Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Bống Ở Trọ Nhà Em- DuongCap


---

🌸 **Tên truyện: *"Bống Ở Trọ Nhà Em"***

**Thể loại:** boylove đối thoại, nhẹ nhàng – đời thường, từ người xa lạ thành người thân – bạn đời, healing, "người yêu khờ khạo" × "người yêu bao dung".

---

[ Một buổi chiều mưa Hà Nội, cổng ký túc xá đại học]

**Đức Duy** (che ô, thấy một chàng trai ướt như chuột lột ngồi ôm đàn trước cổng):
– Ơ… anh ơi? Anh… ngồi đây làm gì thế?

**Đăng Dương** (ngẩng lên, mặt ướt sũng, giọng Bắc đặc hơi lơ lớ):
– Anh trọ khu này… nhưng vừa bị đuổi rồi. Họ biết anh nợ tiền.

**Đức Duy** (do dự một chút):
– Anh ăn gì chưa?

**Đăng Dương** (mắt sáng lên):
– Chưa! Mà… em là thiên thần à?

**Đức Duy** (mắt chớp chớp):
– Em là người tốt bụng thôi. Nhà em còn phòng, anh lên ở tạm nhé?

**Đăng Dương** (đứng phắt dậy, ôm đàn, cười toe):
– Có được ăn nữa không?

**Đức Duy**:
– …Miệng hỗn thật.

---

[ Căn bếp nhỏ, một đêm Hà Nội lạnh]

**Đăng Dương** (đang ngồi cắt cà chua, lén nhìn Duy rồi cười):
– Em biết không, Bống ở nhà ai cũng nói là ngơ, nhưng anh chỉ ngơ với người anh thích.

**Đức Duy** (đang rửa rau, khựng lại):
– Thế… giờ đang ngơ không?

**Đăng Dương** (chống cằm nhìn):
– Cực kỳ. Còn bị lú nữa. Vì em cười đáng yêu quá.

**Đức Duy** (cố che mặt đỏ):
– Im đi, em nấu cháo đổ vào mồm giờ.

**Đăng Dương** (giọng như làm nũng):
– Nhưng em thương Bống mà, phải không?

**Đức Duy** (thở dài):
– …Ừ. Mà không hiểu sao lại thương nữa.

---

[Một tối anh diễn ở quán acoustic, em ngồi dưới]

**Đăng Dương** (trên sân khấu, tay ôm guitar):
– Bài này… anh viết khi còn ở trọ nhà một người.
Người ấy luôn nấu cơm, luôn mở cửa, và luôn mắng anh mỗi lần nói linh tinh.
Nhưng cũng là người đầu tiên ôm anh khi anh trượt buổi tuyển chọn đầu tiên.

**Đức Duy** (ngồi dưới, tay siết chặt cốc nước, mắt ươn ướt)

**Đăng Dương** (mỉm cười, hát giọng Bắc nhẹ):
– "Có một căn phòng, có một nụ cười
Dẫn lối Bống đi qua cả những ngày tăm tối…"

---

[Sau khi Dương nổi tiếng, một buổi tối trong phòng riêng hai người]

**Đăng Dương** (ngồi gỡ trang phục diễn, quay lại nhìn Duy):
– Giờ người ta biết anh rồi, biết cả tên em… Em có sợ không?

**Đức Duy** (ngồi tựa vào vai anh):
– Sợ. Nhưng nếu mất anh còn đáng sợ hơn.

**Đăng Dương** (siết chặt cậu):
– Em là bùa của anh đấy. Không có em, Bống này hát không ra nốt nào tử tế.

**Đức Duy** (cười nhẹ):
– Vậy anh giữ em cả đời nhé?

**Đăng Dương**:
– Ừ, giữ chặt. Như em từng giữ anh trong những ngày mưa gió ấy.

---

✨ Chiêm nghiệm nhỏ – Một dòng trạng thái của Đăng Dương trên mạng xã hội:

> “Năm đó, một chàng ca sĩ thất bại được một sinh viên đáng yêu cho ngủ nhờ.
> Và anh ta từ đó không còn thấy ‘nhà’ là nơi mình sinh ra, mà là người mở cửa và nói:
> – Anh ăn gì chưa?”

---

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com