xuống hôn lên mái tóc, lên trán, đôi mắt, sống mũi, gò má và dừng lại ở đôi môi nhỏ của em. Phải rồi, anh đã hôn môi với em rất nhiều lần khi em đang ngủ, đó là thói quen và là điều duy nhất anh cảm thấy mình làm sai với em. Nhưng em như liều thuốc phiện vậy, một khi đã thử sẽ không dứt ra được. Anh đang làm đây, điều mà không một ai có thể làm với em. Đôi môi này và cả thân thể em, đều là của Quang Anh.
"Em là của anh, của riêng Quang Anh này mà. Không ai được phép cướp em khỏi anh. Không một ai." Quang Anh thì thầm nhỏ nhẹ. Anh hôn lên bả vai em, đặt lên đó một vết hicky đỏ chót vào vị trí mà không một ai thấy kể cả em cũng không phát hiện ra.
Mở điện thoại ra, Rhyder bấm vào dòng tin nhắn với một người lạ, bấm vào bức ảnh được gửi tới là hình ảnh Đăng Dương đang đứng sau Đức Duy với gương mặt như chưa có gì xảy ra, tuy nhiên thì Duy thì lại mím môi, ánh mắt sợ hãi như đang phải chịu một cực hình nào đó. Thoạt nhìn thì không có gì bất thường nhưng anh hiểu Duy nhất mà. Đăng Dương đã đụng tới đồ của anh rồi.
"Tôi xem anh có thể làm gì đây? Tôi về rồi, anh không có cửa với em ấy đâu." Quang Anh tự mãn ôm chặt lấy Đức Duy vào lòng. Đôi mắt chứa đầy sự mưu mô chiếm hữu lấy em nhỏ của mình.
p/s: 2 chương cho hôm nay rồi. Các bác cmt cho tui có động lực đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com