Du lịch cùng Underdogs 2
Mở đầu ngày đầu tiên ở Đà Lạt của ổ chó nhà Bảo là một ván cờ vua với nam nghịch tử, mới bảnh mắt ra chưa kịp nhìn bình minh, Thanh Bảo đã bị Đức Duy kéo ngồi xuống làm ván cờ vua. Hắn không phải không biết chơi nhưng cũng chẳng tới mức quá tài giỏi. Nhóc Captain nhà hắn chắc cũng như hắn thôi, kiểu bình thường ấy nhưng không. Hắn sai rồi, thằng nhóc này gần như toàn diện, hắn đánh cờ mà bị đứa nhỏ mình bao bọc chặn hết mọi đường đi lối về.
"Mày không nể bố tí nào luôn à con?" Thanh Bảo chán nản nhìn con vua nằm chễm chệ trên tay Đức Duy.
"Hihi, bố không nhường con thì thôi. Sao con phải nhường bố chứ?" Đức Duy vui vẻ sắp xếp lại bàn cờ của mình.
Thanh Bảo cảm thấy không tâm phục khẩu phục, hắn muốn báo thù. "GILL" Bray lao lên tầng lôi đầu Trường Giang dậy, chàng trai Á Quân còn đang chìm trong giấc mộng đẹp đã bị thầy mình lôi đầu dậy với mục đích để phục thù cho ổng. Gill bất lực mà Gill không muốn nói luôn đấy. Thế là ta có cảnh Zai phố đối đầu với Con trai cưng trên một bàn cờ lúc 6h sáng.
"Anh sẽ phục thù cho anh Bảo." Gill sắn tay áo lên chuẩn bị vào trận nhưng có vẻ anh đã quá coi thường Captain rồi thì phải.
Trận đấu diễn ra lâu hơn mọi người nghĩ, cả hai gần như là ngang tài ngang sức tuy nhiên số quân mà Duy ăn được nhiều hơn Giang 1 quân tốt. Vấn đề là Duy đã mất hậu, Giang cầm con hậu trên tay khoái trí lắm. Cầm được hậu của đối phương xem như là cầm chắc 50% chiến thắng rồi. Nhưng đáp lại anh là nụ cười nửa miệng của thằng em.
"50-50, tỷ lệ bằng nhau chưa nói được thắng thua mà anh." Đức Duy không lo lắng mà hạ một nước cờ tiếp theo.
Giang không khinh thường thằng nhóc này được, cái danh thủ khoa của nhóc này không phải sinh ra cho có. Nếu hát hay mà làm thủ khoa được thì dễ quá, Giang chắc kèo như vậy. Nhưng cảnh giác mấy cũng không bằng được cái đầu nảy số của Cap, chỉ với 4 nước cờ, tình thế đã đảo ngược. Giang đã bị em dồn vào góc chết khi một bên là quân tốt chuẩn bị phong hậu và một bên là chiếu tướng. Nếu ngăn Duy phong hậu thì anh thua cả ván cờ vì quân vua của anh đã đối mặt với quân tượng của Duy rồi. Một là kéo dài trận đấu, hai là anh thua cả trận đấu. Gill chỉ được chọn một.
"Vậy anh chịu thua hay đánh tiếp?" Đức Duy chống cằm hỏi người anh của mình.
"Tao thua." Gill gục ngã. Hơn 1 giờ đồng hồ tranh đấu ăn được con hậu của đối thủ, cuối cùng lại thành đối thủ ăn lại mình chỉ với 4 nước cờ.
"Thế nào?" Thanh Bảo đã thay đồ chuẩn bị cho chuyến đi chơi của cả nhà nhưng vừa xuống đã thấy đám con nhỏ nhà mình ngồi vây quanh Đức Duy và Trường Giang chơi cờ.
"Anh Giang thua rồi bố ạ." Young Puppy ngồi đằng sau Captain ló cái đầu ra trả lời kết quả cho ông bô đầu bạc nhà mình.
"Chờ đấy, anh sẽ tái đấu."
"Sẵn sàng nghênh chiến."
"Ra xe, đi nào." Anh Hiếu gọi lớn xong lùa cái đám cún con nhà mình ra xe để khởi hành cho chuyến đi chơi.
***
Cuộc đời Thanh Bảo hướng nội nhưng họa may thế nào mà vớ được đàn con hướng tùm lum, đi tới đâu là ồn tới đó. Một mình Robber ồn cỡ 2 cái chợ cộng lại rồi, mấy đứa kia mỗi đứa là 1 cái chờ. Eo, quanh hắn đúng là phải hơn chục cái chợ chứ không ít. Ồn thì dã man luôn, có khi cái chợ còn thua.
"Ê, ai mặc đồ dân tộc không?" 24k Right sau khi đi trước thám thính thì đầu têu ra một trò mới.
"Giờ quay vòng quay đi, ai xui thì phải mặc." Đức Duy hùa theo lôi điện thoại ra. Cái trò may rủi này em khoái lắm. Đỏ thì vui còn đen thì do mày xui rồi con.
"Được được, hay hay." Mấy ông nhõi cũng đồng tình mà đọc tên từng người.
Thanh Bảo được vinh danh bấm quay đầu tiên để chọn ra 2 slot phải nhận cái sự đen đủi kia. Và cái tên được điểm chính là nữ nghịch tử - Young Puppy.
"Ơ, nhưng mà em có đồng ý đâu." Cô em út tạm thời sau khi nghe mình phải mặc đồ dân tộc thì phẫn nộ lắm. Nhưng anh út Captain lại giở cái giọng làm nũng.
"Có người mặc cùng em mà."
"Thế thì em mong đó là anh." Puppy nguyền rủa trong đầu và bấm vào vòng quay trên điện thoại. Có vẻ là số phận đã nghe lời thỉnh cầu của cô gái bé nhỏ vì mũi tên đã dừng lại ở tên Captain.
Đức Duy gào thét trong lòng, trời ơi, mình bày trò mà mình lại là người dính. Mấy ông anh thấy thằng nhóc nhà mình bị phạt thì giơ tay lên ăn mừng, vừa vui vì mình không phải mặc đồ dân tộc và vui vì thằng áp út cũng có ngày này. Thanh Bảo thì không có gì để diễn tả luôn, cái đám này ồn kinh khủng, người già như hắn thấy hơi đau đầu rồi đấy. Sau vụ này chắc về làm nũng với Thế Anh thôi. Hắn nghĩ tới đâu là làm tới đó, tranh thủ nhắn cho gã bồ ở nhà một câu mè nheo kèm sticker con mèo đang khóc. Đáp lại là cái bill chuyển khoản với 6 số 0 cùng dòng tin nhắn sến súa.
"Hứ, đúng là thằng già lắm trò, sến súa." Thanh Bảo chửi thầm, ở nhà thì anh Bùi nào đó cứ hắt xì liên tục.
Sau khi 2 nghịch tử chọn cho mình bộ outfit dân tộc thì diện kiến các anh em nhà mình, Puppy chọn một bộ váy đỏ còn Captain chọn một bộ đồ màu nâu với mũ lông và khăn quàng. Nhưng khi vừa xuất hiện thì các anh em bắt đầu phàn nàn việc thằng em mình mặc đẹp quá, nhìn chẳng giống hình phạt chút nào. Ông chú Robber còn trêu chọc Duy bằng cách gọi em là Hoàng A Mã, giống với mấy cái phim cung đấu ấy. Thanh Bảo nhìn cũng hơi ngứa mắt rồi đó.
"Lột lông nó là hèn ngay." Hắn nói.
"Đúng rồi, bỏ lông ra." Mấy ông anh thì a dua lắm, vây lại lấy mất cái mũ và khăn lông của em đưa cho Bray.
"Đấy. Phèn ngang." Cả đám cười đùa vui vẻ cả một góc.
"Anh lấy của em..." Đức Duy mè nheo chỉ vào đồ trên người Thanh Bảo nhưng cũng chẳng có ý định đòi. Em nũng cho có hình thôi nhưng hình thì chưa thấy đã thấy tiếng em rồi em ơi.
Chuyến đi chơi diễn ra rất vui khi cả team được chơi trò trượt phao, được tham quan sở thú của khu du lịch. Đức Duy thấy đàn cừu trắng muốt quây lại thành một chỗ thì lao tới nhanh lắm. "Hí hí, Cừu của em nè." Khiếp ơi, cái giọng trẻ con kìa. "Chụp cho em đi, em mở FMT ở đây nè." Vậy là tấm ảnh Captain Boy mở Fan Meeting ở Đà Lạt được ra đời.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com